Bắc Tống Phong Lưu

Vì không cho Hoàn Nhan Tông Hàn có thời gian chuẩn bị sung túc nên Lý Kỳ và Chủng Sư Đạo phải dẫn đại quân nhanh chóng hành quân, trong mấy ngày đã đi tới Úy Châu.

Úy Châu thuộc địa khu Yến Vân nhưng có giá trị phi thường đặc thù, có thể nói nó là giải đất trung tâm của mười sáu châu ở Yến Vân, hiện giờ mặt đông trên cơ bản đã bị triều nhà Tống khống chế, nhưng mấy châu phía Tây vẫn còn ở trong tay người Kim.

Kỳ thật sau khi phủ Yến Sơn can thiệp vào, nước Kim đối mặt với việc triều Tống mặt dày mày dạn kiện tụng, đã phải đem Úy Châu trả về cho triều Tống, nhưng sự kiện Trương Giác khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng thẹn quá hóa thành giận nên đã chiếm trở về.

Lúc ấy Tống Huy Tông thấy Kim quốc dùng vũ lực, lập tức cảm thấy uể oải, cũng không dám đòi về, ngươi cầm thì cứ cầm đi, đừng đến đánh ta là được.

Kết quả thành ra tiền thì cho nhưng địa bàn về tay xong cũng lại bị lấy về mất, thật là lỗ vốn đến tận nhà bà ngoại luôn.

Nhưng do sau khi Hoàn Nhan Tông Vọng công hạ Úy Châu, thì ngay lập tức đã trở về trù bị tiến công Đại Tống, không lâu sau, gã đã dẫn binh xuôi nam, gã cũng không ngờ rằng có một ngày quân Tống có thể đánh đến tận đây, thế cho nên gã cũng không để lại binh lực gì ở Úy Châu.

Mà hiện giờ bởi vì gã bị thua thảm cũng khiến cho nước Kim lực bất tòng tâm lại phải phòng vệ cả Úy Châu.

Trong chiến lược quân Tống đặt ra, nhất định phải đoạt lại được Úy Châu, vì Úy Châu chính là cửa chính phía đông của Vân Châu, ngươi nhất định phải phông qua nơi này, nếu tránh đi Úy Châu, một khi quân Kim củng cố phòng thủ nơi này, vậy chẳng khác nào chặt đứt sự liên hệ giữa đại quân và phủ Yến Sơn.

Hoàn Nhan Tông Hàn cũng biết mục đích quân Tống, nhưng bất hạnh là phía tây còn có mấy vạn đại quân của Chủng Gia Quân, Chiết Gia Quân, gã sao dám đi ra ngoài được, mặt khác, lần trước vì cứu viện Hoàn Nhan Tông Vọng cũng đã điều đi một ít binh từ Úy Châu rồi, bây giờ cũng chỉ có thể phái người đi nói cho tướng phòng giữ ở Úy Châu, cố gắng giữ chân quân Tống, tranh thủ thời gian chi viện.


Nhưng quân Kim chuẩn bị không đủ, mà quân Tống thì có mưu đồ đã lâu. Chủng Sư Đạo tự mình ra trận, chỉ huy hơn mười vạn đại quân, chia quân ra ba đường, mạnh mẽ, cứng rắn tiến quân vào Úy Châu, hiện giờ sĩ khí của quân Tống rất cao, không đến ba ngày đã liên tiếp công phá được ba nơi Phi Hồ, Quảng Linh, Linh Khâu.

Quân Kim đối mặt với kẻ thù có quân số gấp mười thì căn bản không ngăn trở được, chỉ có thể co đầu rút cổ trong thành Úy Châu. Đây là kết quả mà Chủng Sư Đạo muốn thấy, nếu ngươi thủ thành vậy thì sẽ bị phế đi kỵ binh, cũng không cần dùng đến chiến thuật gì nữa, cứ thế trực tiếp tiến công vào thành Úy Châu, không cho quân Kim có cơ hội ra khỏi thành nghênh chiến.

Đợi đến ngày thứ năm, quân Tống đã công phá được thành Úy Châu.

Lần này phải trả giá vô cùng nhỏ. Quân Tống càng đánh càng có lòng tin, quân Kim ấy cũng thường thôi, ta phòng thủ thì ngươi không tiến công vào được, mà ta tiến công thì ngươi cũng không thể ngăn cản được, dường như chiếm được Vân Châu là điều dễ như trở bàn tay.

Sau khi đánh hạ Úy Châu, Lý Kỳ lập tức đem tin này báo cho Tông Trạch. Hy vọng ông ta có kể hợp nhất lực phòng ngự của Úy Châu và phủ Yến Sơn thành một, lại để huynh đệ Ngô Giới và Tập Nguyệt Quân của y ở lại để củng cố phòng ngự, còn chính mình thì lại khẩn trương suất lĩnh đại quân tiếp tục đi tới.

Hoàn Nhan Tông Hàn thật sự không ngờ được Úy Châu bị thất thủ nhanh đến vậy, đối mặt với thế tiến quân hung mãnh của quân Tống, trong lòng gã rốt cục bắt đầu có chút bận tâm rồi.

Ra khỏi cửa thành Úy Châu là đã có thể đến được Vân Châu.

Nhưng Chủng Sư Đạo sợ gặp phải địch nhân đánh lén, vì vậy không chọn đi đường tắt. Chẳng sợ đi xa một chút cũng phải chọn đi đường lớn thênh thang, bởi vì bọn họ có nhiều người nha, nếu ngươi lựa chọn đường tắt, chẳng may ở địa phương nhỏ hẹp gặp phải tập kích thì sẽ không bày trận được, ưu thế nhiều người cũng không phát huy được ra. Cũng may vùng giải đất này hơn một nửa là bình nguyên, mang đến rất nhiều tiện lợi cho quân Tống.

Mắt thấy sắp tới Vân Châu rồi, nhưng dọc theo con đường này vẫn gió êm sóng lặng. Ngay cả bóng dáng của quân Kim cũng không nhìn thấy.

Lý Kỳ ngồi trên lưng ngựa, bốn phía giớ êm sóng lặng khiến hắn cảm thấy có chút bất an, cau mày nói: - Chủng Công, giống như có chút gì đấy không thích hợp cho lắm!

Chủng Sư Đạo khẽ cười nói:

- Làm gì có gì không thích hợp đâu, binh lực của Vân Châu vốn là không đủ, muốn bao vậy tiêu diệt hơn mười vạn đại quân của chúng ta thì căn bản là chuyện không có khả năng rồi, hơn nữa bọn họ còn phải đồng thời phòng thủ biên giới phía tây nam, nên hai tuyến tác chiến bên này bọn họ làm sao dám phái binh đi ra dễ dàng thế được, đương nhiên là phải co rút lại ở chiến tuyến rồi, để tránh cho cả phía trước lẫn phía sau đều gặp phải khó khăn.

Lão vừa dứt lời thì đã nghe được một tiếng kêu dài: - Báo --------!

Một gã thám tử nhanh như tên bắn chạy tới nói: - Khởi bẩm Bộ Soái, phía bắc có một đội quân Kim đang đến gần chúng ta.

Bị đánh vào mặt!


Trắng trợn bị đánh vào mặt!

Một khắc trước Chủng Sư Đạo vừa nói quân Kim không dám ra cửa, nào biết ngay lập tức đã có một đội quân Kim đến đây rồi.

Nhưng loại thời điểm này thì ai còn đi so đo chuyện đó nữa chứ, Lý Kỳ vội vàng hỏi: - Có bao nhiêu người?

- Bởi vì binh tướng quân địch chia ra ba đường, cho nên ty chức chưa tra được rõ ràng, nhưng theo quan sát hiện tại thì ít nhất sẽ không ít hơn một vạn quân.

Chủng Sư Đạo hỏi: - Hiện tại quân địch cách chúng ta còn bao xa?

- Ước chừng khoảng mười dặm đường, không đến nửa canh giờ sẽ gặp được quân ta.

Chủng Sư Đạo vội vàng ra lệnh cho đại quân dừng lại, chuẩn bị tùy cơ ứng chiến.

Rất nhanh, quân Tống đã bày xong trận hình, chỉ còn chờ đợi quân Kim đến mà thôi.

Nhưng đợi khoảng một canh giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của quân Kim đâu cả.

Quân Tống đều mờ mịt, chỉ khoảng mười dặm đường mà thôi, cho dù là ngươi đi thì cũng phải tới rồi chứ!


- Báo ----!

- Khởi bẩm bộ soái, quân địch cách quân ta còn có năm dặm đường thì đột nhiên dừng lại.

- Cái gì? Dừng lai? Lý Kỳ không thể tin nổi hỏi: - Không phải là bọn chúng đang dùng thủ đoạn lừa bịp gì đấy chứ?

Chủng Sư Đạo lại hỏi: - Có xác minh chính xác được quân địch có bao nhiêu người không?

Lính do thám báo lại: - Dường như quân đội cố ý ẩn núp đội hình của mình, chúng ta tạm thời vẫn chưa tra rõ được.

Nhạc Phi nói: - Bộ Soái, ân sư, đây rất có thể là kế hoãn binh của địch nhân.

Chủng Sư Đạo gật đầu đồng ý: - Bọn họ làm vậy là vì muốn tranh thủ thời gian chờ viện binh của mình.

Dương Tái Hưng nói: - Mạt tướng nguyện ý lĩnh một vạn kỵ binh tiến đến nghênh chiến quân địch.

Chủng Sư Đạo vội vàng lắc đầu phủ định: - Không thể, không thể, hiện giờ chúng ta còn không rõ ràng quân địch rốt cuộc có bao nhiêu người, chúng ta nếu không chia quân ra thì bọn họ cũng không có cách nào khác đối phó với chúng ta, nhưng nếu như đây là là kế dụ địch của đối phương, mà chúng ta lại chia quân đi ra ngoài thì chẳng khác nào trúng kế của địch nhân cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui