Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới lộ ra một nửa bên mặt, Lưu Vân Hi đã lập tức cõng giỏ trúc mang cho hai người Hoắc, Hồ chuẩn bị xuất cung …
Rất khó tưởng tượng ra được có một nữ nhân cõng giỏ trúc xuất hiện trong hoàng cung.
- Này --- Thập Nương, sớm thế này đã chuẩn bị đi đâu à?
Ba người Lưu Vân Hi vừa mới bước đến trước một cái cổng vòm, chỉ thấy có hai người đang đứng trong một tiểu định phía ngoài cổng vòm, đúng là hai chủ tới Lý Kỳ cùng với Mã Kiều, Lý Kỳ còn vẫy tay với nàng nữa.
Lưu Vân Hi liếc nhìn Lý Kỳ, hơi do dự một hồi, mới nói:
- Chúng ta đi tìm đất trồng hạt cà phê.
Kỳ thật Lưu Vân Hi vốn muốn gọi Lý Kỳ cùng đi đấy, nhưng là tối hôm đã xảy rà đủ loại chuyện không ngờ, Lưu Vân Hi thật sự không bỏ xuống được mặt mũi để đi gọi Lý Kỳ, cho nên nàng mới cố ý nói như vậy, kỳ thật chính là phát ra lời mời với Lý Kỳ đấy.
Hắc. Nữ nhân này còn hiểu được lấy lùi làm tiến, tiến bộ không nhỏ a! Lý Kỳ tới đây sớm thế này đương nhiên không phải vì muốn tập thể dục buổi sáng rồi, vì thế thuận nước dong thuyền nói:
- Muội làm việc có chút không phúc hậu nha, đây chính là việc lúc đầu ta đã hứa với muội, muội lại vụng trộm một mình đi, chẳng lẽ muốn đẩy ta làm một người bất tín bất nghĩa sao, đi đi đi, ta cùng đi với muội, dù sao hôm nay ta cũng không có việc gì làm cả.
Nói xong, hắn liền vội vàng đi hướng tới chỗ Lưu Vân Hi.
Trong mắt Lưu Vân Hi hiện lên một chút vui sướng, ngoài miệng lại thản nhiên bảo:
- Tùy huynh.
Hoắc Nam Hi đánh giá Lý Kỳ, hiếu kỳ hỏi:
- Xu Mật Sứ, sao hôm nay ngươi lại quay về mặc áo dài tay vậy?
Ngày hôm qua tất cả mọi người đều mặc áo dài tay, chỉ có mình Lý Kỳ là mặc áo ngắn quần đùi, phi thường nhẹ nhàng khoan khoái, hôm nay tất cả mọi người đều đi ra ngoài, hơn nữa đều là đi làm việc đấy, khả năng còn phải làm mấy việc như xới đất gì đấy, vì thế đều thay áo ngắn, duy chỉ có hai ngươi Lý Kỳ cùng Lưu Vân Hi đều mặc áo dài tay, Lưu Vân Hi là nữ nhân tự nhiên là do không tiện, nhưng mà Lý Kỳ thì có chút kỳ quái, dân chúng trong này đi ra ngoài làm việc đều mặc áo ngắn mà, dù sao thì thời tiết cũng quá nóng.
Ngươi tưởng ta không muốn sao, ta đây không phải là bắt buộc bất đắc dĩ sao! Lý Kỳ u oán liếc nhìn Lưu Vân Hi, khoanh tay nói;
- Ách … Này … Hôm nay có chút lạnh.
Lưu Vân Hi vốn là không kịp phản ứng, nhìn thấy thoáng vướt ve hai tay, giờ mới hiểu được nguyên do, bật cười phì một tiếng.
Nữ nhân này thật sự là rất đáng giận, lại vẫn còn cười được nữa, chờ xem, ta nhất định phải báo thù rửa hận, Lý Kỳ tức giận đến thất khiếu (bao gồm hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt, và miệng) đều xì khói. Kỳ thật da mặt hắn dầy như vậy, cho dù cởi trần ra trận cũng sẽ không sao hết.
Chỉ là bởi vì tối hôm qua bị Lưu Vân Hi đâm rất nhiều châm, mặc dù không có gì trở ngại, nhưng trên cánh tay vẫn để lại rất nhiều lỗ kim, trông không khác gì một kẻ nghiện cả, dù da mặt hắn có dày đến đâu, cũng không thể mặc áo ngắn tay ra cửa được, mấu chốt là có sự tổn hại đến bề ngoài phong lưu phóng khoáng của hắn nha, đây là điều hắn không thể tiếp nhận đấy.
- Có chút lạnh?
Mã Kiều nghi ngờ hỏi:
- Hôm nay đều sắp nóng sắp nóng chết rồi. Xu Mật Sứ, có phải ngươi bị bệnh rồi hay không?
- Ngươi mới bị bệnh ấy, mới sáng sớm tinh mơ, có thể nói câu nào hay tí được không.
Lý Kỳ hiện giờ đang nổi nóng, cũng không muốn nhiều lời, dù sao Lưu Vân Hi cũng rất thành thật, nếu chẳng may nói lộ ra miệng, vậy thì sẽ hỏng bét ngay. Bởi vì chuyện này nói thế nào thì hắn cũng là người mất mặt, hắn bảo:
- Đi thôi, đi thôi. Thời gian đang gấp gáp.
Nói xong liền đi nhanh ra phía ngoài.
Đi ra ngoài cung, Hoắc Nam Hi hỏi:
- Xu Mật Sứ, Thập Nương, bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi lại:
- Các ngươi đều chưa thương lượng xong sao?
- Hoắc Nam Hi lắc đầu.
Lưu Vân Hi nói:
- Trước đi phía nam xem một chút đã.
- Đợi chút.
Lý Kỳ vội vàng nói:
- Phía nam? Phạm vi này cũng thật không nhỏ a.
Lưu Vân Hi nói:
- Muội nói phải đi tìm địa phương, tự nhiên là phải đi nhìn xung quanh rồi.
- Vậy muội có biết tập tính của hạt cà phê không? Dùng loại thổ nhưỡng nào, dạng khí hậu nào thích hợp trồng hạt cà phê này sao?
Mấy vấn đề liên tiếp này hỏi cho Lưu Vân Hi ngây ngẩn cả người.
Lý Kỳ nói:
- Xem đi, xem đi, biết ngay là nữ nhân bọn muội không đáng tin mà, mấu chốt còn phải dựa vào nam nhân chúng ta thôi.
Lưu Vân Hi nói:
- Muội vốn muốn đích thân đi Đại Thực quan sát tập tính sinh trưởng của hạt cà phê, nhưng do huynh nói mình biết rồi, cho nên ta mới không đi đấy.
- Có việc này sao?
Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh đều đồng thời gật đầu.
- Ách … Ta đích thật là có hiểu biết.
Lý Kỳ gãi đầu, nhảy lên xe ngựa nói:
- Đi Đông Giao trước, sau đó đi khoảng năm mươi dặm theo hướng đông nam đi.
Lưu Vân Hi vội hỏi:
- Huynh tìm được chỗ rồi sao?
- Đó là đương nhiên.
Lý Kỳ dêu dao đắc ý nói:
- Bản nhân là người xem trọng cam kết nhất đấy, ta đã sớm an bài người đi tìm rồi, nhưng kề bên này dường như chỉ có một nơi thích hợp nhất thôi, chúng ta cứ đến trước nhìn kỹ rồi lại nói.
Nói xong, hắn vươn tay bảo:
- Lên xe đi.
Vẻ mặt hắn phi thường tự nhiên, không mang theo một chút tà niệm nào, bởi vì việc này đối với hắn chỉ như đang giúp phụ nữ mở cửa xe thôi, là một loại phong độ thân sĩ ấy, nhưng đây đều là một ít “thói quen xấu” không thể xuất hiện ở Đại Tống, cho nên, hắn vừa duỗi tay ra đã ngay lập tức ý thức được có chút không đúng.
Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh nhìn vậy đều sửng sốt, đồng thời nghĩ rằng, Xu Mật Sứ này đúng là trước sau như một không hề câu thúc gì cả, nhưng lúc này hắn tìm lầm đối tượng rồi, lần này thì có trò hay để xem rồi.
Hai người đều lộ ra bộ mặt chờ xem kịch vui.
Sắc mặt của Lý Kỳ có chút xấu hổ, còn có một chút e ngại, hắn cũng không muốn lại bị Lưu Vân Hi đâm kim đâu, đang lúc hắn chuẩn bị thu tay về, chợt thấy một cảm giác nhẵn nhụi chảy vào lòng bàn tay, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy Lưu Vân Hi vươn tay ra cầm lấy tay hắn.
Tình huồng gì thế này?
Hai người Hoắc, Hồ đều nhìn xem đến choáng váng.
không ngờ rằng một động tác rất nhỏ này của Lý Kỳ chính là điều Lưu Vân Hi muốn, lúc trước Lưu Vân Hi muốn gả cho Lý Kỳ, cũng là vì hy vọng có người quan tâm nàng, cho nên bất kể là tối qua Lý Kỳ đưa tổ yến cho nàng hay là hôm nay Lý Kỳ giơ tay ra kéo nàng lên xe, nàng đều phi thường hưởng thụ đấy.
Lý Kỳ nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ của hai người Hoắc, Hồ, thì trong lòng vô cùng đắc ý, xem ra sức hẫn dẫn của bản nhân vẫn là không thể ngăn cản a, sau đó, hắn phi thường thân sĩ kéo Lưu Vân Hi đi lên, lại đưa tay nói:
- Mời.
- Cảm tạ.
Trên mặt Lưu Vân Hi đỏ ửng, cúi đầu chui vào trong xe ngựa.
Sau đấy Lý Kỳ cũng chui vào, nói:
- Xuất phát.
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.
Bên trong xe ngựa, Lý Kỳ vụng trộm liếc mắt nhìn Lưu Vân Hi ngồi phía đối diện, đột nhiên cười hì hì nói:
- Thập Nương, hôm nay có thể tính là thể nghiệm lúc ban đầu sống thử của chúng ta nhỉ.
Mặt Lưu Vân Hi đỏ lên, không có trả lời
Xem ra là có cơ hội a. Lý Kỳ vội vàng nói tiếp:
- Nếu là thể nghiệm ban đầu, vậy thì thì chúng ta phải coi mình thành một đôi vợ chồng, đây mới gọi là sống thử, muội nói có phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...