Mặc dù thánh chỉ này tới có chút đường đột, có rất nhiều người đều không hiểu vì sao ban đầu Triệu Giai không xử lý Trương Bang Xương, Nhiếp Hạo. Nhưng dù nói thế nào, cuộc vận động này cuối cùng cũng đã công bố rồi. Hai đại gian thần này ngã ngựa, cũng tuyên cáo cuộc vận động này đã hạ màn. Đương nhiên, những làn sóng còn lại sẽ tiếp tục duy trì rất lâu rất lâu. Bởi vì điều này cơ bản không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nhìn chung biến động lần này, mặc dù người liên quan tới đã sáng lập lên trang sử cao nhất của triều Tống, nhưng tiến hành nhanh như vậy, điều này không thể không khiến người ta khâm phục thủ đoạn của Triệu Giai. Không ít đại thần trong lòng có chút sợ hãi Triệu Giai.
Nỗi sợ này cũng là điều mà một Hoàng đế cần có.
Đương nhiên, Triệu Giai cũng là người hưởng lợi lớn nhất từ biến động lần này. Do vì sự gia nhập của đảng phái Thái Kinh. Điều này thực sự đã giúp y rất nhiều. Y hầu như đều không phải ra tay với những đại thần cũ này. Gian thần cũng đã thanh trừ triều dã, y cũng đã lợi dụng chính biến lần này để thâu tóm quyền lực vào trong tay, hoàn thành quân chủ tập quyền, từng bước củng cố hoàng quyền.
Cùng ngày, hai tên khốn nạn Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu này cả ngày không ra khỏi cửa. Về phần hai người này có quan hệ trực tiếp gì, ngoài Lý Kỳ ra không ai biết.
Sáng sớm hôm đó, Lý Kỳ sớm đã thức dậy, ăn sáng xong, liền vội vã ra ngoài. Từ lúc hắn làm quan cho tới nay chưa bao giờ tích cực lên triều sớm như vậy. Nhưng hôm nay hắn thực sự không dám chậm trễ. Dù sao hôm nay là ngày triều sáng đầu tiên sau khi Triệu Giai lên cầm quyền, chuẩn bị đề bạt người của mình lên nhậm chức với quy mô lớn. Lý Kỳ cũng là một trong số đó.
Vào tới hoàng cung rồi, chỉ thấy ngoài điện đã đứng kín người rồi, nhưng phần lớn đều là khuôn mặt mới.
Ây da, không ngờ mình lại là người tới muộn nhất. Lý Kỳ nhìn thấy từng khuôn mặt mới này, trong lòng không những không vui chút nào, ngược lại còn cảm thấy có chút lạc lõng. Nhớ lại trước đây hắn ở đây cùng đấu trí đấu dũng với Vương Phủ, Thái Du, đám người Lý Bang Ngạn, quả thật là rất thú vị.
- Yến Vân Vương tới rồi.
Lý Kỳ vừa mới xuất hiện liền thấy các đại thần trước điện lần lượt bước tới, hành lễ, chào hỏi, rất nhiệt tình.
Do vì cuộc vận động lúc trước Lý Kỳ rất ít khi lộ diện, nhiều lắm chính là đi vào hoàng cung một mình gặp mặt Triệu Giai, hầu như không lên triều, đầu là Tần Cối sắp xếp. Xét về mặt ý nghĩa nghiêm khắc, đây là lần đầu tiên chính thức lên triều từ sau khi Lý Kỳ hồi kinh. Nhưng, địa vị của Lý Kỳ hiển quý. Mặc dù Hoàng đế thay đổi, nhưng là người quan trọng của Hoàng thượng hiện tại, không có gì thay đổi. Những đại thần này đương nhiên là phải nắm lấy cơ hội bày tỏ thành ý với Lý Kỳ rồi.
Trước kia gặp cảnh đãi ngộ này là thuộc Thái Kinh, thuộc về Vương Phủ, thuộc về Lý Bang Ngạn.
Chuyện này nếu đổi lại là người khác, đó chắc chắn là sẽ cảm thấy vui sướng. Nhưng trong lòng Lý Kỳ lại phần lớn là tâm thái sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy. Bởi vì trước đó hắn có lẽ là một người trong số đám người này. Bây giờ vẻ mặt tươi cười của những người này rất giống với khuôn mặt của hắn lúc đầu. Nếu trong lòng những người này nghĩ, cũng giống như hắn lúc đầu, điều đó thật là quá kinh khủng.
Lý Kỳ không biểu hiện chút đắc ý nào, đều hồi lễ hết. Nhưng khi đang chuẩn bị chắp tay hướng tới một người, bỗng nhiên buông tay xuống, nhìn người trước mắt bật cười ha hả nói:
- Trần Đông, nghe nói tiểu tử ngươi gần đây đã phát đạt rồi.
Ngữ khí của Kim Đao Trù Vương này vẫn không hề biến đổi chút nào!
Các đại thần khác nghe thấy thế, đều cảm thấy có chút buồn cười.
Trần Đông cung kính vái chào nói:
- Phó viện trưởng Mông quá khen rồi, học sinh Trần Đông có được ngày hôm nay, đại ân đại đức này học sinh không dám quên.
Người này chính là có nề nếp như vậy, khi cần chửi thì khẳng định thu miệng lại. Nhưng lúc nên hành lễ, nên nói lời cảm ơn, thì cũng không có chút hàm hồ nào.
- Miễn đi, miễn đi, phiền nhất là bộ dạng này của ngươi, quá là dối trá rồi.
Lời này của Lý Kỳ rõ ràng cũng là nói cho những người khác nghe, liền nói:
- Cảm tạ cái gì cũng không cần, hôm khác mời ta một trận là được rồi. Tốt nhất là có thể mời học sinh của Thái sư học viện ăn một bữa ngon.
- Vâng …. Chuyện này.
Trần Đông suýt chút nữa đã gật đầu đồng ý, chợt nghĩ tới mình nào có bao nhiêu tiền đâu, liền lúng túng nói:
- Phó viện trường xin thứ lỗi, học sinh … học sinh xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.
- Ha ha!
Bỗng nhiên phía sau vang lên một trận cười lớn, chỉ thấy một người bước ra, chính là Nhị lang Trịnh gia. Y bước lên nói:
- Trần Đông, ngươi đi theo bên cạnh Yến Vân Vương lâu như vậy, sao lại ngốc đến vậy? Viện trưởng và Phó viện trưởng Thái sư học viện đều là gia tài vạn quan, há còn để ngươi trả số tiền này sao? Cho dù ngươi có làm như vậy, tới khi đó tự có người trả tiền thay cho ngươi.
- Trịnh Nhị Lang nói rất có lý, Trần Đông, ngươi còn không mau đồng ý đi, qua thôn này là không có cửa hàng này rồi.
Người nói chuyện chính là Tần Cối.
Ban đầu ba người họ cùng đi xuống Giang Nam, cũng xem như là cùng chung hoạn nạn, hữu tình vô cùng thâm hậu, cũng thường xuyên trêu ghẹo lẫn nhau. Đây đều đã trở thành thói quen rồi.
Trần Đông có lẽ là một người thật thà, sao y có thể làm ra chuyện này chứ. Y ấp a ấp úng thấy mọi người nhìn mình, mặt đỏ lên như quả táo vậy.
- Ngươi nhất định đừng nghe theo hai người này. Tình hình của Thái sư ta cũng không rõ. Nhưng lão tử hiện giờ đang nghèo kiết xác rồi.
Lý Kỳ lườm lườm, sau đó liền nói với Tần Cối:
- Tiểu Tần à, ngươi đừng có mà kiêu ngạo. Ta đã hạ lệnh đầu bếp ở Túy Tiên Cư đợi lệnh rồi. Tối nay nếu ngươi không bao Túy Tiên Cư, hừ hừ, vậy thì cũng phải mang tiền tới thanh toán.
Tiểu Tần?
Những người còn lại lúc này thực sự là không thể nhịn nổi nữa rồi, thấp giọng mỉm cười. Nhưng cũng không dám cười lộ liễu.Mặc dù Tần Cối hôm nay vẫn chưa có thăng quan. Nhưng văn võ mãn triều ngoài Lý Kỳ ra ai cũng không dám động tới y.
Vẻ mặt Tần Cối lúng túng, cầu xin Lý Kỳ tha thứ, lại chắp tay nói:
- Đại nhân dặn dò, hạ quan nhất định sẽ tuân mệnh, chỉ là bao Túy Tiên Cư …..
Trong lòng lại buồn bực không thôi, mình mới vừa rồi không phải là ma nhập vào người đấy chứ? Sao lại đụng tới Lý Kỳ vậy? Mặc dù y có khá khẩm hơn Trần Đông, nhưng cũng không có bao nhiêu tiền. Hơn nữa Túy Tiên Cư là nơi nổi tiếng là đắt, đặc biệt là Thiên hạ vô song đó, quả thực chính là bá đạo nha.
- Ngươi yên tâm, ngươi mời khách, không sợ ngồi không kín, chỉ sợ không ngồi nổi.
- Vâng vâng vâng.
Tần Cối biết Lý Kỳ muốn mình mời khách là vì chờ Triệu Giai phong y làm Tể tướng. Điều này đương nhiên là phải mời khách rồi. Bất luận trước đây hay là sau này, đây đều là lễ nghi xã giao cơ bản.
Ôi, không ngờ mình lại bị rơi vào bước đường này. Nhưng, chút tiền nhỏ này cũng là tiền, nhất định phải chủ trì, không thể bỏ qua được. Lý Kỳ lại nhìn về phía Trịnh Dật nói:
- Ngươi là tối ngày mai.
Trịnh Dật kinh ngạc nói:
- Ta cũng có phần sao?
- Đó là tất nhiên rồi, coi như là giúp đỡ người nghèo kiết xác như ta đây đi.
Lý Kỳ bây giờ thực sự là không có tiền, không chỉ có lừa bọn họ, liền nói:
- Ta nói ngươi cũng thật là, tốt xấu gì chúng ta cũng có chút giao tình. Nhưng ta tới lâu như vậy rồi, cũng không thấy ngươi tới nhà thăm hỏi, thật đúng là quá vô tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...