Gần vua như gần cọp!
Câu nói này vĩnh viễn không lỗi thời trong xã hội phong kiến.
Thế nhưng, không ngờ hôm nay Triệu Giai lại nói ra một câu có thâm ý như vậy, có thể thấy lần này Hoàng thượng không chỉ đơn thuần là muốn chỉnh bọn họ đơn giản như vậy.
Tuy rằng bọn họ đều biết, Triệu Giai không thể thật sự bẻ bọn họ răng rắc, nhưng ai biết Hoàng đế có động tâm tư không, nếu Hoàng đế động tâm tư, chính là một chuyện vô cùng đáng sợ nha!
Bao gồm cả Trịnh Dật, năm người đều ướt đẫm mồ hôi, chỉ cảm thấy gió thổi lạnh thấu sau lưng.
Chỉ duy độc Mã Kiều đứng bên cạnh còn ngáp một cái, có phần buồn tẻ, tên này ngoài trừ Mỹ Mỹ ra thì thật sự không ai có thể khiến cho gã sợ hãi được.
Triệu Giai khẽ liếc nhìn bọn họ, cười lắc đầu nói: - Mấy lời dối trá thì đừng có nói, các khanh đều biết bây giờ trẫm phải dựa vào các khanh, làm sao dám giết các khanh chứ. Hơn nữa, các khanh cũng không phải vô năng, mà ngược lại hoàn toàn, các khanh rất có bản lĩnh. Có điều, nếu là người quá có bản lĩnh, ham muốn quá nhiều thứ, cũng không phải là một chuyện tốt.
Xem ra lần này thật sự khiến y giận rồi.
Lý Kỳ cúi đầu, cau mày.
Đám người Tần Cối cũng trầm mặc không nói gì, trong lòng càng hối hận không thôi.
Bọn họ đây là thông minh bị thông minh hại mà!
Triệu Giai tới điểm thì ngừng, khẽ cười, vòng qua bọn họ, tiếp tục đi đến gian nhà kia.
- Hoàng thượng.
Mấy người liền vội vàng tiến lên ngăn Triệu Giai lại.
Triệu Giai liếc nhìn bọn họ, phất tay nói: - Các khanh tránh ra, trẫm tự có chừng mực, ngày ngày trẫm đều ở trong căn nhà mà các khanh chống đỡ, cũng chưa từng sợ hãi.
Nói rồi, y lại vòng qua bọn Lý Kỳ đi đến trước gian phòng nguy hiểm kia, hai hộ vệ theo sát bên cạnh, một tùy tùng phía sau vội vàng đưa ba nén hương qua, Triệu Giai cầm hương khom người vái ba cái liền trước cửa, sau đó cắm hương trước cửa, ngẩng đầu nhìn căn nhà, cười lắc đầu, xoay người nói với bọn Lý Kỳ: - Nếu căn nhà này đã không thể ở được, thì các ái khanh của trẫm ủy khuất một chút, vào trong đình ngồi với trẫm một lát đi.
Y nói xong liền đi đến ngôi đình bên cạnh. Bọn Lý Kỳ, Tần Cối liếc mắt nhìn nhau, theo sát phía sau.
Đi vào trong đình, Triệu Giai ngồi xuống, còn đám người Lý Kỳ lại cung kính đứng trong đình, dù sao thì trong đình có bốn chiếc ghế đá, bọn họ lại có năm người, hơn nữa đều là đại thần trung khu, để cho ai đứng cũng đều không thích hợp, do vậy đều rất ăn ý mà lựa chọn đứng đó.
Triệu Giai cũng hiểu, cho nên cũng không bảo bọn họ ngồi xuống, nói: - Thật ra các khanh có thể xây được như vậy cũng đã vượt qua dự tính của trẫm rồi, cho dù thế nào thì các khanh vẫn đồng tâm hiệp lực hoàn thành nhiệm vụ trẫm giao cho các khanh. Tuy rằng kết quả có chút không hợp ý người, nhưng ít nhất các khanh đã cố hết sức, trẫm cũng cảm thấy vô cùng vui mừng. Nếu các khanh tự làm theo ý mình, gian nhà này không thể nào xây xong được. Trẫm không muốn can thiệp vào chuyện các khanh ăn gì, mặc gì mỗi ngày, trẫm chỉ hi vọng các khanh có thể nhất trí mục tiêu trong lúc xây gian nhà này thôi.
- Bọn thần kính cẩn tuân theo lời dạy bảo của Hoàng thượng.
Năm người lại đồng thanh nói lần nữa.
- Trẫm cũng ghi nhớ lời dạy của các khanh.
Triệu Giai cười ha ha, đột nhiên nhìn trái nhìn phải, nói: - Hôm nay quân thần chúng ta không ngồi dưới mái hiên kia, vậy thì chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi. Thật ra từ lâu trẫm đã muốn nói chuyện một cách thẳng thắn với các khanh rồi, chỉ là trước đó trẫm luôn cảm thấy chưa đến lúc thích hợp, nhưng giờ này ngày này, trẫm cảm thấy việc này cần thiết rồi.
Ai cũng biết gian nhà trong miệng y thật ra chính là chỉ Đại Tống, nhưng ai cũng không muốn nói chuyện một cách công bằng với Hoàng đế, đế vương sẽ chỉ nói rõ tâm tư của mình cho một loại người, chính là người chết.
Tuy rằng trước mắt còn chưa đến mức như vậy, nhưng đây là một tín hiệu không quá hay.
Mấy người đều xốc lại tinh thần, cho dù là Lý Kỳ cũng không dám nói lung tung. Tuy rằng quan hệ cá nhân giữa hắn và Triệu Giai rất tốt, nhưng dù sao thì quân thần vẫn có khác biệt nha.
Triệu Giai quét mắt nhìn bọn họ, lại nhìn xuống chân núi, nói: - Hiện nay bên ngoài ầm ĩ đến khí thế ngất trời, các cuộc tranh luận lớn nhỏ liên tiếp không dứt, hẳn các khanh đều biết rồi. Vậy không biết các khanh có cách nhìn thế nào đối với chuyện này?
Quả nhiên là vì việc này.
Bốn người Lý Kỳ, Tần Cối, Lý Cương, Mao Thư đều cảm thấy áp lực, Trịnh Dật cũng chỉ cảm thấy thoải mái một tí.
Triệu Giai nhìn về phía Tần Cối, nói: - Tần Thiếu Tể, khanh nói trước đi.
Tần Cối chần chờ một lát, mới nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, tuy rằng đại hội biện luận này có thể hình thành sự cạnh tranh, để thúc đẩy các học phái tiến bộ, nhưng như vậy đồng dạng cũng sẽ ảnh hưởng đến dân chúng, từ đó tăng thêm độ khó trong việc quản lý của triều đình đối với dân chúng, trong đó có lợi có hại, vi thần cũng không dám phán đoán lung tung.
Triệu Giai gât đầu, lại hỏi Lý Kỳ: - Xu Mật Sứ, khanh nghĩ sao?
Lý Kỳ trả lời: - Vi thần có cùng suy nghĩ với Tần Thiếu Tể, bất cứ chuyện gì cũng đều có hai mặt, về chuyện là tốt hay xấu thì phải coi là xét về mặt nào.
Triệu Giai lại nói với hai người Lý Cương, Mao Thư: - Tin rằng hai khanh cũng có chung đáp án giống vậy rồi.
Hai người Lý, Mao khẽ gật đầu.
Hiện giờ Hoàng thượng thật sự động tâm rồi, bọn họ sao dám nói lung tung chứ.
Triệu Giai đột nhiên cười nói: - Thật ra trẫm cũng nghĩ như vậy, nhưng suy cho cùng là lựa chọn tiến bộ, hay là lựa chọn dễ làm, trẫm cũng vô cùng hoang mang. Bốn phái Pháp, Đạo, Nho, Mặc từ trước đến nay đều đấu tranh không ngừng, nhưng từ triều Hán đến nay rất ít khi xuất hiện một hội biện luận quy mô lớn như vậy, tại sao chứ? Bởi vì một quốc gia chỉ có một quân chủ, chỉ có một triều đình, vậy thì chỉ có thể tồn tại một tư tưởng chính thống.
- Gạt bỏ bách gia, độc tôn Nho thuật, mấu chốt của câu này không nằm ở từ cuối cùng phía sau có phải là Nho thuật hay không, mà là nằm ở hai chữ độc tôn. Nho thuật có thể đổi thành Mặc học, cũng có thể đổi thành Pháp gia, đây là thứ có thể thay đổi, nhưng độc tôn thì không thể đổi. Nếu bốn phái cùng nhau tiến, thì trong triều cũng chia thành bốn phái, vậy thì mỗi khi trẫm nêu ra một suy nghĩ gì, đều sẽ có ý kiến khác nhau, bởi vì bốn học phái này hoàn toàn tương phản với nhau trên nhiều khía cạnh, cuối cùng sẽ chỉ dẫn đến quốc gia chia năm sẻ bảy, không thể thống nhất tư tưởng, vậy trẫm làm sao có thể cai trị thiên hạ đây.
Mấy người nghe thấy đều trầm mặc không nói, nhưng trong lòng Tần Cối lại mừng thầm, mấy câu này của Triệu Giai rất rõ ràng là muốn bảo đảm vị trí của Nho học, vậy thì phần thắng của y không nghi ngờ gì là tăng lên thật lớn rồi.
Nào ngờ ý tưởng này của y vừa mới nhen nhóm, thì Triệu Giai lại cười nói: - Tần Thiếu Tể, khanh nghe thấy mấy câu của trẫm nhất định là cảm thấy vô cùng vui mừng chứ gì.
Quả nhiên là chân thành thẳng thắn nha! Lần này thật sự hù được Tần Cối rồi, hai chân mềm nhũn, suýt chút thì quỳ xuống đất rồi, run giọng nói: - Vi thần, vi thần Lắp ba lắp bắp, xem ra là hoảng sợ hoàn toàn rồi.
Triệu Giai nhấc tay, nói:
- Khanh không cần giải thích, thật ra trong lòng các khanh nghĩ gì, trong lòng trẫm đều hiểu rất rõ. Trong một vài phương diện, trẫm có thể vờ như hồ đồ, dù sao thì chung quy các khanh cũng đang nghĩ cho Đại Tống của trẫm, vẫn đặt Đại Tống ở vị trí đầu tiên. Nhưng căn cơ của một quốc gia không thể dao động, nếu các khanh vì lợi ích của mình, muốn tách cả căn cơ này ra, thì trẫm chỉ đành làm một số việc mà trẫm không muốn làm.
Đây chính là nhịp điệu đầu thân một nẻo nha!
Lần này bọn họ thật sự đụng chạm đến tối kỵ của đế vương rồi. Tại sao thời cổ đại lại có nhiều nhà tù văn tự như vậy, truy cứu nguồn gốc vẫn là do tư tưởng. Tư tưởng phải thống nhất, cho dù Nho học cũng được, Pháp gia cũng được, nhưng cần phải thống nhất, bằng không chắc chắn sẽ uy hiếp trực tiếp đến địa vị thống trị của đế vương, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Nói một cách đơn giản, một đế vương làm sao có thể cho phép quốc gia của mình trở thành một chế độ nhiều đảng phân tranh, việc Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn Nho đã nói rất rõ điểm này rồi.
Cho nên, lần này Triệu Giai tuyệt đối không phải là nói đùa với bọn họ, mà là vô cùng nghiêm túc.
Vẫn là lão già Thái nhìn nhận sâu sắc hơn nha! Trong lòng Lý Kỳ thầm khâm phục. Thái Kinh không chỉ một lần đề cập với hắn, ngươi có thể đề xướng Mặc học, Pháp gia nhưng ngàn vạn lần không thể vì thế mà dao động căn cơ của Nho học, đây là một việc vô cùng nguy hiểm, cho nên hiện tại Tuần san Đại Tống Thời đại cũng chỉ đặt Mặc học, Pháp gia vào vị trí hỗ trợ cho Nho thuật thôi, chỉ là như vậy thôi mà Nho sinh cũng không thể dễ dàng tha thứ được.
Mà Lý Kỳ, Lý Cương, Mao Thư đề xướng cải cách khoa cử, rất rõ ràng là muốn đẩy các học phái khác lên vũ đài chính trị, dùng nó để củng cố địa vị của mình, còn Tần Cối liều mạng bảo vệ Nho học, cũng là suy xét cho địa vị chính trị của mình. Nhưng cứ như vậy, triều đình chắc chắn sẽ chia thành mấy phái, không bao lâu nữa, những gì xảy ra ở đại hội biện luận của Tướng Quốc Tự sẽ xảy ra ngay trên đại điện, vậy thì mỗi ngày Hoàng đế đều không cần làm việc, nghe bọn họ biện luận là được rồi.
Là đức là pháp, hay là khoa học.
Việc này rất khó nói rõ ràng được, đạo đức và pháp luật, nền chính trị nhân từ và chế độ pháp luật thủy chung vẫn tồn tại rất nhiều điểm khác nhau.
Nghe đến đó, Lý Kỳ cũng bắt đầu mơ hồ, hắn cũng không đoán được trong lòng Triệu Giai đang nghĩ cái gì. Nếu Triệu Giai kiên trì gạt bỏ bách gia, độc tôn Nho học, thì chỉ cần dựa vào phía Tần Cối là được, tùy tiện đưa ra một chính sách có tính gợi ý, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều, nên làm gì thì sẽ làm đó.
Nhưng xét theo ngữ khí mà Triệu Giai nói với Tần Cối, gần như cũng không quá hài lòng với cách làm của Tần Cối, vậy rốt cuộc là độc tôn Nho học, hay là bách gia tranh minh. Lần nói chuyện thẳng thắn này ngược lại khiến người ta như lạc vào trong sương mù.
Thật ra đừng nói là Lý Kỳ, bọn Tần Cối cũng giống hệt như hòa thượng nhị trượng vậy, không hiểu ra sao cả, lời nói và hành vi của Triệu Giai gần như có chút tự mâu thuẫn.
Triệu Giai thấy bọn họ đều trầm mặc không nói, cười ha ha nói:
- Sao các khanh không nói gì vậy, bình thường các khanh chẳng phải đều rất biết nói chuyện sao, đạo lý lớn, đạo lý nhỏ, đều dựa trên sự thật, đều há miệng nói ngay mà.
Sặc! Ngươi hở một chút lại muốn chém đầu chúng ta, chúng ta còn dám nói chuyện sao, lỡ như nói sai, chẳng phải là cho ngươi cơ hội phát huy sao. Năm người này đều là người thông minh, biết lúc nào nên nói cái gì, bình thường bọn họ tiến, Hoàng đế lui, bây giờ Hoàng đế muốn tiến, bọn họ nhất định phải lui nha, đồng thanh nói: - Bọn thần hổ thẹn, phụ thánh ân, kính xin Hoàng thượng giáng tội.
Triệu Giai khoát tay nói: - Vừa rồi trẫm đã nói rồi, mấy câu nói giả dối thì để ngày mai hãy nói tiếp.
Toát mồ hôi! Vậy thì cũng phải để chúng ta có thể sống đến ngày mai nha! Mấy người Lý Kỳ lại bắt đầu nói năng thận trọng, giống như đang nói, bây giờ chúng ta chỉ có thể nói mấy câu giả dối với ngươi, nếu ngươi không thích nghe, vậy thì chúng ta không nói.
- Xem ra ngoài trừ mấy câu này, các khanh không còn lời nào khác nữa. Triệu Giai cười khổ lắc đầu, lại nói: - Cũng tốt, bình thường đều là các khanh nói, trẫm nghe, vậy hôm nay trẫm nói nhiều hơn mấy câu vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...