Đại Tống năm Chấn Hưng, ngày mười tháng mười hai.
Sau khi Triệu Giai lên ngôi, để bày tỏ sự tôn kính đối với phụ thân Triệu Cát, năm 1126 tiếp tục dùng niên hiệu Tuyên Hòa một năm, đến năm nay, cũng chính là năm 1127, liền đổi niên hiệu thành Chấn Hưng, dụng ý này đã vô cùng rõ ràng rồi.
Từ “Tĩnh Khang” từ nay hoàn toàn biến mất trên các văn án lịch sử.
Cuối cùng quân Tống đã đến bờ bắc sông Phú Lương, đây thật sự cũng không nói là đột phá gì, bởi vì cùng năm Hi Ninh cũng đánh đến đây, nhưng không có công phá phủ Thanh Long đã lui binh rồi.
Kỳ thật lúc đầu triều đình Tống cũng không muốn lui binh, Thần Tông hoàng đế hy vọng có thể tiêu diệt Lý triều, hoàn toàn thu phục Nam Ngô, nhưng điều kiện của lúc đó vẫn thật sự không cho phép quân Tống làm như vậy.
Lúc đó triều đình Tống vì thảo phạt Nam Ngô, mà trực tiếp điều phái mười vạn cấm quân từ trung ương đến đây, dù sao quân tinh nhuệ của Tống triều đều đang chống lại Liêu quốc hoặc là Tây Hạ ở phương bắc, không rảnh để đến đây, chỉ có thể điều phái quân đội từ trung ương đến, quân chính quy mặc dù chỉ có mười vạn, nhưng dịch phu áp tải lương thảo tổng cộng có đến hai mươi vạn.
Bọn họ cũng liên chiến liên tiệp, cao ca mãnh tiến như nhau, nhưng lại bại bởi môi trường đáng chết này của Nam Ngô, hai mươi vạn dịch phu vì không khí nóng bức quá độ đã chết hơn nửa, tiếp viện theo không kịp, lương thảo lại không còn nữa, chỉ có thể bắt buộc lui binh.
Lúc ấy Tống Thần Tông nghe thấy đã đánh tới sông Phú Lương rồi, lại đột nhiên lui binh, cũng có chút bất mãn, nhưng lúc đó quả thật là không lui không được.
Lần này Lý Kỳ thuận lợi hơn lần trước nhiều, nhưng nếu nói lại, không có lần chinh phạt trước, lần này Lý Kỳ tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy, bọn họ vẫn là đứng trên vai người khổng lồ.
Khi Lý Kỳ và Triệu Giai bàn bạc về lần xuất chinh này, đã nghiên cứu hết sức kỹ lưỡng đối với việc xuất binh năm đó của Hi Ninh. Thật ra Nam Ngô binh lực không mạnh, nhân khẩu ít ỏi, quốc gia cũng không lớn, mấu chốt vẫn là vấn đề khí hậu, địa thế, bệnh tật.
Chỉ cần xử lý xong ba vấn đề này, thì Nam Ngô tất vong.
Lần trước là vì bị Nam Ngô xâm lược trước, rơi vào đường cùng nên mới xuất binh phản kích. Bởi vì quá gấp gáp, sự chuẩn bị không đầy đủ lắm, hơn nữa lại là điều binh từ trung nguyên đến đây, lại thêm các nơi như Ấp Châu, Khâm Châu đều đang đánh nhau, cho nên lúc đó quân Tống vừa qua Đàm Châu, cũng chính là Trường Sa, đã bắt đầu tác chiến rồi. Trong quá trình này đã chết rất nhiều người, cũng phát sinh rất nhiều bệnh tật.
Lần này thì Lý Kỳ đã tốt hơn nhiều, chuẩn bị cũng khá là đầy đủ, Ấp Châu, Khâm Châu đều tương đối ổn định. Tuy rằng Lý Kỳ cũng là điều phái cấm quân đến đây, nhưng trước đó một năm hắn đã an bài cấm quân đến phía nam để thích ứng với khí hậu địa phương, muốn đổ bệnh thì ngươi đổ sớm chút.
Hơn nữa, vì lần trước chinh phạt thất bại, khiến các ngự y của Đại Tống đã có nghiên cứu đối với chướng ngược này, cho nên trước lúc Nhạc Phi bọn họ xuôi nam, đã mang theo không ít dược liệu, đây là lần đầu tiên không có.
Đến lúc Lý Lỳ xuôi nam, các binh lính đã ở đây đợi gần hai năm rồi, cũng đã thích ứng với khí hậu của địa phương, đương nhiên, cũng có số ít người vì không hợp khí hậu mà chết, nhưng tổn thất này là điều sớm nằm trong suy nghĩ của Lý Kỳ, cũng là cái giá cần thiết phải bỏ ra.
Với lại, năm đó triều đình Tống xuất binh, không có sự trợ giúp của bộ tộc địa phương, bởi vì lúc đó ở đây đã hỗn loạn, nhất thời việc xử lý căn bản không tốt, mà lần này Lý Kỳ vừa đến đây, đã dựa vào chính sách ân uy lấy được sự ủng hộ của mười tám đại tộc, lại thu phục nông dân ở Quảng Nguyên Châu, có những bộ tộc này ủng hộ, là quân Tống có được sự bổ sung rất mạnh. Những bộ tộc này thường niên sinh sống ở địa phương, kinh nghiệm tác chiến ở đây hết sức phong phú, sản sinh ra sụ bù đắp vô cùng tốt cho cấm quân.
Cuối cùng, Lý Kỳ chọn lựa một thời đoạn tiến binh vô cùng tốt, bởi vì lần xuất chinh này là chủ động xuất kích, mà không phải là bị động đánh trả. Khi nào thì xuất binh là do Lý Kỳ định đoạt, bọn họ không có nóng vội, đợi đến cuối thu mới bắt đầu tập kết binh lực tiến công, hơn nữa hắn cũng không chưng thập hơn mười mấy mấy hai mươi vạn dịch phu áp giải lương thực.
Lương thảo Nhạc Phi bọn họ mang kỳ thật hết sức có hạn, khinh trang thượng trận, đến nơi rồi cướp đoạt bổ sung một chút, như vậy có một điểm tốt, chính là nếu ngươi đánh càng nhanh, lương thực mang theo sẽ càng ít. Lúc trước Hoàn Nhan Tông Vọng bọn họ chính là làm như vậy.
Tuy nhiên cách làm này cũng có một điểm chí mạng, đó chính là nếu như đối phương áp dụng chiến thuật kiên thanh bích dã, thì ngươi sẽ khó mà có được đồ bổ sung trên đường hành quân. Nam Ngô cũng là nghĩ như vậy, vì vậy áp dụng chiến thuật kiên thanh bích dã, nhưng không biết căn bản Lý Kỳ đã không có dự định lấy đồ bổ sung quá nhiều trên đường đi. Dù sao quốc gia Nam Ngô này rất nghèo, nhân khẩu lại thưa thớt, lấy đâu lương thực để chống chỡ đại quân mấy vạn này, thế là Lý Kỳ liền âm thầm đem một nửa quân lương để lên đội thuyền của Hàn Thế Trung. Lý Kỳ tin là chướng khí này cũng không thể nào có thể nào phiêu dương quá hải được.
Kỳ thật hành động này cũng vô cùng mạo hiểm, nếu Phúc Châu thủy sư có tổn thất gì, thì đại quân Nhạc Phi sẽ không còn có bất kỳ ý niệm gì mà trực tiếp lui binh, nhưng sở dĩ Lý Kỳ dám làm như thế, hoàn toàn là bởi vì hắn cảm thấy thế giới hiện nay, Đại Tống thủy sư là vô địch thiên hạ, nên mới dám bỏ lương thảo của mấy vạn người lên thuyền vận chuyển đến đây.
Trong đại trướng.
Nhạc Phi nói:
- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, theo thám tử báo lại, Nam Ngô tập kết đại quân hai mươi vạn ở bờ nam sông Phú Lương, hơn sáu trăm chiến thuyền, chuẩn bị sống chết một trận với quân ta.
Ngưu Cao đĩnh đạc nói:
- Cái gì mà hai mươi vạn, với chỗ chỉ lớn bằng viên đạn như phủ Thanh Long này, chỉ sợ đến chim cũng chẳng có đến hai mươi vạn huống chi là người, ta đoán nhiều nhất là mười vạn, phỏng chừng còn phải dùng dân chúng để cho đủ số, thuyền chỉ sợ là có vài trăm thuyền, ta đã đến bờ sông tuần thị một lượt rồi, phát hiện bờ bên kia cũng có không ít thuyền thật, nhưng thuyền đó ở Đại Tống chúng ta đến ngư phu cũng chẳng thèm dùng, chiến thuyền căn bản không cần nói đến, đợi chiến thuyền của Hàn tướng quân đến đây, cho bọn họ mở mang tầm mắt.
Thật sự là quá mức kiêu ngạo.
Nhưng là người ta có bản tính kiêu ngạo.
Nhạc Phi liếc mắt nhìn Ngưu Cao, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, gật đầu nói:
- Kỳ thật… kỳ thật Ngưu Cao nói không sai, tôi cũng cho rằng đối phương nhiều nhất cũng chỉ là mười vạn nhân mã, trong đó khả năng còn có một bộ phận dân chúng. Nhưng mà tôi thấy Nam Ngô vẫn là muốn lập lại chiêu cũ, hy vọng kéo dài tới khi chúng ta hết lương thảo dùng, đến lúc đó thời tiết nóng bức, căn bản không thể tiếp tế được, chỉ có thể lui binh.
Vương Quý ha hả nói:
- Tiểu nhi Nam Ngô này có chút tài mọn, làm sao có thể giấu diếm được Xu Mật Sứ, thật là mong chờ khi bọn họ nhìn thấy binh lính của chúng ta vận chuyển lương thực từ trên thuyền của Hàn tướng quân xuống, sẽ là một cảnh tượng như thế nào.
Tất cả tướng sĩ bật cười ha hả.
Triệu Tinh Yến ngồi ở một bên đột nhiên hỏi:
- Vậy Thống soái của đối phương là ai?
Nhạc Phi nói:
- Nghe nói là một vị lão tướng quân tên là Lý Toàn Thánh, người này chính là cháu của Đại tướng quân Nam Ngô Lý Văn Kiên trước đây, còn được phong làm Bảo Quốc Công, còn phó Thống soái là một vị văn thần tên là Trương Bá Ngọc.
- Lý Văn Kiên?
Lý Kỳ cau mày nói:
- Ngươi lừa ta đấy hả, ta nghe nói Lý Văn Kiên này là một đại thái giám nha, hắn lấy đâu ra hậu nhân?
Nông Vân Thanh vội bổ sung:
- Xu Mật Sứ có điều không biết đó thôi. Lý Văn Kiên này sinh ra trong thế gia võ tướng, lúc còn trẻ đã được ủy nhiệm Giáo Úy kỵ mã, sau đó mới tịnh thân làm thái giám, nhưng lúc ấy hắn đã có hậu duệ rồi.
Địa vị của Lý Văn Kiên này ở Nam Ngô, cũng giống như địa vị của Hoàn Nhan Tông Vọng ở Kim quốc, chính là hóa thân của quân Nam Ngô, lúc trước chính là ông ta chủ đạo trận đại thảm sát kia.
Lý Kỳ sửng sốt, mắng:
- Đồ chó hoang này quả nhiên là một tên thần kinh, nam nhân đường hoàng không làm, lại cứ muốn làm thái giám. Thật sự là một tên hiếm thấy, khó trách lúc trước hắn nổi cơn điên, tàn sát dân chúng ta.
Triệu Tinh Yến nheo mắt nói:
- Đáng tiếc Lý Văn Kiên kia đã chết, nếu không chúng ta còn có thể bắt hắn nợ máu trả bằng máu.
- Tìm hậu nhân của hắn tính sổ cũng như nhau.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Còn Bảo Quốc Công, không bao lâu nữa ta sẽ cho cái này danh hiệu trở thành trò cười lớn nhất của Nam Ngô.
Lúc này, một gã hộ vệ đi tới, chắp tay nói:
- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, sứ thần Nam Ngô cầu kiến.
Lý Kỳ sửng sốt, cười nói:
- Ta vừa mới đến hai ngày, bọn họ đã phái người đến, xem ra bọn họ cũng thật sự là sợ hãi rồi. Sứ thần kia ở đâu?
- Hiện giờ vẫn ở bờ biển.
- Dẫn gã đến đây đi.
- Vâng.
Sau khi hộ vệ rời khỏi, Nhạc Phi nói:
- Nhất định là bọn họ đến cầu hòa.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Nếu cầu hòa có thể giải quyết vấn đề, thì còn đánh trận cái gì nữa. Ta thấy thì, bọn họ tới đây là để hỏi tội ta đấy.
Tất cả tướng sĩ đều kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, chúng ta đã đưa binh đến thành rồi, đối phương còn dám tới đây hỏi tội, đây không phải là chê sống quá lâu rồi sao.
Bởi vì quân Tống trú đóng ở cách bờ bắc sông Phú Lương hai mươi dặm, vì vậy đợi gần một canh giờ, sứ thần Nam Ngô mới khoan thai đến nơi.
Tổng cộng ba người, hai người trái phải Lý Kỳ đều biết. Hai người này coi như là lão bằng hữu của Đại Tống rồi, bình thường đều là hai người bọn họ vào Biện Kinh tiến cống. Người bên trái tên Tô Thanh Nguyên, còn người bên phải tên Đỗ Vân Hà.
Lý Kỳ biết hai người bọn họ chỉ là một người dẫn đường, người đàm phán mấu chốt vẫn là vị lão già hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng ở giữa này, người này bốn mươi, năm mươi tuổi, mặc quan phục, còn mang một chút khí chất nho sinh.
Tô, Đỗ hai người hướng tới Lý Kỳ chắp tay thi lễ một cái. Nhưng người ở giữa nọ cũng không có tỏ vẻ quá nhiều.
Lý Kỳ lại càng không có gì biểu thị ra. Đến thân cũng không nhấc lên, cũng không mời bọn họ ngồi xuống, ngồi trên ghế chắp tay nói:
- Hóa ra là Tô huynh và Đỗ huynh, thật là đã lâu không gặp. Gần đây vẫn khỏe chứ?
Hắn có một thói quen hết sức tốt, bất luận người tới là địch hay là bạn, hắn đón tiếp với khuôn mặt tươi cười, hơn nữa còn thích xưng huynh gọi đệ với người ta, những thói quen này đều là dưỡng thành khi làm thương nhân.
Tô Thanh Nguyên lộ ra một nụ cười hết sức cứng ngắc, nói:
- Không giấu gì Xu Mật Sứ, tại hạ hết thảy đều tốt.
Nói xong, ông ta khẩn trương dẫn kiến nói:
- Vị này chính là Thái phó của quốc gia ta, Dương Anh Nhị.
- Hóa ra là Dương Thái phó.
Lý Kỳ giả vờ giả vịt chắp tay, nói:
- Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.
Dương Anh Nhị chắp tay đáp lễ lại, nói:
- Xu Mật Sứ uy danh lan xa, Dương mỗ kính nể đã lâu, hy vọng sinh thời có thể cùng Xu Mật Sứ gặp mặt một lần, hiện giờ tâm nguyện đã thành, chỉ có điều Xu Mật Sứ đường xa đến đây, chúng ta lại chỉ có thể lấy đao thương đón chào, chiêu đãi không chu toàn, kính xin Xu Mật Sứ thứ lỗi nhiều.
Lời này là kẹp thương đeo gậy.
Nhưng đây chính là sở trường của Lý Kỳ a!
Ha ha, quả nhiên là một cục xương cứng nha. Cũng tốt, ta đây ăn mềm không ăn cứng, nếu một cục xương mềm đến, nói không chừng ta mềm lòng, cũng thật sự sẽ trào dâng lòng thương cảm, tha cho bọn họ một đường sống. Lý Kỳ cười ha ha, nói:
- Không sao, không sao. Đại Tống chúng ta có câu là làm khách tùy theo chủ, nếu các người đã không thích như vậy, tất nhiên chúng ta sẽ không cầm màn thầu đến, đều giống nhau, đều giống nhau.
Dương Anh Nhị đột nhiên hừ một tiếng, nói:
- Trong thiên hạ ngoại trừ cường đạo ra, còn có ai lại cầm đao thương đến nhà hàng xóm làm khách.
Đám người Nhạc Phi sửng sốt, thầm nghĩ Xu Mật Sứ này thật đúng là liệu sự như thần nha, người này quả nhiên là tới để hỏi tội.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Cũng đâu có chủ nhân nào cầm đao thương đi đón khách a.
Dương Anh Nhị phất tay áo, tức giận nói:
- Còn cả vú lấp miệng em, rõ ràng là các người bất nghĩa trước, chẳng lẽ cường đạo vào đến cửa, chúng ta còn phải đưa đầu ra cho cường đạo giết sao? Sau năm Chiêu Thắng, hàng năm chúng ta đều tiến cống như ước định, hai nước kết giao rất thân, tình như tay chân, mà quý quốc đột nhiên dụng binh đối với nước ta, cướp đất đai ta, giết dân chúng ta, đây và có gì khác với cường đạo, quý quốc đúng là quốc gia quân tử nói xằng bậy.
Lý Kỳ cười khinh miệt, uống một hớp trà, nói:
- Ta thường xuyên nói với bộ hạ của mình, lúc muốn trách mắng người khác, trước tiên nhất định phải đứng soi trước gương, xem có phải mình làm sai không, có sai thì phải nhận.
Nhạc Phi và tất cả tướng sĩ đồng thanh nói:
- Bị đánh cũng phải đứng nghiêm.
Đám người này đúng là quá hư rồi, nhưng mà ta thích. Lý Kỳ dang hai tay, nói:
- Ngươi xem, ta không có lừa ngươi chứ, quả thật là ta giáo huấn bộ hạ như vậy, ngươi nói đây có đúng hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...