Đang lúc mọi người còn đang đắm chìm vào gương thủy tinh thần kỳ, Lý Kỳ đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy, lập tức dời đi sự chú ý của mọi người, đều suy nghĩ, chẳng lẽ còn cái gì thần kỳ hơn sao? Không khỏi đều nhìn vể phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ khẽ cười nói: - Mắt là cửa sổ tâm hồn, một đôi mắt tốt là thứ mà ai cũng mong muốn, nhưng độ tuổi càng lớn, mắt nhất định sẽ trở nên lão hóa, thành ra hai mắt nhìn gì cũng sẽ mơ hồ, đây là một hiện tượng sinh lý, không thể tránh khỏi, điểm này ta tin Thái sư hiểu rất rõ.
Thái Kinh nghe thấy gật đầu, lão tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng thân thể vẫn rất tốt, chỉ duy có đôi mắt này là không ổn.
Lý Kỳ nói: - Nhưng con người có thể chống lại trời, chỉ cần chúng ta muốn. qua bước sờ đầu tiên, chúng ta đã lợi dụng rất tốt một đặc tính của thủy tinh, làm ra một thứ kính lớn, ta đã chuẩn bị vì người già và một vài nhân sĩ đặc thù.
Kính lúp?
Thái Kinh nghe xong không ngừng mừng rỡ, nếu Lý Kỳ có thể giải quyết vấn đề mắt của lão, dù Lý Kỳ muốn lão ba cái cung, lão cũng đồng ý!
Lý Kỳ nói xong lại phất phất tay, lúc này rốt cuộc không phải là vật gì to lớn nữa, người đi lên là một thiếu nữ bưng một cái khay, trong khay là là một cái kính lúp khung bằng đông, giơ lên nói: - Nhìn qua cái kính này, mọi người có thể nhìn tất cả mọi thứ rõ ràng, tỉ mỉ. Phía trước ta cũng đã nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt nhìn rõ, tâm mới có thể nhìn rõ, nếu Phật tổ không nhìn thấy không thể nhìn thấy màu và vật, vậy ngài cũng không thể nói ra những đạo lý và sắc và vật. Hiện giờ cái kính này chỉ là một sản phẩm ban đầu, chúng ta sẽ cố gắng chế tạo nhiều thấu kính tiên tiến hơn nữa, để cung cấp cho người già hoặc những người có bệnh ở mắt sử dụng. Đương nhiên, còn có thiên lý nhãn, chỉ có nhìn càng xa, mới có thể biết càng nhiều, chẳng qua thiên lý nhãn trước mắt là cơ mật quân sự, không thể triển lãm được trước mắt quý vị.
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay liền vang lên, âm thanh trầm trồ khen ngợi không dứt, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng kích động, nếu thật sự thần kỳ như vậy, vậy thì giải quyết xong phiền não của không ít người.
Đây đều là hình thức tuyên truyền điển hình của Lý Kỳ, mặc dù là chuyện gì, hắn đều có thể xé thành đạo lý lớn lao, rõ ràng chính là tuyên truyền thương phẩm, hắn lại nói giống như cứu vớt thế giới, cố tình làm cho người ta không tìm ra lý do phản bác.
Giống như món Vô tướng kia, rõ ràng chính là một đồ ăn cực kỳ xa xỉ, người ăn món này không giảm thọ chính là A Di Đà Phật. Tuy nhiên hắn lại nói từ đạo Phật đến nhân sinh, từ nhân sinh đến bản chất con người, lừa mọi người đến đầu óc choáng váng, giống như hắn đang dùng đồ ăn để dạy mọi người đạo lý làm người.
Ở điểm này, Tần Cối rất mặc cảm! Những người còn lại thì càng không phải nói.
Thái Kinh nghe xong vô cùng kích động, nói: - Mau lấy kính lúp cho lão phu nhìn một cái.
Lý Kỳ cười gật, bảo cô gái kia mang kính lúp đo, để các vị khách quý giám định và thưởng thức.
Thái Kinh cầm kính lúp kia bên, còn không biết dùng như thế nào, may mắn Lý Kỳ đã sớm sắp xếp, cô gái kia giải thích với Thái Kinh cách dùng kính như thế nào, còn chuẩn bị cả một tờ báo đưa tới.
Thái Kinh dùng kính lúp nhòm lên tờ báo, phát hiện những con chữ lớn nhỏ nguyên bản, lập tức biến thành lớn, nhất thời giật mình kinh hãi, thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất, Thái Dũng đứng một bên vội vàng dìu lão.
- Cái này quả thật là báu vật hiếm có!
Thái Kinh vừa nhìn, vừa liên tục thán phục, đây tuyệt đối là trang giấy lão nhìn chính xác nhất, tuy rằng trên đó chỉ viết quảng cáo Túy Tiên Cư.
Người bên cạnh nghe thấy được tâm ngứa khó nhịn, sốt ruột nhìn Thái Kinh, đáng tiếc kính lúp này chỉ lớn bằng cỡ bàn tay, chỉ có thể để một người xem, không giống như gương thủy tinh kia, có thể đồng thời soi được rất nhiều người.
Nhưng Thái Kinh nhìn vô cùng mê mẩn, hoàn toàn không cố kỵ đến vẻ bồn chồn của người phía sau, cho đến khi Cao Cầu nhắc lão một câu, lão mới lưu luyến đưa kính lúp cho Cầu Ca.
Cầu Ca thuận tay cầm luôn cả tờ báo, liếc mắt xem, vẻ mặt cũng khiếp sợ, chỉ thấy hai chòm râu của ông ta không ngừng nảy lên, vẻ mặt rất buồn cười.
Ông ta xem xong, ta liền nhận lấy.
Chỉ thấy kính lúp và tờ báo được mọi người không ngừng truyền tay nhau, vẻ mặt mỗi người đều nhất trí đến thần kỳ, dù sao không có khoa trương nhất, chỉ có khoa trương hơn.
Đại quan trong triều sau khi xem xong, lại lần lượt đến đám người Hồng Bát Kim, cuối cùng mới đến những tiểu bối Cao Nha Nội.
- Ca ca, đưa ta xem một chút.
- Đợi chút đợi chút, ta còn chưa nhìn đủ mà, kính lúp này thật sự quá thần kỳ, nếu dùng trên người phụ nữ --- A a a, Sài Thông, điểu nhân nhà ngươi, ta và ngươi đã tuyệt giao, ngươi che miệng ta làm chi?
- Được được được, ta sai rồi, ngươi cứ việc nói là được.
- Khang nhi, ngươi nói chuyện gì?
- À? Con không nói gì, không nói gì.
Mặc dù là Lý Kỳ đứng trên đài nhưng nghe thấy cũng đổ từng trận mồ hôi lạnh, tên ngốc này nói lời ngu xuẩn cũng không nhìn là hoàn cảnh gì, tuy nhiên tên này ở phương diện này đúng là thiên tài, vậy có thể nghĩ đến chỗ diệu dụng như vậy!
- Tiểu Cửu, ngươi đừng đoạt ta, để ta xem xem.
- Ngươi đã nhìn lâu rồi, cũng đến phiên chúng ta nhìn rồi.
- Đừng đoạt, đừng đoạt.
Thấy một đám ngu xuẩn tự nhiên đánh tranh, Lý Kỳ vội nói: - Này này này, mấy người các ngươi cũng đừng làm hư kính lúp của ta.
- A? Kính lúp?
Một trận cướp giật qua đi, chợt phát hiện kính lúp không cánh mà bay.
Cao Nha Nội mở hai tay ra, nói: - Ta cũng không biết, đích thị là tiểu Cửu ngươi đoạt đi rồi.
Hồng Thiên Cửu vẻ mặt oan uổng nói: - Ta ngay cả đụng cũng không có đụng.
- Vậy nhất định chính là ngươi, Sài Thông.
- Tuyệt giao.
Sài Thông phẫn nộ nói.
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mấy người Cao Nha Nội.
Tính huống cục shit! Các ngươi không phải chứ, tại đây ban ngày ban mặt, cũng làm ra cái việc trộm cắp này. Lý Kỳ rất muốn nói tục, đột nhiên nghĩ một cái, nói với Thái Kinh: - Thái sư, thật sự là xin lỗi?
Thái Kinh nghe xong sửng sốt, nói: - Ngươi vì sao nói xin lỗi với ta?
Lý Kỳ nói: - Kỳ thật ta vốn định tặng kính lúp này cho ông, bởi vì ông là người cần cái kính lúp này nhất, nhưng hiện giờ kính lúp đã thất lạc, mà ta vừa rồi lại không chuẩn bị cái kinh thứ hai, cho nên cảm thấy rất có lỗi.
Lời này nửa thật nửa giả, thật sự là hắn đã chuẩn bị một cái kính lúp cho Thái Kinh, nhưng không chỉ chuẩn bị một cái, trong tay hắn còn rất nhiều.
Thái Kinh nghe thấy, không phải là ngươi đánh mất kính, mà là ta tổn thất một cái kính lúp, cái này được, ánh mắt hơi liếc nhìn Cao Cầu, tựa như nói, chuyện này ngươi phải làm ổn thỏa!
Cao Cầu đầu tiên là tức giận liếc nhìn Lý Kỳ, sau đó quay đầu đi, trầm giọng nói với Cao Nha Nội:
- Khang nhi ---?
Ông ta còn chưa nói, Cao Nha Nội liền vội vàng nói: - Không phải con lấy, phụ thân không tin có thể lục soát người con.
Cao Cầu thấy con trai nói như thế, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ không phải là nó thật?
Hồng Bát Kim cũng đứng lên nói: - Tiểu Cửu.
Hồng Thiên Cửu cũng nói: - Con thật sự không đụng tới nha! Vẻ mặt y oan uổng, hai tay còn lục lọi trên ngực, bỗng nhiên sửng sốt, bật thốt lên: - Cái --- cái này là cái gì? Khi nói chuyện, thấy y lấy từ trong ngực thứ gì, đúng là kính lúp, chính y cũng si ngốc.
Hồng Bát Kim hoàn toàn nổi giận, nói: - Nghiệt súc ---!
- Phụ thân, con thật sự không lấy, Lý đại ca, ngươi phải tin ta, ta cũng không biết tại sao kính lúp lại ở trên người ta. Ca ca, nhất định là vừa rồi ca ca thừa dịp loạn ném vào ngực ta.
Cao Nha Nội vội nói: - Ta cũng không làm như vậy, ai nhìn thấy.
Sài Thông đột nhiên nói: - Ta nhìn thấy.
Cao Nha Nội lập tức nói: - Không thể, ta ra tay nhanh như vậy, hơn nữa bí mật như vậy, ngươi tại sao lại thấy được.
Tên ngốc này, Lý Kỳ nghe xong bật cười ha hả.
Những người còn lại nghe thấy cũng không nhịn được cười.
Sài Thông nói: - Ồ, có lẽ ta nhìn lầm rồi.
- Ngươi nhất định là nhìn lầm rồi. Cao Nha Nội hừ một tiếng, chợt thấy vẻ mặt sát khí của Cầu ca nhìn Cao Nha Nội, kẻ thù giết cha cũng như thế! Tên ngốc này phản ứng lại, biết bị Sài Thông ám toán, nhưng lúc này y không dám tìm Sài Thông tính sổ, cầu xin tha thứ, nói: - Phụ thân, con con biết sai rồi, biết sai rồi.
Cao Cầu khí phách chỉ tay ra cửa, nói: - Ngươi tên nghiệt súc này bây giờ lập tức cút cho ta.
Cao Nha Nội vội la lên: - Phụ thân, con biết sai rồi, con cũng không dámlàm như vậy nữa, phụ thân đừng đuổi con ra ngoài mà.
Cao Cầu trợn trừng hai mắt.
Đổ mồ hôi! Tên ngốc này hiện tại cũng không thể đi! Lý Kỳ vội vàng nói: - Thái úy, ông bớt giận, ta thấy Nha Nội thấy bầu không khí căng thẳng, muốn hòa giải không khí, tạm tha cho y lần này đi.
Cao Nha Nội gật mạnh đầu, nói: - Đúng đúng đúng, con thấy Lý Kỳ nói không thú vị, cho nên mới làm như vậy.
Cmn! Ngươi lấy oán trả ơn cũng nhanh quá nhỉ, đầu Lý Kỳ lập tức bốc hỏa.
Thái Kinh ha hả nói: - Thái úy, Khang nhi tuổi còn nhỏ, chỉ là nó nhất thời ham chơi, ngươi bỏ qua cho nó lần này đi.
Con cái đã có tám chín đứa rồi, còn nhỏ? Lý Lỳ âm thầm mắng một câu.
Cao Cầu hừ một tiếng, nói: - Còn không mau đưa kính lúp cho Thái bá bá.
- Dạ dạ dạ.
Cao Nha nội vội vàng chộp lấy kính lúp trong tay Hồng Thiên Cửu, cung kính đưa cho Thái Kinh, sau đó ngoan ngoãn quay lại ghế ngồi.
Hồng Thiên Cửu bên cạnh hừ nói: - Ta muốn tuyệt giao với ngươi.
Cao Nha Nội vội nói:
- Tiểu Cửu, ca ca làm như vậy, còn không phải là vì chúng ta sao, có họa cùng hưởng, có nạn cùng chịu! Hơn nữa hiện giờ họa đều đổ lên người ta rồi.
Hồng Thiên Cửu căn bản không muốn để ý đến y, nhưng thần sắc tức giận cũng hòa hoãn vài phần, hai người phá chuyện của nhau, thật sự là quá nhiều, qua một đêm, chuyện gì cũng không nhớ rõ.
Qua một khúc nhạc đệm nho nhỏ này, ánh mắt mọi người lại tập trung vào Lý Kỳ, tràn đầy chờ mong.
Nhưng Lý Kỳ từ trước đến nay làm việc chỉ ở một chữ kỳ, hắn có thể trong lúc vô ý, cho ngươi một niềm vui bất ngờ, cũng có thể trong lòng tràn đầy hy vọng của ngươi, khiến ngươi thất vọng, nghe thấy hắn nói: - Ta tin rằng gương thủy tinh và kính lúp đã đầy đủ để xếp thủy tinh vào hàng ngũ phát minh vĩ đại, nhưng tác dụng thủy tinh chỉ giới hạn như thế sao? Đương nhiên không phải, còn có rất nhiều thứ đáng giá để chúng ta khám phá, chúng ta vẫn phải luôn tìm tòi, chỉ là kỹ thuật hiện nay chưa thành hình, vì vậy không thể triển lãm cho các vị xem trong buổi trình diễn này được, nhưng đây tuyệt đôi không phải là buổi trình diễn thủy tinh cuối cùng.
Lời này vừa nói ra, liền biểu thị sau đó sẽ không còn sản phẩm mới gì, may mắn tuyệt thế vô song chưa xuất hiện, mọi người vẫn còn rất chờ mong.
Lý Kỳ bỗng nhiên quét mắt nhìn mọi người một cái, nói: - Làm người phát minh thủy tinh, nhìn niềm vui bất ngờ của các vị, ta vốn cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng trong lòng ta dù thế nào cũng không vui vẻ nổi, ngược lại cảm thấy vô cùng bi ai, hoặc là nói, ta đứng ở nơi này, là một loại bi ai.
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...