Bắc Tống Phong Lưu

Người tới chính là băng đảng tứ tiểu công tử.

Tuy nói là khắc tinh, nhưng cũng không khắc mãi nha, thỉnh thoảng vẫn phải trở về thân phận dại gái lại còn ngu xi.

- Lý đại ca, Lý đại ca.

- Tiểu Cửu đến đấy à!

Lý Kỳ thấy tên bất tài Hồng Thiên Cửu này xông lên trước nhất, cười ha hả, biểu hiện hết sức thân thiết, giống như là đại ca ruột vậy, nhưng ngay lập tức liền hỏi: - Có mang tiền không?

Hồng Thiên Cửu theo bản năng nói: - Tới đây thì đâu có lý nào lại không mang theo tiền, trừ phi là tên ăn mày.

Ngô Tiểu Lục nghe được cười khúc khích, nói thầm, chỗ này không là một cái sao.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn Ngô Tiểu Lục, tay chỉ lão chủ quán kia, nói với Hồng Thiên Cửu: - Trả tiền.

- Ah.

Hồng Thiên Cửu vô thức thò tay lấy tiền từ trong ngực ra, đột nhiên phản ứng lại, nói:

- Tại sao bắt đệ trả tiền.

- Kêu ngươi trả thì trả, lải nhải cái gì.

- Ah. Hồng Thiên Cửu gật gật đầu, ngoan ngoãn trả đủ số tiền cho chủ quán.


- Lý Kỳ, ngày này mà ngươi trốn đi đâu vậy, để cho ta phải tìm a! Cao Nha Nội từ phía sau chạy tới trực tiếp đặt mông ngồi bên cạnh Lý Kỳ, bưng ấm trà trên bàn lên liền hung hăng đổ vào miệng.

Sài Thông cũng chuẩn bị giơ tay rót trà để giải khát, nào biết tay chỉ mò được một khoảng không, quay đầu, nhíu mày nhìn Cao Nha Nội, nói: - Nha Nội, sao ngươi lại lấy ấm trà mà uống?

Cao Nha Nội cầm ấm trà nói: - Tại sao không thể lấy ấm trà uống?

Chu Hoa tức giận nói: - Ở đây chỉ có một ấm trà, ngươi uống, ta uống gì?

- À? Đúng nhỉ, trong bình trà này vẫn còn nửa bình, các ngươi muốn không? Cao Nha Nội có vẻ hơi xấu hổ, đưa ấm trà ra tỏ vẻ xin lỗi.

Đám người Sài Thông hết chỗ để nói nổi.

Chủ quán kia vội vàng bưng lên một nồi nước trà, lấy cho Sài Thông bọn họ mỗi người một bát nước trà, lúc này mới dập được lửa giận trong lòng bọn họ.

Phàn Thiếu Bạch hiếu kỳ nói: - Lý Kỳ, huynh ở đây làm gì?

Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên là ăn món ngon.

Hồng Thiên Cửu mắt sáng ngời, vội hỏi: - Món ngon gì?

Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại: - Chỗ này ngoại trừ cua, còn có cái khác sao?

Cao Nha Nội thoáng nhìn lên trên bàn, thấy trước mặt Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục đều là một đống hỗn độn, nghĩ thầm rằng, ngay cả Lý Kỳ cũng nói ngon, vậy nhất định là vô cùng ngon. Khẩn trương quay sang chủ quán kia ngoắc tay, nói: - Đầy lên, đầy lên.

Chủ quán kia khó hiểu nói: - Đầy lên?

Hồng Thiên Cửu lòng nóng như lửa đốt, nói: - Chính là kêu bày đầy cái bàn này, hiểu không? Lão già ngươi thật là kỳ lạ, ngay cả cái này cũng nghe không hiểu.

Mẹ! Là ông ta lạ, hay là ngươi lạ hả. Lại còn "đầy lên" không phải chứ. Lý Kỳ vội vàng nói: - Ay, các ngươi ăn nhiều như vậy, vậy vậy Túy Tiên Cư ta làm sao?

Cao Nha Nội nói: - Có quan hệ gì với Túy Tiên Cư ngươi?

Lý Kỳ nói: - Chúng ta dày công chuẩn bị yến đoàn viên nha! Các ngươi có thể đến Túy Tiên Cư ta rồi "đầy lên" a!

Cao Nha Nội hưng phấn nói: - Là hộp cơm không?

- Ta hộp cái đầu ngươi.

Hồng Thiên Cửu bĩu môi, nói: - Chỗ này thú vị như vậy, đến Túy Tiên Cư có cái gì vị. Khai Phong thị chúng ta đã lâu không có trò vui rồi.

- Chính xác, chính xác. Cao Nha Nội gật đầu lia lịa, nói: - Hôm nay ở đây còn có không ít nữ nhân nữa.

Lý Kỳ nghe được đã đang thổ huyết rồi, cũng biết là đã vô vọng, thuận miệng hỏi: - Ay, sao các ngươi tìm đến chỗ này?


Cao Nha Nội bất mãn nói: - Ngươi còn nói nữa, chúng ta đã tìm ngươi suốt mấy ngày trời rồi.

- Tìm ta làm gì?

- Tìm ngươi giúp chúng ta tập diễn Xạ Điêu Anh Hùng Truyện. Chúng ta còn chuẩn bị diễn vào hôm nay, chỉ ăn không thì có gì vui chứ.

Hồng Thiên Cửu ra sức gật đầu, nói: - Đung đây, lúc trước huynh đã đáp ứng chúng ta rồi, cũng không thể nuốt lời được.

Các ngươi tưởng là ta có ba đầu sáu tay thật đấy hả. Lý Kỳ khoát tay nói: - Cái này thì xin lỗi rồi, ta còn phải chuẩn bị cho cuộc tỷ thí với Trương Xuân Nhi, hơn nữa bây giơ cũng không còn kịp rồi, hay là để ngày khác rồi nói sau đi.

Chu Hoa nói: - Lý đại ca, vậy Thần Điêu Hiệp Lữ của huynh rốt cuộc có ra nữa hay không, đệ chờ đến độ sắp chết rồi đây.

Cao Nha Nội liên tục gật đầu nói: - Đúng vậy a, rốt cuộc Hoàng Dung có thành đôi với Dương Quá hay không

- Đương nhiên thành đợi đã. Ngươi nói cái gì, Hoàng Dung? Ngươi xác định là chúng ta nói cùng một quyển sách.

- Đung vây a! Ta vừa nói đến Hoàng Dung à. Cao Nha Nội gãi đầu, lại nói: - Kỳ thật ta luôn cảm thấy Hoàng Dung mới là người xứng đôi với Dương Quá nhất, Quách Tĩnh thì quá khô khan, mà Tiểu Long Nữ lại quá lạnh lùng. Nếu ngươi để cho Hoàng Dung thành đôi với Dương Quá, lần tới ta sẽ diễn Dương Quá, rồi tìm một vị phụ nhân đến diễn Hoàng Dung, có phải hay quá rồi không.

Lý Kỳ cười nói:

- Muốn cho ngươi thêm một, hai đoạn giường chiếu hay không a!

- Giường chiếu? Giường chiếu gì?

Lý Kỳ ngoắc tay, Cao Nha Nội vội vàng ghé đầu sang, Lý Kỳ nói vài câu vào tai y.

Cao Nha Nội vỗ đùi, nói: - Giường chiếu này diễn được đấy! Hay đấy! Nhưng sau đó lại buồn bực nói: - Nhưng chuyện này có thể làm cho người ta xem sao?

- Người lạ đương nhiên là không được, người quen thì có thể, chỉ mấy người chúng ta xem là được rồi.

Lý Kỳ cười nham hiểm.


Cao Nha Nội cũng không ngốc, cười ha hả nói: - Vậy ngươi giúp ta tìm người tốt một chút.

Tên này đúng là hiếm thấy, chuyện này mà cũng đồng ý. Lý Kỳ trợn trắng mắt, nói: - Vậy ngươi đi chỗ khác tìm người đi.

Phàn Thiếu Bạch tuy rằng cũng không hiểu "giường chiếu" là có ý gì, nhưng thấy vẻ mặt Trư ca kia của Cao Nha Nội, cũng đoán được một ít, chỉ biết lắc đầu, lại quay sang Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, huynh chuẩn bị như thế nào rồi?

Lý Kỳ chỉ vào mình.

- Là ý gì?

Lý Kỳ đằng hắng một tiếng, nói: - Ngươi thấy trạng thái của ta nhẹ nhàng như vậy, thì chắc là biết kết quả rồi.

Phàn Thiếu Bạch nói: - Vậy là tốt rồi, lần này huynh nhất định phải giúp đệ giáo huấn cho bà cô không biết trời cao đất rộng kia.

Lý Kỳ cười khổ nói: - Cho dù ta thắng, Trương Xuân Nhi cũng sẽ chẳng có tổn thất gì cả, ta đã nói rồi, cho dù ta thắng cô ta, mọi người cũng sẽ cảm thấy đây là điều không bất ngờ, ngược lại cô ta sẽ càng thêm nổi tiếng nhờ ta.

Phàn Thiếu Bạch nói: - Đệ biết rằng điều này, nhưng đệ cũng biết Trương Xuân Nhi vẫn luôn muốn thắng huynh, nếu cô ta thua, nhất định sẽ vô cùng đau khổ, vậy cũng đủ rồi.

Lý Kỳ cười cười, không lên tiếng.

Hồng Thiên Cửu lại sán lại, nói: - Đại ca, huynh chuẩn bị món gì? Vừa nãy đệ nghĩ lúc đi tìm huynh, đệ muốn lẻn vào nhìn một cái, nhưng bọn họ cũng không cho.

Lý Kỳ cười thần bí, nói: - Đến lúc đó các ngươi sẽ biết thôi, món ăn này đảm bảo sẽ cho các ngươi sáng mắt. Được rồi, ta phải về chuẩn bị, các ngươi ăn trước đi. Chớ có ăn no, lát nữa còn có thịnh yến bánh Trung thu đấy nhá.

Nói xong, hắn liền kéo theo Ngô Tiểu Lục bỏ đi. Tiểu tử này nhìn thấy có đồ ăn miễn phí, thực chỉ đại động, Lý Kỳ sợ là để y tiếp tục ở đây, sẽ bội thực chết mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui