Bắc Tống Phong Lưu

Vương phu nhân vừa đi, con gái bà liền đem ánh mắt khóa chặt trên người Lý Kỳ.

Lý Kỳ ngãi đầu, ngáp một hơi nói: - Phu nhân, à không, Tam nương, đi thôi, giờ ăn cơm đến nơi rồi.

- Ta không đói, ngươi đi đi.

Tần phu nhân quay đầu, lãnh đạm nói.

Lý Kỳ lập tức hướng ra phía ngoài hét lên: - Vương di, Tam nương nói nàng không đói, không muốn đi ăn.

Vương phu nhân đáp lại ngay: -Vậy các ngươi viết tiếp đi, lão thân sẽ sai người mang đồ ăn tới.

Lý Kỳ vui mừng hớn hở nói: - Tuyệt lắm, tuyệt lắm.

Đây là điềm báo sẽ phải ăn trưa dưới ánh nến đây, Tần phu nhân lập tức mau lẹ đi ra khỏi cửa.

Lý Kỳ trông thấy bóng Tần phu nhân đang hoảng hốt chạy trốn, cười ha ha đuổi theo: - Tam nương, chờ ta một chút nào.

Vương phu nhân không cho mọi người cùng ăn một chỗ, mà là bảo những người con còn lại đến viện khác ăn, tiền sảnh chỉ có ba người, hai mẹ con bà, còn có Lý Kỳ. Nhưng mỹ vị thì tuyệt đối không ít, ba món hai đĩa thức ăn một bát canh, vô cùng phong phú,

Vương phu nhân cười ha ha nói: - Lý Kỳ. Đầu bếp ở đây của lão thân tay nghề không thể sánh được với ngươi, ngươi ăn tạm đi nhé.

Lý Kỳ thật thà nói: - Đâu có, đâu có, cháu không kén ăn đâu.

Vương phu nhân gật đầu, bất chợt nói với con gái: - Tam nương, sao con không gắp thức ăn cho Lý Kỳ.

Chủ ý này được đó.

Lý Kỳ nghe thấy mắt sáng ngời.


Tần phu nhân kinh ngạc nói: - Sao con phải gắp thức ăn cho hắn.

Vương phu nhân nói: - Đây là đạo lý tiếp đãi khách, ngày thường ta vẫn dạy con, con đều quên cả rồi à.

- Không sao, không sao, Vương di khách sáo quá rồi.

Lý Kỳ hướng về phía Vương phu nhân, nhưng tay lại mang bát đặt sang hướng Tần phu nhân.

Đây là đạo lý tiếp đãi khách ư?

Tần phu nhân buồn bực nhìn mẹ.

Vương phu nhân nói: - Ngươi còn đang ngơ ngẩn cái gì, mau lên.

Haha, xem ra sau này mình phải đến đây thường xuyên mới được. Lý Kỳ khẽ ho hai tiếng, thấp giọng nói: - Thức ăn đều nguội cả rồi.

Không phải nghi ngờ, Tần phu nhân đã từng này tuổi, đây là lần đầu tiên có ý nghĩ muốn giết người, nàng giận dữ trừng mắt nhìn Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ lại nhìn ngó chung quanh, xem như không thấy gì hết.

Gắp thì gắp.

Tần phu nhân tùy tiện gắp một miếng rau vào bát của Lý Kỳ.

Làm cho có lệ vậy ư? Lý Kỳ nhìn Tần phu nhân nói: - Ta muốn ăn thịt.

- Ngươi.

- Vương di.

Vương phu nhân trầm giọng giáo huấn: - Tam nương, con như vậy là quá không biết lễ phép rồi, làm gì có chuyện gắp rau cho khách chứ.


Tần phu nhân sắp phát điên rồi, nhưng bị mệnh lệnh của mẫu thân ép, nàng cũng đành phải khuất phục, dứt khoát gắp một cái đùi gà cho Lý Kỳ, thầm nghĩ, cái này chắc có thể bịt cái mồm của ngươi lại.

Lý Kỳ cười nói: - Vương di, miếng khâu nhục đó xem ra không tệ, hồng nhuận sáng loáng, mùi hương thơm nồng, đặc biệt là phần thịt mỡ, trong suốt như thủy tinh, khẽ rung động, vừa nhìn đã biết là được hấp chín nhừ rồi, chắc chắn vừa vào miệng là sẽ tan ngay ra, vô cùng ngon miệng.

Vương phu nhân cười khanh khách nói: - Không hổ là Kim Đao Trù Vương, vừa nhìn là đã trông ra ngay bí quyết bên trong, món khâu nhục này chính là món mà Vương thúc thúc cháu thích ăn nhất, chỉ là sau đó ta nghe cháu nói, người lớn tuổi rồi, không nên ăn đồ nhiều dầu mỡ, vì thế bây giờ rất ít khi sai người nấu cho ông ấy ăn.

- Đúng vậy, sức khỏe là quan trọng nhất.

Vương phu nhân lại nhìn con gái.

Tần phu nhân khó chịu, nói: - Mẹ, tự hắn có chân có tay, sao không tự mình gắp lấy.

Lý Kỳ vội vàng sửa lại:

- Tam nương, mặc dù ta là Trù Vương, nhưng trước giờ ta chưa từng dùng chân gắp thức ăn.

Vương phu nhân mím môi dưới, nói: - Lý Kỳ là khách, đương nhiên phải như vậy, nếu không phải thì ta đã để hắn tự nhiên, đương nhiên, nếu con tới nhà Lý Kỳ, hắn chắc chắn cũng sẽ gắp cho con.

- Đó là điều đương nhiên ạ.

Lý Kỳ nghiêm túc nói: - Ta đâu chỉ có gắp, mà còn tự mình nấu ăn.

Vương phu nhân vui vẻ gật đầu, nói: - Trông thấy chưa, Lý Kỳ người ta hiểu biết phép tắc thế nào kìa.

Hắn biết phép tắc? Cuối cùng ai mới là con gái mẹ đây! Tần phu nhân sắp phát điên lên rồi, nàng chỉ muốn mau chóng kết thúc bữa cơm không công bằng này thôi, nàng lại gắp một miếng khâu nhục vào bát Lý Kỳ, - Như thế này là được rồi chứ. Mấy chữ này đúng thực là nghiến ra từ trong kẽ răng.

- Ta---.


- Ngươi còn muốn làm gì?

Lý Kỳ vừa hé miệng, Tần phu nhân đã lập tức uy hiếp.

Lý Kỳ không đếm xỉa đến nàng, hướng về phía Vương phu nhân nói: - Vương di, cháu và Tam nương cách xa như thế này, nàng ấy không tiện giúp cháu gắp đồ ăn, cháu nghĩ---.

Vương phu nhân ngầm hiểu, nói: - Vậy thì ngươi ngồi xích qua đó một chút đi.

Quả thực là quá ăn ý rồi, tại sao mình và mẹ vợ luôn hiểu ý nhau thế này, xem ra ta đúng là con rể tốt toàn dân mà! Nghe một tiếng vút, không đợi Tần phu nhân kịp phản ứng lại, Lý Kỳ đã ngồi xuống ngay cạnh nàng rồi.

Tên tiểu tử này thật là---. Vương phu nhân sắp cười ra tiếng đến nơi rồi, bà vội nói: - Ăn đi, ăn đi.

Lý Kỳ hớn hở cúi đầu xuống, ăn từng miếng lớn, liên tục trầm trồ khen đồ ăn ngon, cũng không biết là thức ăn ngon, hay là sự ngon mắt khiến người ta cảm nhận thấy ngay mỹ vị.

Nhưng Tần phu nhân đã giận đến mức phổi sắp nổ tung ra rồi, nàng thực không nhịn nổi nữa, trong mắt nàng chợt lóe lên một tia sắc lạnh, bất ngờ làm một hành động mà chính nàng cũng không tưởng tượng nổi.

Bang!

- Xi---! Khụ khụ khụ.

Lý Kỳ bỗng thấy mu bàn chân truyền đến một cơn đau dữ dội, ho sặc sụa, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ lựng lên.

Vương phu nhân kinh ngạc nói: - Ngươi làm sao vậy?

Tần phu nhân lập tức đáp: - Không sao đâu, chắc hắn ăn nhanh quá đó mà. Nói rồi nàng bưng một cốc nước đặt trước mặt Lý Kỳ, thấp giọng nói: - Đừng có bị nghẹn chết nhé.

Phu nhân nàng hay lắm, lại dám chơi chiêu này với ta. Lý Kỳ uống một ngụm nước, thì thầm: - Phu nhân của ta, ta không biết thương hoa tiếc ngọc đâu, tiện đây nhắc nàng một câu, hôm nay ta đây đi ủng.

Tần phu nhân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thu chân lại, nói:

- Ngươi--- ngươi dám.

- Ai biết được.

Vừa dứt lời, chân phải của Lý Kỳ nhẹ nhàng đá một cái.


- A?

Tần phu nhân nhất thời sợ quá đứng dậy.

Vương phu nhân nói: - Tam nương, con sao vậy?

Lý Kỳ nhìn bộ dạng thất thần sợ sệt của Tần phu nhân, hớn hở cười nói:

- Cháu nghĩ Tam nương thấy không khí khó chịu quá cho nên muốn dùng tiếng hét để giải phóng bầu không khí, haha, Tam nương, chúc mừng nàng, nàng đã làm được rồi.

Tần phu nhân vẫn chưa hoàn hồn, nhưng khi biết mình đã bị lừa, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lý Kỳ, hận không thể dùng một cước mà đạp hắn ra khỏi đây.

Vương phu nhân cũng hiểu ra sự việc, nhưng cố ý vờ như không hay biết, mím môi lo việc ăn uống của mình.

Một hồi lâu sau, bữa cơm không công bằng này dưới sự cầu nguyện của Tần phu nhân cuối cùng cũng kết thúc, Lý Kỳ ngồi một lát, thấy màu trời cũng không còn sớm, vì thế liền đứng dậy cáo từ.

Lời cáo từ còn chưa nói ra miệng, Tần phu nhân đã lập tức lên tiếng: - Đi thong thả.

Hơ. Vội vàng muốn ta đi thế sao, làm ta bực mình lên rồi nhé, đêm nay ta sẽ qua đêm ở đây. Lý Kỳ trực tiếp nói: - Tam nương, nàng không tiễn ta sao.

Tần phu nhân hất tay, nói: - Tiểu Đào, ngươi thay ta tiễn Lý Kỳ ra ngoài đi.

Lý Kỳ lập tức dùng vẻ mặt ấm ức nhìn Vương phu nhân.

Vương phu nhân không hài lòng nhìn con gái, nói: - Lý Kỳ là khách quý, Tam nương, con phải đích thân tiễn mới phải.

Lần này, Tần phu nhân xem như đã hoàn toàn thừa nhận mình xui xẻo, nàng đứng dậy đi ra phía bên ngoài.

- Vương di, tiểu chất xin cáo từ trước, ngày mai gặp lại.

- Ai ui.

Hắn vừa dứt câu, Tần phu nhân nghe xong liền hoảng hốt, không chú ý dưới chân, chút nữa là ngã sấp xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui