Tầm quan trọng của đồi Mưu Đà với quân Tống mà nói thì quá rõ ràng, ai ai cũng biết, chắc chắn có trọng binh trấn giữ ở đó, tuy nhiên, muốn tới đồi Mưu Đà thì trước tiên buộc phải phá vỡ một nơi có tên gọi là Sa Lĩnh.
Vì sao mà triều đình nhà Tống lại lựa chọn bãi chăn thả quân dụng lớn nhất ở đồi Mưu Đà, đó là bởi cái mảnh đất Mưu Đà này cực kì hiếm gặp trong phạm vi Khai Phong, trước kia đây là lòng sông cũ, sau khi nước ứ lại đầy lên, đã tạo ra một cánh đồng cỏ phì nhiêu, có điều kiện tự nhiên tuyệt vời cho việc chăn thả.
Nhưng điều này cũng khiến cho 4 phía đồi Mưu Đà đều có địa hình rộng lớn trống trải, không dựa vào thiên nhiên mà phòng ngự được, chỉ có thể xây dựng thành lũy mà phòng ngự, cho nên, cái vùng đồi núi Sa Lĩnh vì thế càng trở nên quan trọng.
Quách Dược Sư dẫn quân đến một nơi cách Sa Lĩnh không tới 3 dặm, đoạn dừng lại chỉ tay về phía trước nói: - Sa Lĩnh chính là cửa vào đồi Mưu Đà, chúng ta buộc phải phá vỡ chỗ này.
Tâm phúc của gã là Triệu Hạc Thọ hỏi: - Tướng quân có diệu kế gì không?
Quách Dược Sư lắc đầu nói: - Đây là một trận đánh không thể tránh khỏi, không có bất kể con đường tắt nào có thể qua được cả, tuy nhiên, trận này chúng ta buộc phải thắng, hơn nữa phải thắng đẹp, thắng nhanh, phải phá vỡ chỗ này trước khi quân cứu viện đối phương kịp tới.
Dừng lại một lúc, gã nói tiếp: - Mặc dù nhị Thái Tử rất coi trọng ta, cũng nhiều lần tiếp thu sách lược của ta, tuy nhiên, ta mới gia nhập nước Kim chưa lâu, trên người cũng chưa có công trạng gì, còn những đại tướng bên cạnh nhị Thái Tử thì đều chiến công hiển hách, chúng ta muốn có được sự tôn trọng như bọn họ, thì buộc phải lập kì công, đây là một cơ hội của chúng ta, ta đã nghĩ rất rõ ràng, nếu như không phải vì ta rất am hiểu địa hình nơi đây thì nhị Thái Tử tuyệt đối sẽ không giao nhiệm vụ này cho ta. So với 2 lộ đại quân còn lại, việc thành bại của lộ quân chúng ta mới là mấu chốt nhất, nếu như chúng ta lấy được đồi Mưu Đà, thì ngày sau địa vị của Thường Thắng Quân chúng ta ở nước Kim tất sẽ được nâng lên rất nhiều, cho nên, bất luận thế nào, chúng ta nhất định phải lấy được đồi Mưu Đà.
Lời này của gã chẳng sai chút nào, dưới chế độ của nước Kim, chiến công cao hơn tất cả, ngươi có chiến công thì mới có địa vị, người khác vì thế mới tôn trọng ngươi, nếu ngươi chẳng có công trạng nào, thì cho dù ngươi có làm nhiều thế nào đi chăng nữa, người Nữ Chân cũng sẽ coi thường ngươi. Cho nên, nhưng tướng Liêu đầu quân cho nước Kim, khi đánh triều Tống, đều vô cùng cố gắng, nhưng do Quách Dược Sư mới gia nhập chưa lâu, Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn còn giữ ý với gã, nếu như Quách Dược Sư không có cái ưu thế đặc biệt này, thì Hoàn Nhan Tông Vọng chắc chắn sẽ không giao nhiệm vụ quan trọng này cho gã, đồng thời còn để gã dẫn binh mã chủ cán ra trận như vậy.
Triệu Hạc Thọ hiểu rõ điều này, đoạn nói: - Tướng quân xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để tướng quân thất vọng. Mặc dù Thường Thắng Quân chúng ta chưa sánh được với quân Nữ Chân, nhưng vẫn dư sức đối phó với quân Tống.
Quách Dược Sư mỉm cười tự tin, cái lòng tự tin này bản thân gã chỉ chiếm phần nhỏ, còn phần lớn vẫn là do quân Tống đem lại cho gã. Còn nhớ năm xưa, khi quân Tống đánh nhau với quân Liêu, gã từng hiến diệu kế, tập kích bất ngờ Yến Kinh, kế sách không thể gọi là không cao, nhưng chính bởi sự yếu ớt vô năng của quân Tống mà đã khiến kế hoạch của y thất bại, hơn nữa còn đại bại quay về. Lúc đó trong lòng gã đã có chút xem thường quân Tống, cho nên, mặc dù gã lúc đó đã đầu hàng Đại Tống nhưng trên mình vẫn mặc quân phục nước Liêu, bởi vì gã thấy quân phục quân Tống đại diện cho sự ô nhục, gã đầu hàng chỉ là vì vinh hoa phú quý, nhưng không cam tâm khoác cái sự nhục nhã đó lên người.
Bởi trận chiến này trực tiếp liên quan tới địa vị của Thường Thắng Quân ở nước Kim, cho nên gã hạ mệnh lệnh trước khi trời tối nhất định phải lấy được Sa Lĩnh.
Để làm được điều đó, gã đích thân ra trận, soái lĩnh 4000 kị binh tấn công chính diện, còn Triệu Hạc Thọ, Tiêu Dư Khánh mỗi người dẫn 2000 binh mã tập kích từ phía sau 2 ngọn núi thấp nằm ở hai bên cửa ải.
Chỉ cần phá vỡ quan ải này, phía sau gần như là vùng đất bằng phẳng rồi.
Đợi sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Quách Dược Sư liền thổi tù và phát lệnh tấn công. Tướng sĩ trong Thường Thắng Quân, mặc dù người Hán chiếm đa số, nhưng bọn họ đều căm thù người Tống, tất cả là vì năm xưa triều Tống để lấy lòng nước Kim, đã nhẫn tâm mang tướng quân hoặc người thân của bọn họ đi chém, tặng cho người Kim, hơn nữa, bọn họ cũng biết trận chiến này có ý nghĩa thế nào với bọn họ, vinh hoa phú quý chính là ở lúc này đây.
Vì thế mà bọn họ đều không chùn bước xông lên tấn công quân Tống.
Sức chiến đấu tăng lên vùn vụt.
- Giết!
Chỉ thấy mấy nghìn kị binh xếp theo đội hình dày đặc xông tới Sa Lĩnh.
Tướng trấn giữ đồi Mưu Đà là Hùng Phi, năm xưa cũng tham gia đại chiến Lan Châu, tố chất tâm lí vững vàng, lại thêm lúc trước có người tới báo, yêu cầu y không được liều chết nghênh chiến, chỉ đánh một lúc rồi giả vờ thua, dụ địch tấn công.
Có mệnh lệnh này rồi, Hùng Phi và binh lính của y hết sức bình tĩnh, ung dung chỉ huy tướng sĩ bắn tên ngăn địch.
Sau một màn tên khói, phía trước cửa ải khói trắng ngập tràn, cứ như thể sương khói do tự nhiên hình thành vậy.
Chỉ thấy một tên lính địch phá tan làn khói xông thẳng lên, vừa mới ló đầu ra thì đã bị một đợt tên bắn tới, lập tức người ngựa ngã nhào, bịch bịch bịch, một trận người ngã ngựa đổ. Do khói trắng dày đặc, người phía sau không thấy rõ tình hình phía trước, kết quả là vừa mới xông lên thì lập tức đã bị quân sĩ phía trước đã ngã ngáng đường, điều này đã cho quân Tống thời gian chuẩn bị, lại một đợt tên nữa bắn xối xả.
Nhưng Thường Thắng Quân cũng không phải dạng ăn hại, đoạn đội hình đột biến, lập tức biến thành hai cánh quân, chạy thành hai đường cong.
Kị binh dù sao vẫn là kị binh, chạy nhanh, trong chốc lát đã xông tới.
Lúc này, hai ngọn núi thấp ở hai bên cửa ải cũng đã bị quân địch tấn công mạnh mẽ.
Hùng Phi thấy quân địch đã xông tới, chỉ huy quân sĩ vừa đánh vừa lui, rồi lại bắn một đợt tên khói nữa, rồi lập tức dẫn quân bỏ chạy, quay lưng về phía quân địch.
Nếu như là đánh nhau với đội quân khác thì Quách Dược Sư có lẽ còn hoài nghi, ngươi dù sao cũng chạy nhanh quá đó, còn chưa đến màn giáp lá cà cơ mà, tuy nhiên đối mặt với quân Tống, gã ngược lại thấy rằng đội quân Tống này thế là đã khá lắm rồi, chống cự vậy là khá lâu, trong lòng không chút nghi ngờ, mệnh lệnh 3 quân lập tức thuận thế truy kích, chuẩn bị một trận lấy luôn đồi Mưu Đà.
Sĩ khí Thường Thắng Quân tăng vọt, hai cánh quân bên sườn, từ trên đồi núi xông thẳng xuống, không thể ngăn cản, thu gặt chiến trường.
Quách Dược Sư dẫn quân truy kích binh lính sót lại của quân Tống, đuổi được chừng 2 dặm, đột nhiên quân lính từ phía trước báo về, quân cứu viện của đối phương đã tới.
Gã đứng ở phía giữa đội hình, phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một đội quân lao tới, Quách Dược Sư định thần lại nhìn, chính là Long Vệ Quân.
Có câu nói: ngõ hẹp gặp nhau, kẻ mạnh sẽ thắng.
Quách Dược Sư đương nhiên hiểu rõ cái đạo lí này, lại thấy số lượng quân viện trợ quân Tống không chiếm ưu thế, hơn nữa địa hình nơi này đã có thể coi là khá trống trải rồi, chỉ hai bên là có đồi núi thấp, kị binh đấu kị binh thì Quách Dược Sư chẳng hề sợ hãi, hơn nữa binh sĩ Thường Thắng Quân lại đang hăng máu, đoạn một tiếng trống cổ vũ, toàn quân giết tới.
Đội quân xông tới được một nửa, Quách Dược Sư chợt phát hiện ra trong đội hình địch có một bóng dáng vô cùng quen thuộc, liền phấn khích nhướng mày suýt lên đến đỉnh đầu. Cái bóng dáng quen thuộc này chính là Lý Kỳ!
Quách Dược Sư không thể nào ngờ là Lý Kỳ lại đích thân dẫn quân tới cứu viện. Năm xưa Lý Kỳ giam lỏng gã ở kinh thành, làm gã mất đi binh quyền, chỉ còn cách ngoan ngoãn nằm dưới trướng Chân Ngũ Thần, thật là thù sâu hơn biển. Hơn nữa, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng vô cùng xem trọng Lý Kỳ, nếu như y có thể tóm sống Lý Kỳ, thì---, gã không dám tưởng tượng nữa. So sánh với Lý Kỳ, thì cái đồi Mưu Đà rõ ràng chẳng còn là cái thá gì nữa cả.
Kì tích, hận cũ xen vào một khối, khiến Quách Dược Sư vui mừng đến sắp phát điên, chỉ thẳng phía Lý Kỳ, điên cuồng hét lớn: - Các huynh đệ, thời khắc lập công đã tới, nhất định phải bắt cho ta thằng đầu bếp thối kia.
Tướng sĩ Thường Thắng Quân đương nhiên là tuyệt đại đa số chưa từng gặp mặt Lý Kỳ, nhưng cũng không ít lần nghe Quách Dược Sư chửi rủa hắn, cũng chẳng xa lạ gì với cái tên gọi đầu bếp thối kia. Biết được Lý Kỳ cũng trong trận, vậy là không còn gì bằng nữa. Tất cả như gắn thêm chức năng tăng tốc, phía sau khói bụi cuộn mù.
Lý Kỳ cũng đã nhìn thấy Quách Dược Sư, lớn tiếng quát: - Các huynh đệ, cái tên trông mặt mũi tởm lợm nhất kia chính là đại phản đồ của cấm quân chúng ta, là nỗi ô nhục của cấm quân chúng ta, nếu ai có thể bắt sống tên phản đồ vô sỉ đó, ta phong cho làm Phó Bộ Soái. Quách Tam Thần, nha đầu mày chỉ là một tạp chủng, là sản phẩm tạp giao của một tên thái giám, nếu như rơi vào tay ta, ta nhất định cho mày tạp giao với lợn cái để cải thiện nòi giống, cái thằng khốn này, ông mày mà đẻ ra cái thứ dị hợm như mày thì có nhảy Hoàng Hà 800 lần cũng chưa đủ---
Khi Lý Kỳ chửi người thì không thể nào dừng lại nổi.
Lời lẽ thì vô cùng khó nghe.
Đám người Da Luật Cốt Dục, Mã Kiều nghe mà chỉ biết cúi đầu, cái vị Thống Soái này thật là khác người quá.
Quách Dược Sư nghe vậy, tức đến đầu bốc khói, muốn mở mồm chửi lại, nhưng gã biết rằng, mình không phải là đối thủ của Lý Kỳ.
- Giết!
Dương Tái Hưng nhiệt huyết sôi trào, phi ngựa dẫn đầu, xông thẳng lên phía trước. Cũng phải nói rằng, thằng nhãi này không phải là lựa chọn tốt cho việc dụ địch. Hai bên vừa mới giao chiến, cây trường thương trong tay y như linh xà xuất động, còn chưa đợi tên lính tiên phong của đối phương kịp phản ứng, đã đâm một nhát vào giữa ngực tên đó, chỉ nghe y gầm rú lên một tiếng, hai tay nắm chắc cây thương, nhấc bổng tên lính kia lên, hai tay vung mạnh, tên lính kia như đạn pháo bay lên trời, đập liên tiếp vào nhiều tên lính khác, cú đánh này của y đã làm quân địch khiếp sợ, nhưng trong mắt y bây giờ chỉ còn sôi lên máu giết người, đoạn liên tiếp chém chết mấy tên lính tiên phong, thật là không thể đặng đừng được nữa.
Lý Kỳ nom vậy chỉ muốn lôi mẹ y ra chửi, thằng nhãi này quả thật muốn lên chức đấy à? Ông mày chỉ nói đùa thôi đấy chứ.
Tuy nhiên, Dương Tái Hưng mặc dù có cái dũng mãnh vạn người không địch nổi, nhưng đối phương cũng thuận thế tiến lên, khí thế ngút trời, hơn nữa còn có Lý Kỳ làm chất xúc tác, kẻ nào kẻ nấy đều muốn bắt được Lý Kỳ, vì thế về mặt khí thế vẫn hoàn toàn áp đảo quân Tống.
Trong chốc lát, những tiếng kêu thảm thiết rung chuyển đất trời vang lên.
Chiến tranh luôn tàn khốc mà! Cho dù nó là trận dụ địch đi chăng nữa.
- Bảo vệ Bộ Soái, mau mau bảo vệ Bộ Soái.
Tửu Quỷ đột nhiên ra vẻ hoảng sợ kêu lớn, nhưng trên khuôn mặt thì chẳng có nét gì là hoảng sợ cả, dù gì thì gã cũng không phải phái kịch sĩ.
Đương nhiên, đây chắc chắn là do Lý Kỳ dặn thế.
Tửu Quỷ vừa kêu lên, vài quân lính phe địch đã lập tức tìm thấy Lý Kỳ, xông thẳng tới chỗ hắn, ai cũng muốn bắt sống Lý Kỳ lập công.
Da Luật Cốt Dục, Mã Kiều vội tiến sát tới chỗ Lý Kỳ.
Trong nháy mắt, đã có 3, 4 tên kị binh xông tới chỗ Lý Kỳ.
Tửu Quỷ cực kì phấn khích, con mồi rốt cuộc đã mò đến, đang định thỏa mãn cơn nghiện thì chợt có một ảo ảnh xoẹt qua trước mắt.
Bịch bịch bịch!
- A---!
Khi còn chưa kịp định thần, đã thấy mấy tên lính ngã từ trên ngựa xuống. Tửu Quỷ ngơ ngác chớp chớp mắt, chợt nghe Mã Kiều bên cạnh thản nhiên nói: - Cái gậy nanh sói này cũng dễ dùng đó!
Tửu Quỷ tức giận, nhưng khổ nỗi cây thiết chùy trong tay không đủ dài.
Lý Kỳ thấy ớn lạnh trong lòng, hai thằng cha này quả là nhìn vạn quân như không có gì cả, càng không coi ta ra gì, làm như ta là mồi câu của các ngươi vậy. Khi thấy phe mình đã dần xuất hiện dấu hiệu thất bại, trông như thật rồi, nếu cứ chơi tiếp thì e là sinh chuyện mất, đoạn há to mồm, hoảng hốt kêu lớn: - Mau---mau bảo vệ ta, mau, mau rút, rút---rút--- rút thôi.
Vừa nói vừa siết dây cương, quay đầu bỏ chạy, rất nhanh chóng gọn gàng, kĩ thuật cưỡi ngựa thật thành thạo.
Đám Long Vệ Quân này đều do Lý Kỳ huấn luyện mà thành, nên chẳng cần nói nhiều, vội vàng rút quân, nhìn cứ như binh bại núi đổ. Đây dù sao cũng là cái hành động thường thấy của quân Tống, đã ăn vào máu rồi, nên chẳng thể nhìn ra là thua giả hay thua thật nữa.
Quách Dược Sư thấy Lý Kỳ bỏ chạy, sao có thể để yên, liền hét lớn: - Đầu bếp thối chạy đâu cho thoát. Nói rồi giương cung lắp tên, lấy hết sức bình sinh, nhằm Lý Kỳ bắn tới.
Gã vốn là dựa vào võ nghệ mà từng bước tiến thân, cung thuật cũng rất cao cường, nên vô cùng tự tin khi giương tên.
Mũi tên vừa rời cung, đột nhiên có một bóng người bay tới, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết. Phát tên này của Quách Dược Sư đã đâm trúng ngực người đó, chỉ tiếc là người một phe.
Dương Tái Hưng lạnh lùng liếc xéo Quách Dược Sư một cái rồi phi ngựa rời đi. Thì ra là vừa rồi y đã phát hiện ra Quách Dược Sư định bắn trộm, thế là quơ bừa lấy một tên lính địch ném qua, sức y vô cùng dũng mãnh, tên lính kia nằm trong tay y không khác gì quả bóng da.
Điều này khiến Quách Dược Sư tức điên. Vừa rồi tính ra Dương Tái Hưng giết nhiều người nhất, đến giờ lại thằng nhãi này chặn đứng mũi tên bắn trộm của y, đáng căm hận hơn nữa là Dương Tái Hưng còn lấy người của y chặn đường tên của y, hận không thể một nhát đâm xuyên tim Dương Tái Hưng.
Nhưng sau hai lần đánh bại quân Tống, lòng tự tin của Quách Dược Sư đã lên tới đỉnh điểm, nào có thể bỏ qua cơ hội quý giá này, thề phải tóm sống Lý Kỳ.
Còn sĩ khí Thường Thắng Quân thì đang cao ngút, cứ như thể thắng lợi đang ở ngay trước mắt rồi, thế là liền lập tức truy đuổi.
Lý Kỳ cúi đầu chạy một mạch, nghe thấy phía sau tiếng truy đuổi ầm trời, nhưng hắn không những chẳng có chút gì sợ hãi, ngược lại trên khóe miệng còn lộ một nụ cười tà ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...