Bắc Tống Phong Lưu

Đối với Triệu Giai mà nói, y đương nhiên không hy vọng Chủng Sư Đạo rời đi, có một vị tướng quân như vậy ở đây, trong lòng y cũng yên tâm một chút, chỉ là Chủng Sư Đạo đã quyết ý, sau mấy lần y giữ lại, cuối cùng vẫn đồng ý cho đi.

Thật ra trước thời Tống Huy Tông, tuy Thái Úy cũng đứng trong hàng Tam Công, nhưng chỉ là vinh dự, mà không có thực quyền, là sau khi Tống Huy Tông kế vị, mới giao thực quyền cho Thái Úy, thống lĩnh Tam Nha, đứng đầu hàng quan võ.

Triệu Giai tuy không nói rõ muốn thay đổi chức Thái Úy, nhưng do Chủng Sư Đạo đã già, thực sự là lực bất tòng tâm, rất ít khi hỏi đến chuyện của Tam Nha, do vậy quyền lực của Tam Nha hoàn toàn bị Điện Soái, Mã Soái, Bộ Soái nắm trong tay.

Thế nhưng, tuy Triệu Giai phê chuẩn Chủng Sư Đạo cáo lão hồi hương, nhưng hoàn toàn không lấy lại danh hiệu Thái Úy, điều này cũng chứng tỏ từ nay về sau, Thái Úy không hề có bất cứ thực quyền nào nữa, chỉ là tượng trưng của vinh quang mà thôi.

Về phần hôn sự của Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt, đồng thời cũng kinh động đến Hoàng đế, bởi vì lần này chẳng khác gì là một cuộc liên hôn giữa Chiết gia quân và Cấm quân. Triệu Giai vô cùng tán thành chuyện này, mục đích của y là hi vọng lợi dụng liên hôn chính trị nắm chặt Tây Quân trong tay, do vậy đã ban thưởng rất nhiều lễ vật cho Nhạc Phi, để mang đến Phủ Châu làm sính lễ, mà chuyện ở Điện Tiền Ti thì tạm thời do Phó Soái Tất Trạm tiếp quản.

Sáng sớm một ngày, cả đám người Lý Kỳ, Thái Kinh, Ngưu Cao, Dương Tái Hưng đến đưa tiễn Chủng Sư Đạo, mẫu tử Nhạc Phi đến ngoài thành tây.

- Thái Sư, Xu Mật Sứ xin dừng bước.

Chủng Sư Đạo ngừng lại, ôm quyền nói với Thái Kinh, Lý Kỳ: - Chủng mỗ tuổi già có thể gặp được hai vị quý nhân, thực sự là phúc của Chủng mỗ, hôm nay từ biệt, ngày khác nếu còn có cơ hội gặp lại, chắc chắn sẽ uống thoải mái một phen, tạm biệt.

Lý Kỳ ôm quyền đáp lễ, lưu luyến không rời nói: - Chủng Công, ngài nhất định phải bảo trọng sức khỏe nha. Trong lòng hắn hiểu rõ, hôm nay từ biệt, e rằng khó gặp lại.

Thái Kinh sống được đến tuổi này, bạn bè xung quanh đã lần lượt ra đi, chỉ khi nói chuyện với Chủng Sư Đạo thì mới có thể tìm được hồi ức của ngày trước, trong lòng càng không nỡ, người đã già thì tình cảm cũng phức tạp, khóe mắt hơi ướt, khoát tay, lại không nói được gì.

Nhạc Phi cũng ôm quyền nói: - Xu Mật Sứ, các vị huynh đệ, Phi cáo từ.

Ngưu Cao nói: - Nhạc Phi, chuyện thành thân nếu làm được thì gửi thư cho ta, đến lúc đó ta sẽ xin Xu Mật Sứ nghỉ phép, đi uống rượu mừng của huynh.

- Nhất định.


Chủng Công, Nhạc mẫu đều lần lượt lên xe ngựa, còn Nhạc Phi cũng trở mình lên ngựa, đoàn người dần dần đi xa trong cái vẫy tay tiễn biệt của mọi người.

Chủng Sư Đạo rời đi, cũng hoàn toàn tuyên cáo sự kết thúc của một thời đại, bây giờ thời đại này hoàn toàn thuộc về những nhân tài đời sau như Triệu Giai, Lý Kỳ, Tần Cối.

Sau khi tiễn bước Chủng Sư Đạo, Nhạc Phi, Lý Kỳ bảo đám người Ngưu Cao về trước, bản thân mình lại đi cùng Thái Kinh ra ngoại ô, Thái Kinh thật không dễ dàng gì mới ra ngoài một chuyến, cũng muốn hít thở không khí trong lành ở ngoại ô.

- Tuy Chủng Sư Đạo từ lâu đã bắt đầu có ý rút lui, có điều lão phu thấy, là Tần Cối đã khiến ông ấy hạ quyết tâm này.

Thái Kinh thở dài, khẽ lắc đầu.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Tần Cối là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Việc này đối với y mà nói, thực sự không tính là gì cả, có điều cũng chỉ là một thủ đoạn rất bình thường mà thôi.

Thái Kinh ha ha nói: - Không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, trong triều có ai mà không như vậy, khác nhau ở chỗ, có một vài người không từ thủ đoạn nhưng lại không đạt được mục đích, còn có một số người có thể đạt được mục đích của bản thân, Tần Cối rõ ràng là loại sau. Học viện Quân sự, ha ha, đây là y gậy ông đập lưng ông nha, thật sự không hổ là người mà ngươi cất nhắc lên, hắn thật sự học được rất nhiều từ chỗ của ngươi.

Học viện Quân sự này, Lý Kỳ vốn định nghĩ cách đặt vào trong Học viện Thái sư, nhưng lại bị Tần Cối đoạt trước, Thái Kinh dĩ nhiên là rất khó chịu.

Lý Kỳ nói: - Vậy cũng là do bản thân y thông minh, Mã Kiều ở bên cạnh ta còn lâu hơn cả y, nhưng gần như không có chút kết quả nào, còn phải xem là ai nữa nha! À, không biết Thái Sư thấy việc này thế nào?

- Nếu xét theo đại cục, thì cho dù là Lập Pháp Viện của ngươi, hay là cải cách Võ Học thì đều là chuyện tốt, có điều sự xuất hiện của Lập Pháp Viện còn vượt xa cách tư tưởng Pháp gia ở thời Tiền Tần, nếu có thể thuần thục thì chắc chắn tạo phúc muôn đời, tác dụng cũng cao hơn cả Học viện Quân sự.

Nói đến đây, Thái Kinh lại xoay chuyển lời nói, nói: - Nếu chỉ nói riêng hai người ngươi và Tần Cối, thì tuy rằng Lập Pháp Viện đã để cho Hình Bộ độc lập, đã gây ra tổn hại rất lớn đến Tần Cối, nhưng đồng thời cũng khiến ngươi bị trói buộc trong đó, nói một cách nào đó cũng làm suy yếu quyền lực của ngươi, có thể nói là tổn thương địch một ngàn, tổn thương mình tám trăm.

- Nhưng Võ Học, vốn dĩ Võ Học quy về Binh Bộ quản lý, cho nên nhìn qua thì giống như là không liên quan gì đến ngươi. Thế nhưng Võ Học lúc trước chỉ tồn tại vì võ cử, học sinh chiêu nạp được cũng là dân chúng bình thường, nhưng trải qua cải cách của Tần Cối, Võ Học vây giờ lại chiêu mộ tướng lĩnh trong quân, việc này có sự thay đổi bản chất.


- Ta nghĩ Tần Cối nhất định sẽ điều động một vài tướng lĩnh trẻ tuổi có ý nghĩa chính trị đồng thời có thiên phú từ trong các quân đội đến Võ Học học tập, bồi dưỡng ra một lực lượng quân sự mới cho Đại Tống ta. Tương lai không lâu, học sinh của Tần Cối sẽ trải rộng trong quân, đến lúc đó một câu của y, có lẽ còn có tác dụng nhiều hơn là Xu Mật Sứ ngươi. Xét về lâu dài, nước cờ này của y thật sự là vô cùng tinh diệu, nói theo cá nhân thì chiêu này của y cũng thắng ngươi.

Lão ta nói mấy câu này không thiên vị ai cả.

Lý Kỳ cười nói: - Hơn nữa thời cơ mà y lựa chọn vừa khéo. Trước đó không lâu Hoàng thượng mới ban bố ba quyết nghị lớn, bây giờ ánh mắt của mọi người đều chăm chú vào ba quyết nghị lớn, cải cách Võ Học lúc này căn bản không làm người khác chú ý. Cứ như vậy, Tần Cối không cần đối mặt với quá nhiều áp lực, đợi khi mọi người phản ứng lại thì đã muộn rồi.

Thái Kinh cười hỏi: - Vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào đây?

Lý Kỳ nói: - Ban đầu là y đã xâm phạm đến giới hạn của ta, cho nên ta mới bức bách triển khai báo thù y, nhưng chuyện lần này hoàn toàn không xâm phạm giới hạn của ta, hơn nữa xét bề ngoài, đích thực là có lợi cho quốc gia, ta dự định đi bước nào xem bước đó. Nếu y thật sự dùng tâm để làm thì ta sẽ không có bất cứ động tác gì cả, nếu Võ Học chỉ trở thành công cụ thu nạp quân quyền của y, thì đến lúc đó ta dĩ nhiên sẽ đối đãi giống như Binh Bộ giống như là Hình Bộ. Hơn nữa, bây giờ đám người Nhạc Phi, Ngưu Cao, Ngô Giới đã trở thành lực lượng trung kiên của Đại Tống ta, những người này đều do ta đề bạt lên, bọn họ đều còn trẻ, cho nên Tần Cối muốn nắm giữ binh quyền cũng không phải dễ dàng như vậy.

Thái Kinh lắc đầu nói: - Chính vì như vậy, ngươi mới càng nên cẩn thận, y đã đi nước cờ này thì đương nhiên đã tính toán xong rồi, y là người nhất định muốn có được hồi báo đó.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Thái Sư sợ đến lúc đó y sẽ gây bất lợi cho bọn Nhạc Phi?

Thái Kinh nói: - Cho dù nói thế nào thì trong triều đình ta trước sau vẫn là quan văn chủ đạo, võ tướng hi sinh trong cuộc tranh đấu của quan văn cũng là chuyện thường thấy. Năm đó lão phu vì đoạt binh quyền, chẳng phải cũng làm cho Chủng Sư Đạo về hưu quy ẩn sao. Có câu, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đây chính là tư tưởng cơ bản nhất của quyền thần.

Khi lão ta nói đến đây thì vô cùng bình thản, giống như đang nói chuyện của người khác vậy, nhưng một câu này đã bao gồm rất nhiều thứ, một câu thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết đã đủ để khiến Lý Kỳ tưởng tượng được tình huống khi đó.

Mặc dù trong lịch sử Thái Kinh đứng đầu lục tặc, nhưng trong lịch sử Trung Quốc lại không có ai dám xem nhẹ lão ta. Tạm thời không nói đến là trung hay là gian, nhưng ít nhất phần lớn thời gian trong đời lão ta đều là người thắng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giữa các chính khách cũng giống như đại thế thiên hạ vậy, hợp lâu phải tan, tan lâu sẽ hợp, không có bạn bè tuyệt đối cũng không có kẻ địch tuyệt đối, chỉ có lợi ích chính trị tuyệt đối.


Nhưng Lý Kỳ cũng vô cùng bình thản đáp lại một câu, nói: - Ta sẽ không cho y có cơ hội đó. Đồng thời trong lòng cũng bổ sung một câu, lịch sử cũng tuyệt đối sẽ không tái diễn.

Hai người vừa đi vừa nói, trong lúc vô ý đã đi đến trước cửa thành. Lúc này, một hạ nhân của phủ Thái Sư đột nhiên đi qua, nhỏ giọng nói mấy câu vào tai Thái Dũng bên cạnh, sau đó Thái Dũng lại hạ giọng nói mấy câu bên tai Thái Kinh.

Sau khi Thái Kinh nghe xong thì cười ha ha với Lý Kỳ: - Chỗ bệnh viện lão phu đã chọn xong rồi, có câu chọn ngày chi bằng trùng ngày, chi bằng hiện tại chúng ta đi xem.

Lý Kỳ hơi kinh ngạc, nói: - Nhanh vậy sao? Còn nhớ lúc mới bắt đầu, Thái Kinh chỉ nói là ông ta có ý nghĩ này, nhưng Lý Kỳ không ngờ, mới chỉ qua vài ngày mà ngay cả chỗ Thái Kinh cũng đã chọn xong rồi.

Thái Kinh lắc đầu, thở dài nói: - Lão phu cũng muốn chậm hơn, chọn được nơi tốt hơn, chỉ tiếc là ông trời không cho lão phu nhiều thời gian hơn nữa, có một số chuyện vẫn nên làm ổn thỏa thì hơn.

Bất kể là Học viện, hay là bệnh viện thì đều có liên hệ mật thiết đến cuộc sống của dân chúng, có thể giúp đỡ rất tốt để Thái gia xây dựng được danh vọng vô cùng cao trong lòng dân chúng, đây quả thật là điều mà Thái Kinh mong muốn. Lão ta làm nhiều chuyện như vậy, không phải vì lão ta mà là vì nghĩ cho đời sau. Lão ta biết rõ gần vua như gần cọp, muốn bảo vệ Thái gia không ngã, thì chỉ có dựa vào dân chúng. Nếu dân chúng thiên hạ đều cảm kích Thái gia, vậy thì bất cứ ai muốn động đến Thái gia đều phải suy nghĩ cho thật kỹ, cho nên đối với chuyện này, Thái Kinh không hề chậm trễ.

Lý Kỳ hỏi: - Vậy không biết Thái Sư dự định mở bệnh viện ở đâu?

Thái Kinh cười ha ha, vuốt bộ râu dài nói: - Nơi này ngươi còn quen thuộc hơn cả lão phu.

- Hả?

Lý Kỳ nghĩ một lát vẫn không nghĩ ra, hỏi: - Là ở đâu?

Thái Kinh ra vẻ bí mật nói: - Lát nữa ngươi sẽ biết.

Hai người lên xe ngựa đi vào trong thành.

Đi được hơn nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại trước cửa một tòa phủ đệ. Lý Kỳ vội vàng xuống xe, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức sững người, sửng sốt thật lâu, hắn mới lắp bắp nói: - BạchBạch phủ.

Hóa ra nơi mà Thái Kinh nói chính là trạch viện mà lúc trước Bạch Thời Trung ở.


Lúc này, Thái Kinh cũng được Thái Dũng dìu xuống xe, nhìn Lý Kỳ đang chấn kinh, ha ha nói: - Thế nào? Có phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc không?

Lý Kỳ ngẩn ra, cười khổ nói: - Đích thật là có chút kinh ngạc.

Thái Kinh ha ha nói: - Lúc trước nhạc phụ ngươi đã quyên góp trạch viện này cho quỹ từ thiện Thanh Thiên của Khang nhi, nhưng hai năm qua, tòa trạch viện này trước sau cũng không ai dám mua.

Lý Kỳ tò mò nói: - Vì sao vậy?

Thái Kinh nói: - Quá lớn, lúc trước nơi này là phủ đệ của Phó Tể tướng, quy cách được kiến tạo theo quy cách của quan lớn nhị phẩm, người bình thường mua căn nhà này còn phải hao tâm tổn sức cải tạo lại, mà quan lớn trong triều hiện nay hơn phân nửa đều là mới nhậm chức, làm sao có tiền, thế cho nên vẫn chưa bán được. Về sau Hoàng Trạch chỉ có thể giảm giá để bán, lúc này mới bán được hai viện tử ở phía sau, có điều lão phu đã mua lại toàn bộ rồi.

Vẻ mặt Lý Kỳ nhiều chuyện nói: - Vậy nhất định là rất đắt rồi?

Thái Kinh lắc đầu nói: - Cũng không đắt chút nào, lão phu cũng tốn có ba trăm quan.

- Ba trăm quan?

Lý Kỳ chấn động, chỉ riêng trạch viện này chí ít cũng phải mấy ngàn quan. Phải biết là lúc trước Bạch Thời Trung chỉ cầm đi một số vật dụng, gần như là quyên góp nguyên vẹn cho Cao Nha nội, không được năm sáu ngàn quan thì ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ. Lúc này đang là lúc tiền tệ tăng giá, tính sao thì ba trăm quan cũng không thể mua được, nói: - Thái Sư đang nói đùa sao?

Thái Kinh ha ha nói: - Lão phu lừa ngươi làm gì. Thật ra ba trăm quan này chỉ là tiền mua lại hai viện tử nhỏ kia thôi, còn những cái còn lại sao, lão phu không tốn một đồng tiền nào cả.

Lý Kỳ cau mày nói: - Chẳng lẽ Nha nội tặng trạch viện này cho Thái Sư sao? Không thể đâu, quỹ từ thiện Thanh Thiên cũng không phải của Cao Nha nội gã, nếu xài bậy tiền trong đó thì là phạm pháp đó.

Thái Kinh khoát tay nói: - Có lẽ Khang nhi không biết việc này, vẫn luôn là Dũng Tử thương lượng với Hoàng Trạch.

- Hoàng Trạch?

Lý Kỳ nhướn mày, thầm nghĩ, tuy Hoàng Trạch là môn sinh của Thái Sư, nhưng cũng không đến mức làm chuyện ngu xuẩn này, lẽ nàohắn khẽ cười, nói: - Ta hiểu rồi, Hoàng Trạch nhất định là nhìn trúng triển vọng của bệnh viện, cho nên đem trạch viện này đi đầu tư, nhập cổ phần bệnh viện.

Thái Dũng nói: - Xu Mật Sứ thật sự là tài trí hơn người, Thái Dũng vô cùng bội phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui