Bắc Tống Phong Lưu

Khó trách mấy ngày trước đây nàng mất hồn mất vía. Nhất định là bởi vì Quái Cửu Lang. Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Vậy thì thật kì quái, không phải cô nói sư phụ cô đã chết rồi sao?

- Đung vây a! Lúc trước thật sự là ông ấy đã chết, ta cũng không biết vì sao ông ấy vẫn còn sống, hơn nữa hiện tại còn ở nơi này.

- Cô không gặp mặt sư phụ cô?

Lưu Vân Hi lắc đầu nói: - Sư phụ ta lựa chọn ở nơi này, nhất định là không muốn gặp mặt người khác, nếu ta đi quấy rầy ông ấy, ông ấy nhất định sẽ mất hứng đấy.

Hoắc Nam Hi chen miệng nói: - Lão nhân gia ông ta mất hứng. Vậy thì thật là hỏng bét rồi.

- Câm miệng của ngươi lại.

Hoắc Nam Hi lập tức không lên tiếng.

Lý Kỳ cũng cảm thấy lo sợ, Quái Cửu Lang này rất quái dị, mặc dù là hắn, cũng không có bất kỳ nắm chắc. Nhưng là bất kể như thế nào. Hắn cũng phải đi thử xem, lại dò hỏi: - Sư phụ cô thật sự rất lợi hại, ngay cả chướng khí cũng không sợ.

Lưu Vân Hi nói: - Ông ấy ở tại một cái sơn cốc cách nơi này đi về phía bắc hơn mười dặm, thung lũng này tuy là bị chướng vờn quanh, nhưng tọa nam triều bắc, khi chướng khí nhiều nhất, đều là gió tây nam thổi, chướng khí bị thung lũng ngăn trở, khi gió đông bắc thổi, lại là thời điểm yếu chướng khí nhất, không có lực ăn mòn thung lũng.

- Vậy sư phụ cô lại càng thêm lợi hại rồi, địa phương tốt như vậy cũng bị sư phụ cô tìm được rồi. Lý Kỳ nghe vậy lại càng ngạc nhiên không thôi.

Lưu Vân Hi không có tiếp tục trả lời hắn, dường như cũng không nguyện nói thêm về Quái Cửu Lang. Lý Kỳ tuy rằng nhìn không tới mặt của nàng, nhưng từ trong cặp mắt nàng, vẫn có thể đủ nhìn ra nàng lúc này cũng rất bất an đấy, vì thế cũng không hỏi tiếp nữa.

Đi được ước chừng hơn nửa canh giờ, đám người Lý Kỳ rốt cục đi xuyên qua cánh rừng này, chỉ thấy xa xa có một sơn cốc xanh tươi, sơn cốc kia gần như chính là một vài tảng đá lớn xếp thành, phía nam là một tảng đá lớn đứng như một khối cột chống trời rất là vững chãi, lúc này ánh nắng tươi sáng, khắp cả nơi này nở đầy hoa, thật có thể nói là là chim hót hoa nở a.

Mã Kiều cảm thán nói: - Nơi này thật đúng là không tồi!


Lý Kỳ tức giận nói: - Đi ra ngoài một chuyến đều phải mạo hiểm tính mạng như vậy, có cái gì mà đẹp?

Mã Kiều lại gật đầu nói: - Ngươi nói cũng có đạo lý.

Cả đoàn người đi vào cửa cốc, Lưu Vân Hi đột nhiên ngừng lại.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Làm sao vậy?

Lưu Vân Hi nao nao, nói: - Không --- không có việc gì. Đi thôi.

Mấy người lại vòng qua một chỗ đường rẽ, mắt thấy bên trong lại có một lối vào khá hẹp, khi đang chuẩn bị đi vào, chợt nghe phía trên bên trái có người quát: - Các ngươi là ai?

Lý Kỳ ngẩng đầu tìm theo tiếng nói để nhìn, chỉ thấy một vị lão nhân đứng ở trên một tảng đá lớn, lão nhân kia dáng người thon dài, đang mặc một kiện áo trắng, vác trên lưng một giỏ trúc, tuy rằng râu tóc bạc trắng, hơn nữa còn trắng như cước, nhưng sắc mặt lại hồng hào, hai mắt sáng ngời hữu thần, hạc phát đồng nhan, thật đúng là nhìn không ra ông ta đến tột cùng có bao nhiêu tuổi rồi.

Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh nhìn thấy lão nhân kia, thân thể đột nhiên run rẩy kịch liệt, suýt nữa thì làm Triệu Tinh Yến đang nằm trên cáng cứu thương rơi xuống.

- Sư --- sư phụ.

Thanh âm Lưu Vân Hi mang theo vẻ run rẩy hô lên, lập tức bỏ mặt nạ phòng độc xuống.

- Thập Nương?

Lão nhân kia kinh ngạc nhìn Lưu Vân Hi.

Thằng nhãi này chính là Quái Cửu Lang? Lý Kỳ nhìn lão nhân kia, chỉ cảm thấy người này mặt mũi hiền lành, tuyệt không quái nha. Hắn nghĩ đến Quái Cửu Lang này là cao nhân, nhất định là sẽ nhảy xuống từ tảng đá cao mấy trượng này, nào biết được Quái Cửu Lang lại bò sát từ trên tảng đá xuống dưới. Không khỏi làm người khác mở rộng tầm mắt, dựa vào! Có lầm hay không, rất không cao nhân rồi đi.

Quái Cửu Lang đi đến trước mặt Lưu Vân Hi, chìm lông mày hỏi: - Con tới này làm gì?

Lưu Vân Hi vuốt cằm nói: - Con là tới tìm sư phụ người đó.

- Làm sao con biết ta ở nơi này?

- Là --- là con vô tình phát hiện ra đấy.

Quái Cửu Lang biết rõ Lưu Vân Hi không biết nói dối, nên ngược lại cũng không có hoài nghi, ánh mắt đảo qua vê hướng đám người Lý Kỳ, nói: - Bọn họ cũng là con dẫn đến hả?

- Vâng.

Quái Cửu Lang đột nhiên vung lên tay áo, một bạt tai tát vào mặt Lưu Vân Hi, BA một tiếng, vô cùng trong trẻo, ở giữa sơn cốc quanh quẩn.

Má trái Lưu Vân Hi nhất thời xuất hiện dấu năm ngón tay. Nhưng nàng không rên một tiếng, mặc cho khóe miệng máu tươi chảy xuống.


- Buồn cười.

Mã Kiều giận dữ, đang muốn tiến lên, Hoắc Nam Hi vội vươn tay ngăn lại hắn, hướng Mã Kiều lắc lắc đầu.

Quái Cửu Lang vẹo mắt nhìn Mã Kiều, đột nhiên lại là thêm một bạt tai đánh vào má phải Lưu Vân Hi. Ánh mắt lại vẫn còn nhìn Mã Kiều, còn có chứa một tia khiêu khích, dường như đang nói, ta đây đánh một bạt tai này chính là đánh cho ngươi xem đấy.

Mã Kiều hai đấm nắm chặt, cách cách rung động, giờ nếu không phải Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh che ở trước người y, y thế nào cũng phải xông lên giáo huấn lão nhân không biết tốt xấu này.

Quái Cửu Lang dường như còn chờ Mã Kiều một lát. Mới trầm giọng nói: - Lập tức cút cho ta, đừng để cho ta phải nhìn thấy ngươi nữa.

Lưu Vân Hi nói: - Sư ---.

Quái Cửu Lang thấy Lưu Vân Hi còn dám lên tiếng, giơ tay lên đang muốn tát thêm, Lý Kỳ đột nhiên tiến lên phía trước nói: - Dừng tay cho ta. Việc này không thể trách nàng, là ta bức nàng dẫn ta tới.

- Bức nàng? Quái Cửu Lang vọng nói với Lý Kỳ:

- Ngươi là?

Lý Kỳ đem mặt nạ phòng độc lấy xuống dưới, nói: - Bệnh nhân của ngươi.

Quái Cửu Lang đột nhiên bật cười ha hả. Qua một hồi lâu, khinh miệt nói: - Làm bệnh nhân của ta, tiểu tử ngươi cũng muốn.

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng nói: - Ta cho rằng ngươi sẽ cảm thấy vinh hạnh.

- Phải không?

- Phải đó.

Quái Cửu Lang lạnh lùng nói: - Ngươi hiện tại rời khỏi. Có lẽ còn có một con đường sống.

Lý Kỳ đột nhiên bật cười ha hả, tiếng cười so với Quái Cửu Lang còn muốn kiêu ngạo một ít.


Quái Cửu Lang cau mày nói: - Ngươi cười cái gì?

Lý Kỳ lại cười hai tiếng nữa, nói: - Chỉ bằng một ông cụ non như ngươi, cũng muốn đàm luận sinh tử của ta, ngươi thật đúng là coi mình quan trọng rồi.

- Lý Kỳ, mau im miệng cho ta.

Lưu Vân Hi trừng mạnh về hướng Lý Kỳ.

Lý Kỳ nói: - Thập Nương, đa tạ hảo ý của cô. Hôm nay coi như ta nợ cô, nhưng tình huống hiện tại đã không phải cô có thể nắm trong tay, đây là chuyện của ta, vẫn là ta tự mình tới xử lý đi.

- Ngươi gạt ta.

Lưu Vân Hi căm tức nhìn Lý Kỳ.

- Rất xin lỗi. Nhưng ta chỉ có thể làm như vậy. Lý Kỳ vẻ mặt xin lỗi nói.

- Ngươi ---.

- Câm mồm.

Quái Cửu Lang đa căt đưt lời Lưu Vân Hi nói. Lại hướng tới Lý Kỳ nói: - Lão phu nửa đời cứu người, cũng nửa đời hại người, nhưng bất kể là người bệnh, hay là kẻ thù, bọn họ cũng không dám nói chuyện đối với ta như vậy, nhưng ngươi một hoàng mao tiểu tử lại dám như thế, thật sự là quá cuồng vọng.

- Đó là bởi vì ta có tiền vốn để kiêu ngạo, ngông cuồng. Lý Kỳ khinh thường nói: - Ngươi trước kia đối mặt đó chẳng qua là một ít con tép, mệt cho ngươi còn mặt mũi mà nói ra, ngươi muốn để ta chết? Hừ, ta cho ngươi biết, ta muốn cho ngươi chết, chẳng qua chỉ là một câu thôi, mặc kệ ngươi trốn ở đâu, ta có thể đem ngươi móc ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui