Kỳ thật Lý Kỳ muốn hợp lại với bọn Nhạc Phi sớm một chút, bởi vì phương diện Ấp Châu, hắn có thể buông tay giao cho Đỗ Minh, nhưng hắn vẫn trì hoãn chưa xuất phát, chủ yếu vẫn là muốn đợi cho Triệu Tinh Yến lành bệnh, nhìn xem bệnh mười năm đến cùng có đúng như Quái Cửu Lang nói hay không, hơn nữa có thể làm ngừng đau đớn, nếu chẳng may Triệu Tinh Yến phát bệnh, vậy cũng không ổn.
Nhưng Triệu Tinh Yến trước mắt còn chưa biết di chứng để lại của mình.
Lý Kỳ không nói cho nàng, chỉ là không muốn lòng nàng chịu ảnh hưởng.
Sau khi từ phòng Triệu Tinh Yến chạy ra ngoài, Lý Kỳ suy nghĩ muốn đến chỗ của Lưu Vân Hi xem xem thế nào.
Bởi vì sau khi trở về từ khe núi, hắn vẫn chưa từng nói chuyện với Lưu Vân Hi, mặc dù Lưu Vân Hi mỗi lần đều tới xem bệnh Triệu Tinh Yến, thì xem xong cũng rời đi luôn, mà hắn cũng không biết vì sao, hiện giờ nhìn thấy Lưu Vân Hi là cảm thấy rất chột dạ, giống như đã làm chuyện gì với Lưu Vân Hi, nhưng hắn sắp phải xuôi nam rồi, hắn cảm thấy bản thân mình buộc phải đo gặp Lưu Vân Hi.
Nhưng vừa mới ra khỏi hậu viện, liền chạm mắt một người đang lảo đảo đi tới, không phải Tửu Quỷ thì là ai.
Tửu Quỷ nhìn thấy Lý Kỳ, đôi mắt sáng ngời, hai tay đấm ngực khóc hô: - Uổng công làm người, ta thật sự uổng công làm người, rượu --- ta muốn uống rượu, để ta say chết đi.
Lý Kỳ vừa nghe thấy vậy, nhất thời giận tím mặt, trừng to hai mắt nói:
- Này! Ngươi sao lại ra dạng này.
Tửu Quỷ tèm lem nước mắt, nước mũi nói: - Xu Mật Sứ, ngươi thương xót ta đi, ngươi có biết sống dưới cùng một mái nhà với kẻ thù của mình có cảm giác thì không? Trên đời này có chuyện gì thê thảm hơn sao? Đây đều là ai tạo thành?
Nói xong lời cuối cùng, lão đột nhiên liếc nhìn Lý Kỳ, ngụ ý đơn giản chính là chỉ đây đều do Lý Kỳ tạo thành, cho nên ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm.
- Có, chính là phân ngươi làm một bảo tiêu.
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, thấy Tửu Quỷ định bổ nhào vào người mình, vội vàng phất tay nói:
- Thôi, thôi, ta nợ ngươi được chưa. Không phải là rượu sao, ngươi đừng dùng kế một khóc hai nháo ba thắt cổ, ta thật không biết tạo nghiệt gì nữa.
Hắn càng nói càng buồn bực, nhưng nghĩ lại, sắp phải xuôi nam rồi, mấy ngày nay để cho lão uống thỏa thuê đi, vì vậy gọi hạ nhân xách rượu cho Tửu Quỷ, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Hóa ra là từ sau ngày đó, Tửu Quỷ cả ngày đều ưu thương, biến thành người ưu thương nhất trên thế giới như thế này. Vừa mới bắt đầu vài ngày, Lý Kỳ còn cảm thấy có phần áy náy, dù sao Cửu Quái Lang cũng là hắn tìqm thấy, vì thế bù lại, chỉ cần Tửu uỷ muốn uống rượu, hắn bình thường sẽ không từ chối.
Nhưng mười ngày trôi qua, người này vẫn có bộ dạng như thế, không uống rượu, bỏ chạy đến trước mặt Lý Kỳ khóc, nháo. Lý Kỳ hiểu, hóa ra người này mượn chuyện này để lừa rượu.
Tuy nhiên Lý Kỳ cũng yên tâm, Tửu Quỷ có thể mượn chuyện này để lừa rượu, đủ thấy rằng lão đã buông xuống.
Sau khi ra khỏi nha phủ, Lý Kỳ đi tới sân phía nam, cũng là đại bản doanh của đội chữa bệnh.
- Thẩm công tử, không thể tưởng tượng được ngươi còn trẻ, y thuật đã giỏi như vậy, lão hủ khâm phục khâm phục.
- Nếu Thẩm công tử ngươi nguyện ý, ta có thể dẫn ngươi đến gặp Hoàng thượng, cho ngươi tiến cung làm ngự ý.
Đi đến phòng ngoài lớn, Lý Kỳ thấy bên trong vây đầy người, dường như đang khích lệ Thẩm Văn, vài ngày trước Thẩm Văn đã vào binh doanh chữa bệnh, tiểu tử này trước đây học y còn cảm thấy vô dụng, còn định đổi nghề theo Lý Kỳ học nấu ăn. Nhưng từ khi cậu ta vào nơi này, đột nhiên cảm thấy y thuật rất hữu dụng, hưng phấn đến mức mấy đêm rồi không ngủ, hơn nữa cậu ta cũng rất thích cuộc sống quân đội này.
Nhưng thật ra Quái Cửu Lang nói được thì làm được, từ đầu đến cuối lão ta không hề tới nơi này, ban ngày cùng với Doãn thị đi du ngoạn sơn thủy, buổi tối về nhà nghe Thẩm Văn kể lại chuyện thú vị một ngày, người một nhà vui vẻ hòa thuận, khiến người bên ngoài ghen tị.
Lý Kỳ thấy Lưu Vân Hi không ở đây, cũng vốn không định vào tham gia náo nhiệt, ra khỏi sân, đi đến trụ sở của Lưu Vân Hi.
- Chà! Xu Mật Sứ đến rồi!
Đi tới trước viện nhỏ của Lưu Vân Hi, Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh vẫn ngồi ở trước cửa nói chuyện phiếm, cũng không biết sao hai người lại có lại có nhiều chuyện để nói như vậy, có lẽ mười mấy năm đã chưa nói chuyện, vì vậy vô cùng quý trọng thời gian có thể nói, Hai người thấy Lý Kỳ đến, lập tức đứng lên, mở cửa viện ra.
Lý Kỳ tuy rằng đã biết chuyện ngày trước của họ, nhưng hắn cũng không có thành kiến xem thường bọn họ, dù sao có ai chưa từng phạm lỗi, biết sai chịu sửa mới là quan trọng nhất, cười gật đầu nói: - Thập Nương có ở đây không?
- Ở trong phòng đấy.
- Được rồi, để ta tự đi.
Lý Kỳ đi lên trước, nhẹ nhàng gõ cửa.
- Vào đi.
Bên trong vang lên giọng nói của Lưu Vân Hi.
Lý Kỳ đẩy cửa ra, thấy Lưu Vân Hi đang gục đầu xuống bàn, đôi mắt còn sáng hơn cả mắt trẻ con nhìn chằm chằm lên mặt bàn, mặc dù Lý Kỳ bước vào, ánh mắt cũng không dời đi.
Cái gì vậy? Mà nhìn đến mê mẩn như vậy? Lý Kỳ cúi đầu nhìn, nhất thời tóc gáy dựng đứng, thấy trên bàn có ba con bọ cạp đen và ba con rết, đang cùng bò lên, bò về phía Lý Kỳ.
Không thể nào, chẳng lẽ đây chính là cuộc thi chạy bọ cạp và rết trong truyền thuyết? Người phụ nữ này đúng là vô vị. Lý Kỳ nhìn đến nỗi trên đầu đã đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên tính trẻ con nổi lên, hắn cũng muốn biết con bọ cạp nào chạy nhanh hơn, hay là rết chạy nhanh hơn.
Chỉ một lát sau, thắng bại đã rõ, đội rết thắng.
Kết quả này cũng giống với suy nghĩ của Lý Kỳ, dù sao rết cũng khá nhiều chân.
Lưu Vân Hi phất ống tay áo, giống như đang làm ảo thuật, tất cả bọ cạp và rết trên bàn đều biến mất không thấy dấu vết. Mí mắt nàng thoáng nâng lên, liếc một cái nhìn Lý Kỳ, nói:
- Ngươi lại có chuyện gì sao?
Lý Kỳ ngẩn ra, đi lên phía trước rồi ngồi xuống, cười ha ha vài tiếng như muốn giấu sự chột dạ của mình, nói: - Ta chỉ muốn hỏi dược liệu đã được chế biến thế nào rồi?
Lưu Vân Hi nhìn có vẻ không có kiên nhẫn, nói: - Ta không rõ lắm, ở đó nhiều ngự y như vậy, ngươi tóm bất cứ người nào cũng hỏi được. Từ sau khi trở về từ khe núi, nàng rất ít khi ra ngoài.
Lý Kỳ tức giận nói: - Cô đây chính là xao nhãng nhiệm vụ, cô làm y quan đứng đầu, không ngờ cái gì cũng không rõ, quá vô trách nhiệm rồi.
Lưu Vân Hi hừ nhẹ nói: - Đây đều là ngươi ở đây nói hươu nói vượn, ta còn chưa bao giờ đồng ý làm cái gì mà y quan, hơn nữa ta đã dạy tất cả các phương pháp cho ngự y rồi, bọn họ cứ dựa theo phương pháp này làm là được.
Người có bản lĩnh có phải đều xấu vậy không? Lý Kỳ thấy nàng có tâm sự, dường như không muốn nói gì, bát quái hỏi: - Có phải cô có tâm sự gì hay không?
Lưu Vân Hi nghe thấy lông mày đen nhíu lại, đột nhiên bắt đầu trầm mạc, hiển nhiên nàng không muốn che dấu tâm tư của mình.
Ngoan ngoãn, ngươi hiện tại không thể có chuyện gì được, ngươi có việc gì bất trắc hay đột nhiên mất tích, vậy thì Yến Phúc của ta phải chịu mười năm đau khổ! Lý Kỳ dò hỏi: - Cô muốn tâm sự điều gì có thể nói với ta, miệng ta rất kín, cũng không bao giờ nói lung tung.
Lưu Vân Hi ngẩn người, khinh bỉ nói: - Thật không biết xấu hổ.
- Ăc
Lý Kỳ bĩu môi nói: - Thật sự là có lòng tốt bị coi là lòng lang dạ thú.
Lưu Vân Hi bỗng nhiên nghiêng con mắt nhìn Lý Kỳ, trong ánh mắt mang theo vài phần do dự.
Lý Kỳ bị nàng kỳ lạ nhìn đâm ra sợ hãi, theo bản năng che mông, vội vàng nói: - Cô --- cô nhìn ta như vậy làm gì?
Lưu Vân Hi dường như không nghe thấy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Kỳ.
Cmn, nữ nhân này ngày hôm nay có gì đó không ổn, vẫn sớm nắng chiều mưa, lần sau phải kêu Tiểu Văn đi cùng, cũng có thể phối hợp với nhau. Lý Kỳ nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi đứng lên, thấy Lưu Vân Hi vẫn không phản ứng, trong lòng lại thêm hoang mang, bước chân như mèo chạy ra bên ngoài.
Mắt thấy cửa trước mắt, Lý Kỳ không khỏi bước nhanh hơn, đang lúc hắn đang chuẩn bị mở cửa, Lưu Vân Hi phía sau đột nhiên nói: - Ngươi muốn đi đâu vậy?
Lý Kỳ sợ tới mức cả người run lên, vội nói: - Tiểu tiện.
- Đợi đã.
- Gấp lắm rồi.
- Ta có thể giúp ngươi làm dịu.
- Chuyện này cũng có thể làm dịu?
- Ngươi không tin ta?
- Tin! Đương nhiên tin. Nhưng ta bỗng nhiên cảm thấy không cần phải gấp như vậy.
Lưu Vân Hi đột nhiên đứng dậy, đi về phía Lý Kỳ.
- Cô --- cô đừng tới đây, ta quả thật không gấp.
Lý Kỳ đưa ra tay ra, thân mình lùi về phía sau. Hoảng sợ nói: - Cô muốn làm gì?
- Ta muốn ----
Vẻ mặt Lưu Vân Hi cổ quái nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ sợ hãi, nói:
- Cô --- cô muốn làm gì, ta sẽ hô cứu mạng đấy.
Lưu Vân Hi đi tới trước mặt Lý Kỳ, thấy đã đẩy Lý Kỳ vào góc chết, đột nhiên vẻ mặt hiếu kỳ nói: - Ngươi sợ cái gì?
Cô hôm nay cổ quái như vậy, ta cmn có thể không sợ sao? Lý Kỳ co rút ở trong góc, nhìn gương mặt đơn thuần chỉ gần trong gang tấc, lắc đầu nói: - Ta --- ta không sợ, cô có chuyện thì nói, đừng dựa vào ta gần như vậy, ta kỳ thật là người rất hướng nội đấy, không thích người khác dựa vào gần như vậy.
Lưu Vân Hi quả thật dừng bước, nhẹ nhàng thở hắt ra, dường như hạ quyết định gì đó, hơi khẩn trương nói: - Lý Kỳ, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
- Chuyện gì? Lý Kỳ hiếu kỳ nói.
- Ta muốn --- ta muốn cưới ngươi.
Lý Kỳ sửng sốt, phụt một tiếng, thật sự nhịn không được, cười phá lên ha hả.
Lưu Vân Hi cau mày tức giận nói: - Ngươi cười cái gì?
Lý Kỳ ôm bụng cười to một trận, to đến khi thở cũng không nổi, mới dần dần thu lại ý cười, xoay người khoát tay nói: - Ta sống đến bây giờ, cầu hôn thì đã từng, nhưng được cầu hôn thì là lần đầu tiên, ta là nam, cô là nữ, muốn kết hôn cũng là ta cưới cô, cô phải gả cho ta, cô thật sự rất biết nói đùa.
Vẻ mặt Lưu Vân Hi quẫn bách, cổ đều đỏ bừng, ngẩng đầu lên nói: - Vậy --- vậy thì gả đi, dù sao cũng không khác nhau lắm.
- Như thế mới đúng, cô hẳn là nên muốn gả cho ta.
Nói đến đây, Lý Kỳ bỗng nhiên giống người bị hạ chú định thân, ngơ ngác nhìn Lưu Vân Hi, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, qua một lúc lâu, hắn mới run run nói: - Cô --- cô nói --- nói cái gì? Cô --- cô muốn gả cho ta?
Lưu Vân Hi gật đầu nói: - Đúng vậy, ngươi đồng ý cưới ta không?
Lý Kỳ dường như bị người khác đánh lén, hắn mặc dù trải qua vô số phụ nữ, nhưng cầu hôn khí phách như vậy, hắn đúng là lần đầu tiên thấy được. Trong lúc nhất thời hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Lưu Vân Hi, nhéo mạnh mình một cái, đau đớn nói cho hắn biết đây không phải là mơ, cũng đúng, chuyện này còn giả hơn cả mơ, nói: - Thập Nương, đừng đùa, ta thật sự là người rất hướng nội, loại vui đùa này ta chơi không nổi.
Lưu Vân Hi nghiêm mặt nói: - Ai đùa giỡn với ngươi, việc này có thể đùa hay sao?
- Không thể, cho nên cô đừng làm nháo!
Lý Kỳ sắp khóc rồi, thế giới này đến đến tột cùng là thế nào vậy?
Vẻ mặt Lưu Vân Hi khó hiểu nói: - Vì sao ngươi không tin lời ta?
Cô muốn một người đàn ông, ta sớm đã đấm chết cô rồi, không để cô đùa giỡn người khác. Lý Kỳ tức giận nói: - Cho xin, ta đến đây chỉ để hỏi tiến trình công việc thôi, cô đột nhiên muốn cưới ta --- không không không, ta bị cô làm loạn rồi, cô muốn gả cho ta, dựa vào, quan hệ của chúng ta còn chưa tiến triển đến bước này, có phải cô bị quỷ nhập vào người rồi không, hoặc bị cái gì kích thích.
Lưu Vân Hi nói: - Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Nói thì nói thế, nhưng cô đột nhiên muốn gả cho ta, chuyện này tuyệt đối không bình thường, nếu ta đột nhiên nói ta muốn cưới cô, cô sẽ nghĩ như thế nào.
Lưu Vân Hi nói: - Ngươi không vì chuyện này mà phiền não sao?
Lý Kỳ chột dạ nói: - Lời này của cô ý là gì?
Lưu Vân Hi nói: - Ngày đó ta đứng ở cửa hang.
- Ngày đó?
- Chính là ngày ngươi và sư phụ nói về bệnh tình của Yến Phúc.
- A?
Lý Kỳ hơi há miệng, vẻ mặt khiếp sợ.
Lưu Vân Hi nói: - Ta không cố ý nghe trộm các ngươi nói chuyện, cũng không phải là sư phụ cố ý sắp xếp, chỉ là hôm đấy ta vừa vặn đến tìm sư phụ thảo luận về vấn đề bệnh tình của Triệu cô nương, trong lúc đó vô tình nghe thấy.
Khó trách sau khi nàng trở về, vẫn đóng cửa không ra, thì ra là thế. Lý Kỳ hoang mang nói: - Dù sao cô cũng đã nghe thấy rồi, vậy cô làm như thế này càng không khoa học, nếu ta là cô, ta nhất định sẽ đánh tập thể Quái Cửu một trận.
- Tại sao?
Lý Kỳ rất muốn cậy đầu của người phụ nữ này ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì, vội vàng nói: - Có phải hỏi vì sao à? Quái Cửu chính là muốn lợi dụng cô làm bùa hộ mệnh của Tiểu Văn, ông ta làm như vậy toàn bộ cũng là suy nghĩ cho Tiểu Văn.
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...