Sự xuất hiện của mặt nạ phòng độc và Bạo vũ lê hoa tiễn khiến lòng tin của Lý Kỳ tăng lên, tâm tình cực tốt, ngày đó hắn sai người đặt mấy bàn tiệc từ Túy Tiên Cư đến, còn có một số rượu ngon, khao thưởng thật tốt cho Ngu Doãn Văn và đám thợ thủ công.
Nhưng mà, biểu hiện của Ngu Doãn Văn cũng khiến cho Lý Kỳ càng xác nhận rằng mình không hề đi sai. Nếu không phải hắn xuất hiện, Ngu Doãn Văn sau này chỉ sẽ trở thành một nhà Nho học lớn, nhưng các nhà Nho học lớn thì ở triều Tống thật sự quá nhiều, không phải là chỗ hiếm lạ gì, tuy rằng Ngu Doãn Văn trời sinh có thiên phú về mặt này để cậu bé phát triển rực rỡ trong lịch sử, nhưng so với hiện tại thì không tính là gì cả.
Tuyệt đối không nói khoa trương, hiện nay Ngu Doãn Văn chưa đến hai mươi tuyệt đối có thể xưng là quốc bảo, có thể vượt hơn cả trăm nhà Nho học, không nói chi xa xôi, nước Kim nhất định sẽ vui vẻ mà trao đổi.
Trong buổi tiệc, Lý Kỳ lại ra lệnh cho Ô Hữu Tài, bảo Quân Khí Giám toàn lực chế tạo gấp mặt nạ phòng độc, bởi vì sẽ nhanh chóng dùng đến.
Lại một ngày trôi qua, sứ thần Đại Lý Đoàn Thế Văn rốt cuộc đã vào kinh, giống như sứ thần Cao Ly, Triều Tiên, chuyện đầu tiên mà Đoàn Thế Văn vào kinh làm chính là chúc mừng Triệu Giai. Thật ra Triệu Giai kế vị đối với Đoàn thị Đại Lý bọn họ mà nói cũng vô cùng quan trọng, bởi vì bọn họ không biết thái độ của vị tân Hoàng đế này đối với Đại Lý bọn họ là thế nào? Cho nên bọn họ cũng không dám chậm trễ.
Phải biết rằng ở thời kỳ này, tâm tư của Hoàng đế trực tiếp ảnh hưởng đến phương hướng của chính sách.
Nhưng mà, Triệu Giai cũng đích thân tiếp kiến y, đồng thời ân cần thăm hỏi quốc vương Đại Lý Đoàn Chính Nghiêm.
Nếu Lý Kỳ muốn trao tặng Vô Song Thưởng cho bạn bè nước ngoài, vậy thì Đoàn Chính Nghiêm nhất định là một vị đạt được giải thưởng hòa bình trong số đó, bởi vì từ khi Thái Tổ triều Tống định ra phương châm "Bất hạ viễn lược", dẫn đến quan hệ của hai nước càng lúc càng xa, cho đến sau khi Đoàn Chính Nghiêm kế vị, quan hệ hai nước mới từ từ tốt lên, hơn nữa Đoàn Chính Nghiêm vẫn luôn tự xưng thần trước mặt Đại Tống. Điều này khiến Tống Huy Tông càng thích y, cũng vì thế mà lúc trước Tống Huy Tông đồng ý viện trợ cho Đoàn Chính Nghiêm năm mươi vạn quan.
Triệu Giai đương nhiên hiểu được điểm này, cho nên y không có địch ý đối với Đoàn Chính Nghiêm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, không có địch ý không có nghĩa không phải là kẻ thù, lợi ích mới là trợ thủ quyết định tất cả.
Triệu Giai và Đoàn Thế Văn nói chuyện gần một canh giờ, nhưng đều là nói chuyện ngoài lề, Triệu Giai chỉ tỏ ý y vô cùng ủng hộ Đoàn thị Đại Lý chứ không phải Cao thị, còn những chuyện thực tế vẫn phải do Lý Kỳ bàn bạc với y.
Đêm đó, Đoàn Thế Văn liền đến bái phỏng Lý Kỳ ở trang viên ngoại ô phía tây.
- Ha ha, Đoàn sứ thần, đã lâu không gặp rồi.
Trong trời đông, Lý Kỳ dẫn theo Trần A Nam ra cửa nghênh đón, đây là đãi ngộ mà sứ thần Cao Ly, Nhật Bản chưa từng có được.
Đoàn Thế Văn vừa nhìn thấy Lý Kỳ, thần sắc lộ ra vẻ vô cùng kích động, còn lau khóe mắt, nói: - Kinh tế sử, có thể gặp được ngài thật sự quá tốt.
Không thể nào, mới đến Đại Tống ta vài chuyến mà kỹ năng diễn xuất đã trở nên tinh tế như vậy sao. Lý Kỳ nghe được thì sửng sốt, sau đó thì hiểu ra, cười ha ha nói: - Đoàn sứ thần nói vậy thật không ổn nha, ta không đứng đây mới gọi là ly kỳ đó.
Ngụ ý đơn giản chính là quân Kim ít ỏi không đáng nhắc đến.
Đoàn Thế Văn cũng phản ứng lại, vội vàng nói: - Phải phải phải, Đoàn mỗ nói sai rồi, xin lỗi, xin lỗi.
Thật ra y thật sự không diễn, khi y nghe nói quân Kim đánh đến Khai Phong, đích thực là bị dọa mất nửa cái mạng, bởi vì hưng suy của vương triều Đại Tống sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chuyện Đoàn Chính Nghiêm có thể đoạt lại quyền lực hay không.
- Nào có, nào có, Đoàn sứ thần khách khí mới đúng. Lý Kỳ cười ha ha, đưa tay ra nói: - Mời.
- Mời.
Hai người đi vào trong phòng, ngồi xuống chiếc ghế sa lon trước lò sưởi áp tường, chốc chốc lại nghe thấy tiếng củi gỗ trong lò sưởi phát ra tiếng tách tách tách.
Đoàn Thế Văn ngồi trên sô pha nhìn vào lò sưởi áp tường đang cháy hừng hực, tuy chỉ cách hai năm lại như đã cách mấy đời vậy, bất kể là Đại Lý bọn họ, hay là Đại Tống, trong hai năm này đều xảy ra những thay đổi không nhỏ. Nhưng đồng thời y cũng vô cùng ngạc nhiên thán phục thực lực của Đại Tống, trải qua tai nạn lớn như vậy mà trong vòng một năm lại khôi phục như ngày xưa, cả Đông Kinh gần như không có gì thay đổi, y vẫn đang hoài nghi, quân Kim có thật là đã đánh đến đây không.
Đang lúc Đoàn Thế Văn suy tư trăm bề thì chợt ngửi thấy mùi rượu, vội vàng hồi phục tinh thần, nhìn vào chiếc bàn trà trước mặt, chỉ thấy trên bàn bày một chiếc ly hoàn toàn trong suốt, hình dáng đặc biệt, mở to hai mắt, kinh ngạc nói: - Đây là?
Lý Kỳ cười nói: - Đây là sản phẩm mới của Túy Tiên Cư chúng ta, gọi là ly thủy tinh, đợi khi Đoàn sứ thần trở về, ta sẽ tặng một ít cho ngài mang về.
Trong khi nói chuyện, hắn đã rót một ly Champagne cho Đoàn Thế Văn, đưa qua nói: - Rượu này cũng là loại Thiên Hạ Vô Song mới mà Túy Tiên Cư chúng ta mới đưa ra, tên là Champagne, hi vọng Đoàn sứ thần có thể bình phẩm một chút.
- Không dám, không dám.
Đoàn Thế Văn vội đưa hai tay nhận lấy ly rượu qua, tỉ mỉ đánh giá ly thủy tinh một hồi lâu, dưới sự phụ trợ của màu sắc mà chỉ Champagne mới có, chiếc ly đế cao này càng tỏ vẻ tôn quý vô cùng, khiến Đoàn Thế Văn nhìn mà tấm tắc khen đặc biệt, quan sát thật lâu, y mới hớp nhẹ một ngụm Champagne, hai mắt khẽ khép lại, tán thưởng nói:
- Rượu ngon, rượu ngon, rượu mà Kinh tế sử ủ ra đã không phải là thứ mà kẻ phàm tục như chúng ta có thể đánh giá được.
- Đoàn sứ thần quá khen. Lý Kỳ cười ha ha, lại nói: - Có điều, Đoàn sứ thần, bây giờ ta đã không còn là Kinh tế sử nữa, ngài gọi Lý Kỳ là được, gọi ta Xu Mật Sứ cũng được.
- Phải phải phải, thật ra khi ta tới thì đã biết ngài được thăng làm Xu Mật Sứ rồi, chỉ là trong nhất thời không sửa miệng được. Đoàn Thế Văn đương nhiên không dám gọi thẳng tên của Lý Kỳ, nói: - Nhưng điều ta tò mò nhất là, Xu Mật Sứ tại sao không tiếp tục đảm nhiệm Kinh tế sử chứ, thực không dám giấu, ta rất khó tin rằng trên đời này còn có người thứ hai có thể thích hợp với vị trí này hơn so với Xu Mật Sứ.
Sứ thần các nước đều coi trọng chức Kinh tế sử như vậy, có thể thấy chức Kinh tế sử quan trọng đến mức nào.
Lý Kỳ giản lược nói: - Kinh tế sử bây giờ chính là thê tử của ta.
- Cũng đúng.
Đoàn Thế Văn cười gật đầu, đây là người một nhà không nói chuyện hai nhà sao, y đương nhiên biết phía sau bức màn vẫn là do Lý Kỳ làm chủ.
Lý Kỳ tiếp tục nói: - Mà sở dĩ ta không tiếp tục làm Kinh tế sử là bởi vì Hoàng thượng có nhiệm vụ càng quan trọng hơn giao cho ta, ví dụ như Đại Lý các vị.
Nói xong hắn lại như có thâm ý khác mà liếc nhìn Đoàn Thế Văn.
Đoàn Thế Văn hơi sững sờ, lập tức phản ứng lại, đầu tiên là nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, ngồi nghiêm chỉnh nói: - Không biết hai năm trước lời mà Xu Mật Sứ đã nói, có còn giữ lời không?
Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại: - Đoàn sứ thần nói vậy là sao? Lẽ nào các vị cho rằng Đại Tống ta trải qua đại nạn thì đã không còn khả năng viện trợ cho các vị nữa sao?
Đoàn Thế Văn vội vàng lắc đầu nói: - Xu Mật Sứ thứ lỗi, ta tuyệt đối không có ý này.
Tuy là nói vậy, nhưng Lý Kỳ biết y có ý này, có điều cũng khó trách. Thủ đô của ngươi suýt bị người ta đánh hạ, lúc này còn chưa tới một năm, các ngươi làm sao có năng lực viện trợ người khác, nói: - Đoàn sứ thần quá lo lắng rồi. Không sai, nước Kim nam hạ đích thực đã tạo sự tổn hại không nhỏ cho Đại Tống ta, nhưng ngài không thể chỉ nhìn vào mặt xấu, nên nhìn theo mặt tốt. Từ khi đương kim Hoàng đế kế vị tới nay, chăm lo việc nước, quốc lực còn hơn lúc trước, Giang Nam sung túc, Hà Bắc sống lại, tất cả đều hướng tới thịnh thế. Hơn nữa càng quan trọng hơn là đương kim Hoàng thượng càng coi trọng việc giao lưu với Đại Tống các vị, nhưng ngại vì sự tồn tại của Cao thị, quan hệ của chúng ta vẫn không có được sự phát triển thực tế, cho nên Hoàng thượng vô cùng bức thiết hi vọng Đoàn Chính Nghiêm có thể đoạt lại vương quyền, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất mà ta đảm nhiệm chức Xu Mật Sứ.
Đoàn Thế Văn nghe được mừng rỡ không thôi, nói: - Xu Mật Sứ nói là thật sao.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đương nhiên, bây giờ Giang Nam ta đã khôi phục như xưa, nếu muốn tiến thêm một bước nữa, thì việc mở rộng mậu dịch với Đại Lý các vị đã rất cấp bách rồi. Nhưng nói đi nói lại, chúng ta sẽ không viện trợ không công cho các vị, chúng ta hi vọng sau khi Đoàn Chính Nghiêm đoạt lại vương quyền, thì có thể hoàn toàn mở cửa cho thương nhân Đại Tống chúng ta, sau có cùng với chúng ta khống chế Nam Ngô, mong làm được đến mức trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Lý Kỳ "thẳng thắn" càng làm cho Đoàn Thế Văn mừng rỡ như điên. Có câu không có lợi không sao dậy sớm nổi, nếu chỉ dựa vào một câu nói của y mà Đại Tống viện trợ không điều kiện thì y chắc chắc sẽ hoài nghi dụng ý của Lý Kỳ, bây giờ ngược lại khiến y càng yên tâm, nói: - Bệ hạ quý quốc cùng quân chủ nước ta suy nghĩ thật sự là không hẹn mà gặp nha.
- Nếu là như vậy, thì thật là không thể tốt hơn được nữa. Lý Kỳ mỉm cười, nói: - Kế hoạch viện trợ của Đại Tống chúng ta vẫn không thay đổi, ngài không quên những lời mà ta nói với ngài hai năm trước chứ, nếu muốn chúng ta viện trợ các ngài, bước đầu tiên, các ngài phải để chúng ta nhìn thấy thực lực của các ngài.
Đoàn Thế Văn vội nói: - Xin Xu Mật Sứ yên tâm về chuyện này. Lúc trước sau khi ta truyền đạt những lời của Xu Mật Sứ cho quốc vương chúng ta, quốc vương vô cùng vui mừng, còn tán thưởng kế này của Xu Mật Sứ rất hay. Dưới sự ủng hộ của qúy quốc, quốc vương chúng ta âm thầm phái người đến dân gian chiêu binh mãi mã, bây giờ đã chiêu mộ được hai vạn binh mã, chỉ là
Nói tới đây, y cảm thấy rất khó xử mà liếc nhìn Lý Kỳ, hóa ra năm đó khi vừa bắt đầu, Lý Kỳ sai người giả làm thương nhân, trà trộn vào trong thương đội, tặng không ít vũ khí tiền tài cho Đoàn Chính Nghiêm, nhưng do lúc đó Giang Nam đang trong giai đoạn khôi phục, không có năng lực cung cấp lương thực, nhưng Lý Kỳ cũng tặng không ít tiền, để bọn họ tự mình thu mua lương thực trong nước.
Nhưng do Lý Kỳ biết nước Kim chắc chắc có thể tấn công vào năm ngoài, thế là sau khi cung cấp đợt viện trợ đầu tiên cho Đoàn Chính Nghiêm làm vốn liền ngừng lại, cả nước trên dưới toàn lực chống Kim, đợt viện trợ thứ hai cũng trì hoãn không đến.
Lý Kỳ cảm thấy có lỗi nói: - Ngài cũng biết
Đoàn Thế Văn vội vàng nói:
- Việc này chúng ta cũng hiểu, quý quốc lâm vào đại nạn, khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm, nhưng quốc vương chúng ta vẫn tin tưởng chắc chắn rằng quý quốc có thể cười đến cuối cùng, thế là quốc vương chúng kiên trì tiến hành kế hoạch, vì thế ngài ấy còn lén lút bán đi bảo vật của chính mình để mong có thể chiêu nạp được thêm càng nhiều nhân mã.
Lý Kỳ cười nói: - Không sai, không sai, điều này cũng chứng minh chúng ta hoàn toàn không nhìn lầm người. Quốc vương các vị thật sự biết nhìn xa, có quyết đoán nha, chỉ là mới có hai vạn binh mã, có phải là quá ít không.
Đoàn Thế Văn than thở nói: - Việc này thật sự không thể trách chúng ta, bởi vì việc này chỉ có thể tiến hành âm thầm. Quốc vương chúng ta lại không thể lộ diện, để tránh tai mắt của Cao thị, chúng ta chỉ có thể làm theo lời dặn dò của Xu Mật Sứ, phía đông chiêu một ít, phía tây chiêu một ít, còn phải bảo bọn họ phân tán ra, ngay cả người cầm đầu cũng không có, có thể chiêu được hai vạn binh mã đã là vô cùng không tệ rồi.
Lý Kỳ tỏ vẻ thấu hiểu gật đầu, hắn vô cùng hiểu, tạo phản chú trọng là nhất hô bách ứng, mà thông thường trong quá trình chiến tranh, không ngừng lớn mạnh, nhưng bọn họ ngay cả thủ lĩnh cũng không có, hơn nữa trước mắt vẫn đang án binh bất động, rất khó đạt được bước tiến lớn hơn để mà tiến bộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...