Chủng Sư Đạo nghe thấy vậy mà thở dài một tiếng, có vẻ bất đắc dĩ nói:
- Đúng vậy! Lần này quả thật là quá mạo hiểm rồi. Nếu đại quân hai đường của bọn họ quay về tụ hợp với nhau, hoặc là ban đầu quân Kim xuất binh Đồng Quan. Kết quả e là sẽ khác. Thôi đi, thôi đi, lão phu tới cũng đã tới rồi, còn nói thêm nữa cũng chẳng có ích gì.
Lão già ngươi nghĩ như vậy thật đúng là không còn gì tốt hơn nữa. Lý Kỳ cười nói:
- Ta hiểu nỗi lo lắng của Chủng công. Nhưng, ta thấy hiện giờ Chủng công căn bản không cần phải lo lắng gì nữa.
Chủng Sư Đạo nhíu mày nói:
- Ý của ngươi là?
Lý Kỳ nói:
- Bởi vì chúng ta đã thắng rồi. Chủng công chỉ cần tiếp tục thu phục đất đai Đại Tống ta. Những việc còn lại Chủng công không nghe không hỏi là được rồi.
Chủng Sư Đạo nghe thấy thế mắt liền sáng lên, thầm nhủ, hắn nói đúng. Trận chiến này chúng ta đã tiêu diệt được lượng lớn quân Kim rồi, có thể thuận thế thu hồi đất đai phương bắc rồi. Nếu cứ như vậy, không cần phải tham gia vào chuyện rắc rối với Đông Kinh nữa. Nói thật, lão thật sự không muốn đối mặt với Tống Huy Tông. Đương nhiên là bằng lòng không nghe không hỏi rồi. Lão liền gật đầu nói:
- Chuyện đã tới nước này rồi, lão phu dù có muốn nghe muốn hỏi e là cũng không phải là điều lão phu có thể khống chế được.
Lý Kỳ nghe thấy thế hầu như đã thở phào nhẹ nhõm rồi.
Chủng Sư Đạo liếc mắt nhìn Lý Kỳ, tức giận sẽ không đánh tích ở một chỗ, liền nói:
- Tiểu tử ngươi quả đúng là to gan. Lão phu khi còn trẻ như ngươi, e là đứng trên đại điện đó hai chân cũng còn thấy run. Còn ngươi thì lại ….
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Đây đều là bị ép buộc thôi.
Chủng Sư Đạo cũng không định nói tiếp về đề tài này nữa, liền hỏi:
- Không biết Minh Quốc Công tiếp theo định làm thế nào?
- Chủng công, ngươi đừng có coi thường tiểu tử, ta không dám nói đâu.
- Ngươi không dám nói? Chuyện này ….
Nói tới đây, Chủng Sư Đạo liền thấp giọng nói:
- Chuyện đại nghịch bất đạo này, ngươi cũng đã dám làm, ngươi còn gì không dám nói nữa chứ?
Hóa ra ngươi vẫn chưa quên chuyện này. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Tiếp theo đương nhiên là một hồi trống lấy lại tinh thần, thuận thế thu phục đất đai đã mất phương bắc rồi. Nếu có thể, ta định sẽ cướp lại Vân Châu.
Chủng Sư Đạo nói:
- Chuyện này quả thật là một cơ hội tốt. Quân Kim đã bị tổn thất mấy vạn binh mã, hơn nữa Nhị Thái tử đó cũng đã bị ta bắt được rồi.
Lý Kỳ vui mừng nói:
- Hóa ra Hoàn Nhan Tông Vọng đã bị Chủng tướng quân bắt rồi sao? Vậy thì thật tốt quá rồi.
Chủng Sư Trung lắc đầu nói:
- Cũng không phải là ta, mà là bị đội thuyền của Hàn tướng quân bắt được.
- Thật sao?
Lý Kỳ rất đỗi vui mừng, bởi vì hắn vừa rồi mới chỉ là quan sát trận chiến từ xa. Còn Chủng Sư Trung biết rõ sự lợi hại của quân Kim, vì vậy đích thân ra trận chỉ huy. Y là tận mắt nhìn thấy người đàn ông mặc quần áo đẹp đẽ bị bắt từ dưới nước lên, tưởng rằng người đó chắc chắn là Hoàn Nhan Tông Vọng. Sai đó lại thấy chiến cục đã định, mới từ tiền tuyến rút về.
Nhưng, y còn chưa nói hết câu, chỉ thấy một trạm gác báo lại:
- Khởi bẩm Bộ soái, Nhạc tướng quân lệnh cho tiểu nhân tới báo cáo với Bộ soái, trong doanh trận quân Kim không phát hiện thấy tung tích của Hoàn Nhan Tông Vọng.
- Cái gì?
Chủng Sư Đạo, Chủng Sư Trung cùng kinh ngạc kêu lên.
Chủng Sư Trung nói:
- Các ngươi đã lục soát kỹ chưa, ta vừa mới thấy rõ ràng là Hoàn Nhan Tông Vọng bị bắt dưới nước lên mà.
Tên lính gác đó sửng sốt, nói:
- Chuyện …. Chuyện này tiểu nhân không biết. Nhưng từ đầu, chúng thần vẫn chưa nhìn thấy Hoàn Nhan Tông Vọng.
Lý Kỳ nghe mà thấy mơ hồ. Kỳ thật hắn vừa rồi cũng vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Hoàn Nhan Tông Vọng. Chỉ tiếc là làn khói trắng che khuất tầm mắt, rất khó nhìn rõ, liền hỏi:
- Không biết dáng vẻ của người mà Chủng tướng quân nhìn thấy thế nào?
Chủng Sư Trung liền nói:
- Mặc dù nhìn không rõ mặt mũi người đó, nhưng người đó cũng phải 60 – 70 tuổi rồi.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không, đó tuyệt đối không phải là Hoàn Nhan Tông Vọng, có lẽ là thúc phụ của gã ta Đồ Mẫu.
- Thúc phụ của Hoàn Nhan Tông Vọng?
Chủng Sư Trung cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nói:
- Chuyện này thật là kỳ lạ. Nghe nói đại quân đường này chính là Hoàn Nhan Tông Vọng đích thân thống soái. Mà ta vừa rồi rõ ràng là nhìn thấy đều là người này đang chỉ huy. Hơn nữa, những tướng sỹ quân Kim đó cũng liều mạng bảo vệ lão ta, có lẽ không thể nhầm được.
- Chuyện này ta cũng không rõ. Nhưng người mà Chủng tướng quân nói nhất định không phải là Hoàn Nhan Tông Vọng.
Lý Kỳ nhíu mày, lại nói:
- Hơn nữa, Hoàn Nhan Tông Vọng khả năng siêu quần. Nếu gã ta ở đây, quân Kim sẽ không thảm bại nhanh như vậy. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, có lẽ Hoàn Nhan Tông Bật đó cũng không có trong đó, còn có Khang Vương điện hạ.
Nói tới đây, hắn liền nhướn mày, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Chủng Sư Đạo lắc đầu nói:
- Quyết không có khả năng này. Kế hoạch của ngươi có lẽ là đã giấu được họ. nếu Hoàn Nhan Tông Vọng đã biết được kế hoạch của ngươi, vậy thì gã ta có lẽ đã đưa ra phương pháp ứng phó rồi. Căn bản không thể để lại nhiều quân như vậy ở đây ngồi chờ, mà chọn cách mình bỏ chạy.
Lý Kỳ nheo mắt lại, rất mâu thuẫn nói:
- Nhưng, nếu là như vậy, vậy thì vì sao Hoàn Nhan Tông Vọng lại không có ở đây? Gã ta đi đâu rồi?
Chủng Sư Đạo trầm ngâm một hồi, nhíu mày nói:
- Hoàn Nhan Tông Vọng rất có thể vẫn còn ở đây.
Nói xong, ánh mắt lão nhìn về phía bên kia sông.
- Bờ bên kia!
Lý Kỳ và Chủng Sư Trung cùng kinh ngạc thốt lên.
Chủng Sư Đạo gật đầu nói:
- Không sai, Trương Bang Xương đã đầu quân sang phía Hoàn Nhan Tông Vọng. Như vậy Hoàn Nhan Tông Vọng đối với ông ta cũng có sự yên tâm nhất định. Gã ta không cần phải lo lắng tới chuyện sau này. Gã ta duy nhất lo lắng một điều chính là bờ bên kia có quân mai phục họ hay không. Cho nên, gã ta nhất định là ngay trong đêm đã vụng trộm qua sông, âm thầm phòng bị khi quân Kim lên bờ, chúng ta liền tiến tới tập kích.
- Không xong rồi!
Lý Kỳ là người đầu tiên sửng sốt, chợt ảo não vỗ đầu.
Chủng Sư Đạo kinh ngạc nói:
- Thế nào? Lẽ nào ngươi thật sự là cử đội quân tới bờ bên kia phục kích?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Cũng không phải như vậy, vì không muốn để Hoàn Nhan Tông Vọng hiểu rõ được kế hoạch của ta. Ta căn bản không dám cử binh lính đi sang bờ bên kia trước. Nhưng ta lại cho Hàn tướng quân một bức thư gửi cho lão tướng quân Trương Thúc Dạ ở Thanh Châu. Muốn Trương lão tướng quân dẫn nghĩa binh Thanh Châu chờ tập kích vượt sông Hoàng Hà, mai phục gần phủ Đại Danh, chuẩn bị phục kích đám quân Kim đó lên bờ.
Chủng Sư Đạo nói:
- Như vậy cũng không xong rồi. Trương Thúc Dạ có lẽ đã gặp phải phục kích của Hoàn Nhan Tông Vọng rồi.
Dừng lại một lúc, lão đứng lên:
- Người đâu, mau lệnh cho Hàn Thế Trung đưa thuyền về phía bờ bắc, dùng nỏ yểm hộ Trương Thúc Dạ tướng quân.
- Tuân lệnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...