Câu sau cùng mà Lý Kỳ nói không nghi ngờ gì là vẽ rồng điểm mắt, nhất thời toàn trường nổ tung, dù là tân khách hay là lão sư học sinh của Học viện Thái sư, thậm chí là người công tác bên cạnh, đề bị sự hóm hỉnh độc nhất vô nhị của Lý thị này chọc cho ôm bụng cười to.
Có ai có thể vô sỉ hơn so với người trên đài chứ?
Nhưng sự "vô sỉ" này hoàn toàn không phải là Lý Kỳ nói ngoa. Nếu đổi lại thành người khác nói mấy câu này, thì tuyệt đối khiến người ta tin phục, bởi vì lúc đó Túy Tiên Cư sắp đóng cửa có thể đi đến ngày hôm nay đã là một kỳ tích rồi, mà người sáng tạo ra kỳ tích đó chỉ là một người. Ví dụ này đã chứng minh rất rõ ràng tính quan trọng của nhân tài, có lẽ trong phần lớn thời gian một người chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể, nhưng có khi một người cũng có thể thay đổi tất cả.
Nhưng, mấy câu này lại xuất phát từ miệng Lý Kỳ, điều này khiến người ta không khỏi cảm thấy, oa, ngươi đây thật không khiêm tốn mà. Có điều những người quen biết Lý Kỳ đều biết bản thân hắn không phải là một người khiêm tốn, nếu hắn bắt đầu khiêm tốn thì ngươi phải cẩn thận đề phòng, sói sắp tới rồi.
Tống Huy Tông cười ha ha, nói: - Tiểu tử này nói nửa ngày, hóa ra là đang nói về bản thân.
Bạch Thời Trung thân là một quân tử khiên tốn, lại là đệ tử Nho gia, đối với mấy câu này của con rể chỉ có lắc đầu thở dài mà thôi!
Lý Bang Ngạn cười nói: - Hữu tướng sao lại thở dài?
Bạch Thời Trung bất đắc dĩ lắc đầu: - Nếu ngài có một vị con rể như vậy, ngài sẽ hiểu nỗi khổ trong đó, thật không thể nói thành lời.
Lý Bang Ngạn nói: - Hữu tướng, ngài đây là sống trong phúc mà không biết phúc. Nếu ta có một con rể như vậy, chỉ sợ ta nằm mơ cũng bật cười mà tỉnh lại đó. Bằng không, ngài cho Lý Kỳ làm con rể của ta đi.
Ông ta vốn là Tể tướng lãng tử, trong triều ngoài trừ Cao Cầu ra thì không ai có thể hợp mùi với ông ta, chỉ duy có Lý Kỳ không theo khuôn mẫu là hợp khẩu vị của ông ta nhất.
Tống Huy Tông cười gật đầu nói:
- Sĩ Mỹ nói không sai. Tiểu tử Lý Kỳ này tuy hay khoe khoang, nhưng đích thực hắn có tư cách này. Trong đám người đồng lứa chính là hạc giữa bầy gà, không ai có thể sánh bằng, tuổi trẻ khinh cuồng một chút thì có là gì.
Nếu thật sự phải nhường Lý Kỳ ra, Bạch Thời Trung chắc chắn sẽ không đáp ứng. Ông ta không phải kẻ ngốc, trong số nhi tử của ông ta, không có ai bằng một nửa Lý Kỳ, chỉ có Bạch Thiển Dạ tài hoa hơn người, đáng tiếc là thân nữ nhi, ngượng ngùng cười vài tiếng, không nói tiếp.
Bạch Thời Trung chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng có một người lại cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
- Nói bậy! Nói bậy! Nói bậy! Quả thật đổi trắng thay đen mà.
Trong gian phòng tiếp đãi bên trái thao trường có ba vị nữ tử đang ngồi, chính là Phong Nghi Nô, Tần phu nhân, Lý Thanh Chiếu. Bởi vì Phong Nghi Nô chính là thầy dạy múa của Học viện Thái sư, mà hôm nay lại là ngày quan trọng của Học viện Thái sư. Do đó, Thái Kinh đã đặc biệt mời nàng đến tham gia, nàng không thể nào từ chối, vậy là nàng mời Lý Thanh Chiếu, Tần phu nhân cùng đến với nàng. Tuy Lý Thanh Chiếu và Thái Kinh thù sâu như biển, nhưng dù sao nàng cũng là tài nữ, vô cùng hiếu kỳ đối với đại hội tuyển chọn nhân tài lần này, không chút do dự liền đồng ý. Còn về Tần phu nhân, nếu không phải là Phong Nghi Nô, Lý Thanh Chiếu vừa dụ dỗ, vừa lừa gạt, thì dù nói sao nàng cũng không tham gia đại hội này.
Vừa mới bắt đầu thì Tần phu nhân đã hối hận về quyết định của mình rồi. Mấy câu mở đầu này của Lý Kỳ suýt chút chọc nàng giận đến đau hai bên sườn, mặt đầy phẫn nộ, liên tục mắng ba tiếng "nói bậy"!
Phong Nghi Nô, Lý Thanh Chiếu lại quen với tính hài hước của Lý Kỳ rồi, chỉ cười một tiếng thôi. Nhưng thấy vẻ mặt phẫn nộ của Tần phu nhân thì không khỏi kinh ngạc nhìn Tần phu nhân. Lý Thanh Chiếu dò hỏi: - Muội muội cớ gì mà giận dữ như vậy?
Tần phu nhân giận đến lắc đầu liên tục, nói: - Tỷ tỷ có điều không biết, người này đang nói dối. Hắnhắn nói ngược lại hoàn toàn.
Những chi tiết cụ thể về việc lúc trước làm sao Lý Kỳ có được một nửa cổ phần của Túy Tiên Cư, đến nay người biết chuyện cũng không nhiều, một bàn tay thì có thể đếm được rồi. Dù là nữ nhân của Lý Kỳ, cũng chỉ có Bạch Thiển Dạ biết, còn Phong Nghi Nô cũng chỉ biết một chút, hiếu kỳ nói: - Nói ngược hoàn toàn?
Tần phu nhân hừ nói: - Vừa rồi hắn nói cái gì mà ta thấy hắn nói năng cử chỉ đều bất phàm, còn có gì mà vẻ ngoài tuấn mỹ, tài mạo song toàn, mới chiêu mộ hắn, đây đều là nói hươu nói vượn. Lúc đó hắn nói dối mới lừa được ta gặp hắn, hơn nữa, nếu không phải Ngô thúc nói tốt về hắn bên tai, ta nhất định sẽ không đồng ý với hắn. Nhưng người này lại cứ nói giống như là cầu xin hắn mua lại vậy, thật là giả dối mà, cực kỳ đáng giận.
Nói rồi nàng lại thuật lại một lần những chuyển xảy ra lúc trước.
Phong Nghi Nô nghe được thì bưng miệng cười, rất mực tin tưởng vào chuyện này, nói: - Chuyện này chỉ e là khắp thiên hạ cũng chỉ có Lý Kỳ mới làm được.
Lý Thanh Chiếu nói:
- Thật ra đây cũng do Lý Kỳ gặp may, gặp được muội muội. Nếu đổi thành bất cứ người nào khác, chỉ e rất khó đồng ý với hắn.
Tần phu nhân cười khổ nói: - Thật ra lúc đầu muội cũng không biết tại sao lại đồng ý với hắn, sau này hối hận cũng không kịp.
Lý Thanh Chiếu tò mò nói: - Hối hận? Muội hối hận đã bán Túy Tiên Cư cho Lý Kỳ?
Tần phu nhân sửng sốt, lại lắc đầu, đây chẳng qua là lời nói lúc nàng giận thôi, khẽ thở dài nói: - Lúc hắn sinh sự gây chuyện, trong lòng muội ít nhiều cũng có chút hối hận. Lúc đó muội thường nghĩ, Tần gia vô hậu, bất luận thế nào thì Túy Tiên Cư sớm muộn cũng rơi vào tay người ngoài, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, muội đây không phải là tự tìm phiền não sao. Nhưng dù nói thế nào thì chính vì hắn mà Túy Tiên Cư mới có thể cứu hơn ngàn người, chỉ dựa vào điểm này thì đủ rồi. Cho nên phần lớn thời gian muội đều thấy may mắn vì lựa chọn lúc đó của mình, chỉ là người này rất có thể chọc người khác giận mà.
Phong Nghi Nô kéo tay Tần phu nhân, cười hì hì nói: - Vương tỷ tỷ tâm địa Bồ Tát, vì muôn dân trăm họ mà không ngại ủy khuất chính mình, thật khiến tiểu muội xấu hổ.
Tần phu nhân liếc nàng một cái, nói: - Muội và Lý Kỳ sống chung lâu rồi, cũng học được miệng mồm khéo léo của hắn. Trên đời này có khối người có tâm địa tốt, nhưng người có bản lĩnh có thể nuôi sống nhiều người như vậy lại rất ít ỏi. Việc này không can hệ đến tỷ, muội cũng không cần nói tốt cho lang quân như ý của muội, tỷ đã quen rồi, giận một hồi lại thôi.
Phong Nghi Nô đỏ bừng mặt, xấu hổ đáp lời. Thật ra nàng chỉ là một tiểu nữ nhân mà thôi. Nguyên nhân nàng nói mấy câu này là bởi vì có lựa chọn lúc đó của Tần phu nhân, nàng mới có thể quen biết Lý Kỳ, cho nên, nàng vô cùng vô cùng cảm kích Tần phu nhân, còn về những thứ khác, nàng thật sự không quan tâm.
Nhưng Lý Thanh Chiếu lại hoàn toàn không nghĩ như nàng, nhẹ nhàng thở dài nói: - Chỉ một lựa chọn lơ đãng lúc đó của muội, có lẽ không chỉ thay đổi hơn một ngàn người, mà là cả Đại Tống.
Trong lúc các nàng đang nói chuyện thì Lý Kỳ tiếp tục nói về Tần phu nhân, dang hai tay ra, nói: - Đương nhiên, trọng điểm ta muốn nói hoàn toàn không phải là lựa chọn anh minh của ông chủ, mà đặt nặng tám chữ anh tuấn tiêu sái, tài mạo song toàn này.
Lại một trận cười to ầm ĩ vang lên.
- Không đúng, không đúng.
Tiếng cười dưới đài vừa mới chấm dứt thì đột nhiên lại nghe tiếng người nói to.
Lý Kỳ vừa nghe được âm thanh này thì muốn chửi người, theo tiếng nhìn qua thì thản nhiên nói: - Không biết Nha Nội có cao kiến gì.
Người nói chuyện đúng là Cao Nha Nội. Lý Kỳ vốn dĩ không định mời tên dở hơi này, chỉ là da mặt tên dở hơi này quá dày, nói mình là người cầm lái quỹ từ thiện Thanh Thiên, ngươi sao có thể không mời ta chứ.
Lấy cớ này thì Lý Kỳ thật không thể cự tuyệt được, thế là cực kỳ không cam tâm phát thiệp mời cho gã.
Cao Nha Nội cũng không phải là người hay luống cuống, nói trắng ra: - Ta lại nghe nói là ngươi ham mê mỹ mạo của Tần phu nhân mới đến Túy Tiên Cư.
Trời ạ! Ông ném ta tới triều Tống thì cũng thôi đi, tại sao còn phái một tên ngu xuẩn như vậy tới tra tấn ta chứ! Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Nha Nội thật hài hước, ta lúc đó chỉ là một thương nhân nhỏ, không có suy nghĩ sâu xa như Nha Nội, hơn nữa người đa tình giống như Nha Nội cũng là trăm năm khó cầu đó.
Cao Nha Nội lại không nghe ra hàm ý châm biếm của Lý Kỳ, còn gật đầu nói: - Vậy cũng đúng nha.
Hai tên vô sỉ này, một đối một đáp khiến mọi người đều cười trộm. Nếu không kiêng kỵ Cầu ca ở đây, bọn họ thể nào cũng bật cười ra.
Lý Kỳ vội vàng nói sang chuyện khác: - Những lời vừa rồi hoàn toàn là nói đùa thôi, các vị đừng xem là thật. Ta nói nhiều như vậy chỉ muốn chứng minh tính quan trọng của nhân tài. Bất kỳ một vụ làm ăn nào cũng có nguy cơ lỗ vốn, chỉ duy có nhân tài là vụ làm ăn có lời mà không cần bù tiền. Còn nhớ đã từng có người nói, con người ta sống là để thay đổi thế giới. Ta nghĩ con người trong câu nói này không phải là chỉ mỗi một người, mà là mỗi một nhân tài. Bởi vì chỉ có ngươi có được tài năng không ai sánh bằng, mới có thể có tư cách làm con người trong câu nói này. Bằng không, thì đây chẳng qua là một câu nói bốc phét mà thôi. Được rồi, hình như ta đã làm lỡ rất nhiều thời gian của mọi người rồi. Làm một thương nhân thì đây chính là chuyện không thể tha thứ được. Tiếp theo mời người sáng lập Học viện Thái sư, người đỡ đầu một thế hệ mới của Đại Tống ta, Thái Thái sư lên đài phát biểu. Mọi người hoan nghênh.
Nhất thời tiếng vỗ tay như sấm dậy!
Thái Kinh được Thái Dũng dìu lên đài. Lão ta trước tiên khoát tay, giống như là bản thân mình không cần được dìu vậy. Thái Dũng lập tức lui sang một bên.
Thái Kinh đầu tiên là cười gật đầu với mọi người, vẻ mặt vô cùng hiền hòa. Lão ta bây giờ và Thái Thái sư trong triều khiến người ta sợ hãi, giận mà không dám nói giống như là hai người vậy, nghiễm nhiên là một vị lão giả hiền lành, cười nói: - Những gì cần nói thì Lý Kỳ đã nói gần hết rồi, lão phu sẽ nói đơn giản vài câu vậy.
Dừng lại một chút, lão ta lại thở dài nói: - Lão phu làm quan hơn mười năm, những gì muốn làm, không muốn làm, nên làm, không nên làm đều đã làm rồi. Những lời mắng ta, khen ta, giáng chức ta, đều đã nghe qua. Những kẻ giết ta, hại ta, giúp ta, cứu ta cũng đều đã gặp được. Bây giờ lão phu đã đến tuổi già rồi, đã không còn sức làm tiếp những gì mình muốn và không muốn, nên và không nên nữa. Đối với Thái Trường Nguyên lúc này mà nói chỉ có có thể và không thể. Liêm Pha già rồi, còn có thể ăn cơm không? Cho nên điều mà lão phu đang nghĩ, không phải là nên làm gì, muốn làm gì, mà là lão phu còn có thể làm gì?
- Hồi tưởng lại cả đời này, trong lòng chỉ có hổ thẹn mà thôi. Lão phu hổ thẹn với lê dân bách tính thiên hạ, hổ thẹn với ân trạch của Hoàng thượng, nhưng chính vì sự hổ thẹn này, đã thúc đẩy sự ra đời của Học viện Thái sư. Thật ra mục đích lão phu sáng lập Học viện Thái sư rất đơn giản, chính là muốn bù đắp những hổ thẹn trong lòng, hi vọng có thể mượn Học viện Thái sư để giúp đỡ dân chúng cùng khổ nhiều hơn nữa, để bọn họ có cuộc sống tốt hơn, có thể tạo ra nhiều nhân tài cho Đại Tống ta hơn nữa, để quốc gia ta càng thêm cường thịnh, để báo đáp ân trạch của Hoàng thượng. Nhưng sức lực một mình lão phu nhỏ bé không đáng kể, may mắn được các vị ủng hộ, lão phu cảm kích sâu sắc về việc này. Cảm ơn các vị có thể đến đây.
Dưới đài vỗ tay như sấm dậy.
Lời Thái Kinh nói tuy không nhiều, nhưng lại ẩn giấu huyền cơ. Đầu tiên là câu có thể và không thể, Liêm Pha già rồi có thể ăn cơm không, tranh thủ được sự đồng tình của mọi người một cách rất tốt. Câu nói sau đó lại thu nạp lòng người rất tuyệt, tin rằng bất kể là dân chúng hay là Hoàng thượng, đều rất cảm động về những câu này của lão ta.
Không hổ là một chính trị gia xuất sắc, trong lúc tẩy trắng cũng không quên nịnh bợ Hoàng thượng. Lý Kỳ nhìn Thái Kinh, ánh mắt hơi không tập trung dần dần tập trung lại, trở nên kiên định vô cùng, hắn đã hiểu ra từ trên người Thái Kinh, làm một chính khách, mỗi một giây một phút đều phải hiểu rõ ràng rành mạch mục đích của mình là gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...