Bắc Tống Phong Lưu

Dưới một phen trêu ghẹo của Lý Kỳ, Tần Cối, Trịnh Dật buồn bực không thôi, bọn họ còn thật không nào của Lý Kỳ là thật, câu nào là giả, khó trách làm người ta phải thận trọng sợ hãi.

Nói một lúc, Thái Kinh cảm thấy hơi mệt, được Thái Dũng dìu ngồi xuống, ngồi trên ghế, mà Bạch Thiển Dạ cũng vội vàng đi theo, Trịnh Dật đi tới đi bên cạnh Trương Trạch Đoan, Trương Trạch Đoan là một trong số không nhiều người khiến y bội phục, hai người cũng là bạn bè lâu năm, vừa thấy mặt, đề tài này liền không ngừng lại.

Đợi cho những người này đi rồi, Tần Cối đột nhiên nói: - Xu Mật Sứ, có thể dừng bước nói chuyện không?

Lý Kỳ sửng sốt, gật đầu cười nói: - Đương nhiên.

- Mời.

Hai người tới bên cạnh, Tần Cối nói: - Là thế này, lần trước Xu Mật Sứ đề xuất công khai tài chính, ta cũng rất tán thành, nhưng ta nghĩ nếu công khai, vậy thì nên công khai với cả dân chúng thiên hạ, nhưng cuối cùng phương pháp công khai như thế nào, dùng phương thức gì để công khai, Xu Mật Sứ chưa nói, ta đã suy nghĩ, nếu không công báo trước đây của triều đình, nay đổi thành báo chí Tuần san Đại Tống Thời đại dùng để công bố tin tức. Xu Mật Sứ cũng nên biết, công báo trước kia cơ bản là đối với quan viên, không có quan hệ với dân chúng, hiện giờ kĩ thuật in đã thông dụng, Khai Phong mấy năm gần đây đã tăng thêm hơn ba mươi xưởng in ấn, cho nên ta cảm thấy công báo trước kia nên phải thay đổi.

Hiện tại phát hành công báo vẫn bị chính quyền nghiêm khắc khống chế, trên mặt báo đều là sự thay đổi chính sách nhân sự quan viên triều đình, về dân chúng nội dung rất ít, nội dung buồn tẻ vô vị, bình thường là quan viên vì bớt việc nên mới mua, hơn nữa khi phát hành là viết tay, trừ phi xảy ra chuyện lớn gì, dân chúng mới để ý một chút. Vẫn là dùng miệng truyền, nhưng không thể ngờ được tuần san Đại Tống Thời đại lại xâm nhập lòng người như vậy.

Mà Tần Cối ở bên cạnh Lý Kỳ lâu như vậy, bất kể là trước kia quét sạch quan trường ở Giang Nam, hay sau đó đấu cùng sĩ phu, bảo vệ Khai Phong, y đều cảm nhận được tác dụng diệu kỳ của tuần san Đại Tống Thời đại, nếu dùng tốt, mình không có lý do gì không lợi dụng. Đối với có được một phần báo chí, y cũng làm rất nhiều chuẩn bị. Hiện tại trong triều, duy nhất khiến y băn khoăn chính là Lý Kỳ, cũng chỉ có Lý Kỳ có thể ngăn cản tất cả, cho nên y trước mắt đơn giản thử Lý Kỳ một phen, xem ý tứ của hắn thế nào. Nếu Lý Kỳ phản đối, tuy rằng y sẽ không từ bỏ, nhưng tất nhiên sẽ rút ra, đợi một cơ hội tốt hơn.

Người này thật sự là chính khách trời sinh, trong lòng cũng chỉ có quyền lực, cho dù là rượu đẹp món ngon, cũng không thể hấp dẫn được y. Trong lòng Lý Kỳ cảm thán một phen. Lại ra vẻ trầm ngâm, nói: - Chủ ý này rất hay, ta rất đồng ý.

Trong lòng Tần Cối mừng rỡ, nhưng vẫn không thể tin được, nói: - Xu Mật Sứ cảm thấy rất tốt?

Lý Kỳ nhún vai nói: - Tại sao không. Trước kia khi thái thượng hoàng còn tại vị, làm mất đi tín nhiệm của dân chúng, dân chúng cũng không tin triều đình, hiện giờ tuy rằng Hoàng thượng đã lên ngôi, nhưng có nhiều thứ dân chúng nhất định không hiểu được. Lúc này cần một cầu nối giữa dân chúng, mà báo chí không nghi ngờ gì là cây cầu tốt nhất, triều đình có thể thông qua báo chí giải thích với dân chúng. Đương nhiên, quan trọng nhất là, dân chúng cũng là người đóng thuế. Bọn họ hoàn toàn có tư cách biết thuế mình đã nộp dùng vào nơi nào, chuyện này không có gì đáng trách, nhưng tuần san Đại Tống Thời đại xuất phát dưới góc độ dân chúng, cùng chung suy nghĩ, người phát hành không giống, vậy suy nghĩ cũng không giống.

Tần Cối nghe xong rốt cuộc thở phào một cái, nói: - Thực không dám dấu diếm, Tần Cối đối với phương diện này còn chưa quen, khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, thật không biết có thể được không, hiện giờ nghe được lời của Xu Mật Sứ, Tần Cối thật sự đã hiểu ra, đa tạ, đa tạ.


Lừa ai vậy, ngươi nếu không chuẩn bị chu toàn, sao có thể nói cho ta biết trước. Lý Kỳ hơi bất mãn nói: - Chúng ta đều là vì vua mà san sẻ, một tiếng cảm ơn này của ngươi, không phải muốn đuổi ta ra khỏi triều đình chứ!

Vậy cũng đuổi ra được à! Tần Cối vội hỏi: - Không dám, không dám. Kính xin Xu Mật Sứ chớ để bụng câu nói đùa này.

Lý Kỳ cười ha hả, vỗ vỗ bờ vai của y, nói: - Thả lỏng, thả lỏng, nếu ngươi còn chỗ nào không rõ, đại khái có thể đến hỏi ta, ngươi cũng biết, ta cũng thích hỏi ý kiến của ngươi.

Tần Cối vuốt cằm nói: - Đến lúc đó quấy rầy đến Xu Mật Sứ, kính xin Xu Mật Sứ thứ lỗi.

- Đây cũng là ta nói cho ngươi. Lý Kỳ nói xong đột nhiên nhìn về phía sau, nói: - Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.

- Xu Mật Sứ mời.

Sau khi Lý Kỳ cáo biệt Tần Cối, liền đi tới một cô gái vừa mới vào, người này chính là Lưu Vân Hi, nàng cũng là một trong những khách quý ngày hôm nay.

- Thập nương đại giá quang lâm, Lý Kỳ cảm thấy thật sự rất vinh hạnh! Lý Kỳ đi lên trước, liên tục chắp tay.

Lưu Vân Hi nghiêng con mắt nhìn hắn, hồ nghi nói: - Ngươi mời ta tới đây làm chi?

Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Ta không phải đã nói rồi sao, hôm nay mời cô đến, là để loại thực phẩm côn trùng thêm một bước tiến mới.

- Nếu không như thế, ta cũng không đến. Lưu Vân Hi quét mắt nhìn những người còn lại, nhưng lại mang theo sợ hãi, nói: - Nhưng trường hợp này, chính ngươi có thể đối phó, ta vẫn nên quay lại thôi.

- Đưng đưng đừng. Lý Kỳ vội vàng ngăn nàng lại, nói: - Lưu thập nương, cô không phải chứ, lúc trước cô cầu ta muốn ta mở rộng thực phẩm này, hiện giờ ta đã đáp ứng, nhưng cô lại rút chân sau, cô đây không khỏi quá vô trách nhiệm, lại không cần lên đài nói gì, chỉ cần cô lặng lẽ ngồi trong một góc là được rồi, một tiếng cũng không cần nói.


Lưu Vân Hi nghe xong hơi do dự, nói: - Thật sao?

- Tuyệt đối là sự thật, nếu ta lừa cô, cô thưởng ta một trăm cân rắn độc đều được. Lý Kỳ khẳng định nói.

Lưu Vân Hi nghe xong khéo miệng lặng lẽ mỉm cười, gật đầu nói: - Vậy --- vậy được rồi.

- Thập nương.

Lúc này, hai tên ngốc Hồng Thiên Cửu, Cao Nha Nội phát hiện ra Lưu Vân Hi đến đây, vội vàng chạy tới.

Lưu Vân Hi nhìn thấy bọn Hồng Thiên Cửu, thần sắc căng thẳng cũng hòa hoãn đi vài phần.

Lý Kỳ để Hồng Thiên Cửu tiếp đón Lưu Vân Hi, còn hắn đi tới phía sau, bởi vì buổi trình diễn lập tức sẽ bắt đầu.

Sau thời gian dùng bữa, là từng trận tiếng pháo nổ, buổi trình diễn thủy tinh cuối cùng cũng bắt đầu.

Nhóm khách quý cũng đã vào chỗ ngồi, không chỉ như thế, các giáo viên, học viên của Thái Sư Học Viện đều mang ghế ra ngồi ở phía sau, nghe buổi trình diễn thủy tinh.

Lý Kỳ đi lên đài, phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, vô cùng nể mặt.

Trong chốc lát, tiếng vỗ tay nhỏ dần, Lý Kỳ mới chắp tay, nói: - Phi thường cảm tạ các vị trong lúc bận rộn đã bớt chút thời gian tham gia buổi trình diễn phát minh vĩ đại nhất, mà phát minh vĩ đại nhất này chính là thủy tinh.


Tiếng vỗ tay lại vang lên.

Lý Kỳ cười nói: - Các vị đang ngồi ở đây, hơn phân nửa đều có hiểu biết với thủy tinh, đều có nguồn gốc từ Thiên Thủ Quan Âm trong tết trung thu, trong đó có rất ít người không thời gian chiến tranh bảo vệ Khai Phong, được nhìn thủy tinh chế tạo thành thiên lý nhãn. Nhưng đến tột cùng thủy tinh là gì, nó có ích lợi gì, tin rằng các vị cũng không biết. Nên buổi trình diễn thủy tinh này, ta đương nhiên không phải là nhân vật chính, nhân vật chính là các vị được mời ngồi ở dưới hôm nay.

Hắn nói xong, tay đưa về phía bên trái.

Mọi người bất giác nhìn theo ngón tay của hắn, nhưng thấy bên trái có một vật thể hình nón, phía trên trùm một tắm vải đỏ. Vì vậy không biết bên trong là vật gì.

Mà hai bên vật thể hình nón, có hai người đứng, hai người này chính là Mã Kiều, Trần A Nam.

Đợi Lý Kỳ gật đầu với bọn họ, bọn họ lập tức cầm mảnh vải đỏ hình tứ giác cẩn thận xốc lên.

- Xôn xao ---!

Khi tấm vải đỏ vừa mở ra, chỉ thấy phía trước vang lên tiếng thán phục.

Phía dưới tấm vải đỏ có một cái bàn tròn, không lớn, kích cỡ bằng bàn ăn dành cho hai người. Mấu chốt là ở trên bàn, chỉ thấy một cái tháp Champagne dùng ly thủy tinh dựng nên, ánh mắt trời mùa thu ấm áp rọi phía trên, ánh sáng lấp lánh, thu hút ánh mắt người khác, cực kỳ mỹ lệ.

Bởi vì hiện giờ ly chân dài này quý giá vô cùng, vì vậy dưới bàn lót một tấm vải dày, phòng ngừa sụp đổ, vì thế hắn còn đặc biệt để cao thủ trong cao thủ là Mã Kiều và thổ địa cao thủ Trần A Nam thủ hộ trái phải.

- Bịch! Bịch!

Đang lúc khi mọi người nhìn si mê, đột nhiên vang lên hai tiếng. Đám đông giật mình tỉnh lại, chẳng biết lúc nào, trong tay Mã Kiều, Trần A Nam đột nhiên có thêm hai bình thủy tinh, đối với bình rượu, có thể nói là bình rượu to. Một bọt nước màu trắng từ bên trong dâng lên.

Hai người cầm bình rượu lớn rót lên đỉnh tháp Champagne, khẽ nghiêng bình rượu, thấy chất lỏng giống màu champagne trong bình chảy ra, cùng với ánh mặt trời lại càng tăng thêm sức mạnh.


Ly thứ nhất đầy, chảy xuống ly ở tầng thứ hai, ly thủy tinh xinh đẹp dường như đắm chìm trong rượu ngon, hiện ra ánh hào quang nhàn nhạt, thật sự là rất mê người.

Vừa mới bắt đầu, nhóm khách quý đã xem trợn tròn mắt. Hồng Thiên Cửu vội vàng giậm mạnh chân, oán giận Lý Kỳ chuyện thú vị như vậy, lại không cho y biết.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu để cho tiểu tử này thay thế Trần A Nam, tháp Champagne này nhất định sẽ sụp đổ, lòng hiếu kỳ của y nhất định sẽ thúc đẩy y lấy một ly dưới đáy.

Mùi rượu nồng đậm, cũng dần dần tràn ngập.

Vốn dĩ có không ít khách quý nghĩ rượu này là bia, nhưng ngửi thấy mùi thơm này, rõ ràng không phải là Thiên hạ vô song nổi bọt trước đây.

- Tuyệt thế vô song!

- Tuyệt thế vô song!

Không ít người liên tưởng đến Tuyệt thế vô song thần bí kia, tên ngốc Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu đều kích động kêu lên.

Lý Kỳ cười nói: - Các vị an tâm chớ vội, rượu này không phải là Tuyệt thế vô song, mà là một loại sản phẩm mới của Thiên Hạ Vô Song, tên là Champagne, Champagne là một trong loạt sản phẩm của Thiên Hạ Vô Song, dùng nó để chúc mừng thời khắc vĩ đại này rất thích hợp, mà Tuyệt thế vô song là đại diện cho vua trong rượu, nó sinh ra trong vương giả, có thể nói vì ly rượu vô cùng xinh đẹp này vì Tuyệt thế vô song được sinh ra, nhưng chúng vẫn không xứng để dùng Tuyệt thế vô song đến phụ trợ, trình tự này mọi người nhất định phải biết rõ ràng.

Cái này còn không xứng, đến tột cùng cái gì mới xứng với Tuyệt thế vô song đây!

Mọi người nghe được liên tục kinh ngạc.

Lý Kỳ không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói: - Các vị bây giờ đang nhìn thấy, chính là ly rượu do thủy tinh chế tạo thành, chính xinh đẹp như thế, mê người như thế, giống với Thiên Hạ Vô Song, đều là độc nhất vô nhị.

Nói tới đây, hắn chuyển lời, nói: - Nhưng, nếu thủy tinh tồn tại, chỉ là vì những ly rượu này, như vậy nó có được tài đức gì được xưng tụng vĩ đại. Trong lý giải của ta, phát minh vĩ đại nhất phải tạo phúc cho con người, đây là cơ bản nhất, không đến mức này, đương nhiên ly thủy tinh không làm được như thế, chúng nó có thể khiến rượu ngon trở nên hấp dẫn hơn, có thể làm cho mọi người cầm nó tôn quý hơn, trở thành tiêu điểm của toàn trường, nhưng không hơn. Nếu như ngươi cầm chén rượu khác, ngươi vẫn có thể uống rượu, hương vị cũng không kém. Ly thủy tinh không thể trở thành phát minh vĩ đại nhất, nhưng thủy tinh tuyệt đối có thể, sự xuất hiện của nó, có thể thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại, có thể khiến cho cuộc sống chúng ta trở nên đơn giản, phong phú, thú vị. Ở phía dưới ta có mời một người bạn mới của con người chúng ta, kính thủy tinh.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui