Bắc Tống Phong Lưu

Sự đối lập này khiến toàn mọi người có mặt cũng thở phào một cái, trong đại điện gió lạnh hiu hiu.

Kỳ thật Tống triều vẫn luôn là một hệ thống kinh tế lấy thương nghiệp làm chính. Thời kì đỉnh cao, thuế nông nghiệp cũng chỉ chiếm khoảng ba mươi phần trăm, nhưng theo sự xuất hiện của Tống Huy Tông, giao tử tràn lan, khủng hoảng tiền tệ, làm cho thương nghiệp uể oải cực độ, nông nghiệp lại lần nữa chiếm sáu phần thu nhập của quốc khố, trở thành nguồn thu chủ yếu của quốc khố. Nhưng đã qua vài năm, thuế thương nghiệp tăng trở lại, đặc biệt là buôn bán vũ khí, gia tăng phát triển ngoại thương, lại lần nữa trở thành tiêu chí của Đại Tống.

Đương nhiên, sở dĩ thuế nông nghiệp thu được thấp như vậy, một phần nguyên nhân trong đó là tới từ việc giảm thuế nông nghiệp ở Giang Nam sau cải cách, và còn chế độ miễn thuế ở địa khu Yến Vân, nhưng đây lại kích thích nông nghiệp phát triển, từ đó khiến thương nghiệp cũng đã có được một môi trường hết sức rộng lớn, vì vậy mới xuất hiện sự chênh lệch cực lớn như thế, Tống triều trước kia chưa từng xuất hiện loại hiện tượng này bao giờ.

Triệu Giai kích động đến nỗi đứng bật dậy, hét lớn một tiếng “tốt”, đi tới đi lui ở trên bậc thang, cũng không biết nói gì cho phải, qua một hồi lâu, đành phải khen ngợi quần thần một phen, trong đó đặc biệt điểm danh Lý Kỳ, dù sao ai cũng biết, tất cả chuyện này đều là vì Tân Pháp của Lý Kỳ.

Tần Cối đột nhiên đứng ra nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, hiện giờ thương nghiệp rất tốt, đây rất có thể sẽ ảnh hưởng đến nông nghiệp phát triển, để tránh cho nông phu chuyển hướng thương nghiệp, vi thần đề nghị triều đình lại giảm bớt thuế nông nghiệp lần nữa, lấy cầu kích thích nông nghiệp tiếp tục phát triển.

Triệu Giai nghe xong, liên tục gật đầu. Hiện giờ thương nghiệp phát triển quá nhanh. Tiền đến nhanh, khó tránh khỏi một số nông phu sẽ không động tâm, vì để tránh cho nông phu chuyển hướng làm thương nhân, làm cho nông nghiệp suy thoái, nhất định phải dùng thuế để làm điều khống vĩ mô, phòng ngừa chu đáo, dù sao thuế nông nghiệp cũng chỉ chiếm một phần, giảm thấp thêm một chút, cũng không ảnh hưởng nguồn thu của ngân khố quốc gia, Triệu Giai quyết định rất nhanh, nói:

- Trẫm chuẩn tấu.


Sau khi Trịnh Dật báo cáo xong xong, Bạch Thiển Dạ lại đứng dậy, nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, hiện giờ giá lương thực của Tứ Kinh đã ổn định ở mức mỗi đấu năm mươi văn tiền, Giang Nam giá lương thực lại giảm xuống bốn mươi văn tiền, chỉ là giá lương thực của các địa khu vùng duyên hải như Lai Châu, Phúc Châu vẫn duy trì ở tám mươi văn tiền trở lên.

Bởi vì Tống triều vẫn là một quốc gia xuất khẩu lương thực, hơn phân nửa địa khu vùng duyên hải đều là nơi tập trung mậu dịch hải ngoại, giá lương thực của nơi đó nhất định là phải cao một chút, nhưng so với những năm Tuyên Hòa, giá lương thực đã giảm gần ba phần tư, lần đầu giá lương thực giảm ở mức độ cao nhất.

Giá lương thực giảm mạnh, cũng chính là biểu thị nguồn lương thực vô cùng dồi dào, đây đều là công lao của địa khu Giang Nam, từ cuối thời kì Tống Huy Tông, bắt đầu chỉnh đốn Giang Nam, giết tham quan, miễn thuế nông nghiệp, luật bình kho kiểu mới, làm cho nông nghiệp của địa khu Giang Nam đạt được sự phát triển chưa từng có, hơn nữa quân Kim xuôi nam, duy nhất địa khu Giang Nam đã bị liên lụy, chính là Tống Huy Tông đi rồi, cho nên Giang Nam hiện tại đã đã trở thành kho lúa của Đại Tống.

Đương nhiên, trong này sự tăng trưởng của tiền tệ cũng là một nguyên nhân chủ yếu, nếu công bằng mà nói, kỳ thật mức độ giá lương thực giảm cũng không có khoa trương như vậy.

Điều có thể dự tính là, giá lương thực của năm năm còn có thể giảm nữa, bởi vì chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, sau khi nông nghiệp của hai quận Nam Ngô, Đại Lý ổn định, chắc chắn sẽ lại kích thích giá lương thực một lần nữa.

Giá lương thực giảm, tất nhiên thể hiện rằng dân chúng cơm no áo ấm.

Quần thần đều trầm trồ khen ngợi.

Phàm là chuyện gì cũng đều có hai mặt, giá lương thực quá thấp cũng không nhất định là chuyện tốt.

Nhưng Lý Kỳ đột nhiên đứng ra, nói:

- Hoàng thượng, hiện giờ giá lương thực đã đạt đến một điểm cân bằng, nhưng không thể giảm thêm nữa, nếu không nhất định sẽ xâm hại đến ích lợi của nông phu, vi thần đề nghị triều đình nên mở rộng chính sách xuất khẩu lương thực, dựa vào dựa vào ngoại thương để cân bằng giá lương thực.

Triệu Giai gật gật đầu, trong lòng vô cùng hiểu rõ, cất cao giọng nói:

- Tam Ti Sứ.

- Có vi thần.


- Tình hình kho lương hiện giờ như thế nào?

Trịnh Dật nói:

- Sáu đại phủ Tây kinh Lạc Dương, Đông kinh Biện Lương, Hàng Châu, Phúc Châu, Hợp Phì, Giang Lăng kho lương cùng đã xuất hiện trạng thái đầy tràn. Còn lương thực dự trữ của địa khu Yến Vân mặc dù không có đầy tràn, nhưng cũng hết sức khả quan, đã không cần đến chi viện của triều đình nữa rồi.

Địa khu Yến Vân là nơi khó sản xuất lương thực, chỉ cần chính sách thích đáng, thì có thể phát triển rất nhanh.

Triệu Giai gõ gõ vào cái bàn, suy nghĩ một lát, nói:

- Lại thiết lập hai kho lương, sáu kho lương bất động lớn ở Ấp Châu, phủ Thành Đô, quốc khố phát một ngàn vạn quan mua lương thực từ địa khu tây bắc và địa khu vùng duyên hải, nâng giá lương thực lên, chuyển tới kho lương của Ấp Châu và Thành Đô. Mặt khác, thuế lương thực xuất khẩu của biên tây bắc không thay đổi, gia tăng lượng lương thực xuất khẩu ở địa khu vùng duyên hải.

Có tiền rồi, có thể buông thả rồi, động một chút là lại một ngàn vạn quan.

Đây đúng là làm người ta sợ chết khiếp.

Trịnh Dật hơi sững sờ, lập tức hiểu được, vuốt cằm nói:

- Vi thần lĩnh mệnh.


Đây kỳ thật chính là chuẩn bị chiến tranh.

Phía nam tuy rằng đã thu phục Nam Ngô, Đại Lý, nhưng chiến trường phía nam vẫn không có dấu chấm hết, Triệu Giai còn tính toán tiếp tục bành trướng về phía nam, bởi vì phương Bắc trước mắt là không có bất kỳ hy vọng nào, không bị bành trướng đã là A Di Đà Phật rồi.

Mà chiến trường phía tây đã lặng lẽ đề lên nghị trình, phủ Thành Đô ở gần địa khu Thổ Phiên, thiết lập kho lương ở nơi này, còn không giảm thuế xuất khẩu lương thực của tây bắc, đều là biểu thị Đại Tống sắp xuất binh Thổ Phiên, nếu như ngươi muốn đánh người khác, không thể vẫn bán lương thực với giá thấp cho người khác, đây không phải tăng thêm khó khăn cho mình à.

Hơn nữa thiết lập kho lương ở phủ Thành Đô, cũng có thể chiếu cố đến hai quận Đại Lý, Nam Ngô, bình thường nơi thiết lập kho lương, giá lương thực nhất định sẽ giảm, dù sao địa khu phía nam nhất vẫn còn trong giai đoạn khôi phục chiến hậu, giá lương thực quá cao sẽ ảnh hưởng việc khôi phục.

Mà Triệu Giai mua lương thực từ tây bắc, địa khu vùng duyên hải, chính là muốn kích thích giá lương thực của địa khu hai này, lấy cầu đạt được một giá cả xuất khẩu lý tưởng.

Cho nên đừng thấy Triệu Giai một lúc đã phát ra một phần mười thu nhập tài chính, chỗ này nhìn có vẻ rất nhiều, nhưng nhìn từ diện tích che phủ, kỳ thật đây cũng không phải quá nhiều, hơn nữa một ngàn vạn quan này còn liên quan chính sách đối ngoại của Đại Tống trong ít nhất năm năm sau này.

Bạch Thiển Dạ tiếp tục nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, thu nhập một năm qua của Phi Tiền cục đạt đến một trăm vạn quan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui