Không phải khoa trương như vậy chứ! Lý Kỳ trợn trừng mắt lên nói:
- Chuyện này sao lại nói tới thiệt thòi chứ. Huống hồ, phu nhân người cũng không thể đồng ý. Các người đừng bận tâm tới chuyện này.
Vương Trọng Lăng cười ha hả nói:
- Lý Kỳ, ngươi đối phó với phụ nữ có bản lĩnh như vậy, ngay cả Thất Nương và Phong Nghi Nô đều không thoát khỏi tay người. Vương thúc thúc rất tin vào ngươi. Huống hồ, ngươi còn có ta và Vương di ở phía sau giúp ngươi. Từ khi Tam nương sinh ra cho tới giờ, ngươi muốn biết chi tiết gì, chúng ta đều có thể nói cho ngươi biết. Hai người chúng ta hai mặt giáp công, ngươi nhất định có thể ôm được mỹ nhân về.
Hai mặt giáp công? Phu nhân cô ta không phải là con ruột của ngươi chứ? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Vương Trọng Lăng.
Vương Trọng Lăng bỗng nhiên nhắc tới quá khứ, rèn sắt phải rèn nhân lúc còn nóng:
- Lý Kỳ, đừng nói Vương thúc thúc không cho ngươi ưu đãi. Vương thúc thúc cho phép ngươi chọn cách gạo đã nấu thành cơm này. Còn dùng thủ đoạn nào, Vương thúc thúc cũng đều không trách ngươi. Ngươi xuất thân đầu bếp, đạo lý này ngươi cũng hiểu. Tuy nhiên, phần cơm này ngươi phải nuốt xuống. Nếu không ta không tha cho ngươi đâu.
Gạo nấu thành cơm? Lúc này Lý Kỳ thật sự ngây người ra, cổ họng phát ra tiếng càu nhàu. Nhưng lập tức lắc đầu, bóp nát ý nghĩ này. Hắn thầm nhủ, ngươi đây là muốn bán đứng hoàn toàn rồi, liền nói:
- Chuyện này … ừ, gạo nấu thành cơm ta có thể làm, đó không phải là một chuyện, mà cũng chẳng liên quan gì tới đầu bếp.
- Đây là chuyện của ngươi.
Vương Trọng Lăng khoát tay, thở dài nói:
- Lý Kỳ, ngươi xem Vương thúc thúc cũng không dễ dàng gì. Tuổi tác lớn như vậy rồi, đầu đã bạc trắng rồi, mặc dù Vương thúc thúc cầu thần khấn Phật cũng không ít gì. Mặc dù Vương thúc thúc cũng không ít con gái, nhưng duy nhất có Tam nương là tài hoa nhất. Tiếc là, nó là thân con gái, hơn nữa chuyện này của nó người làm cha ta cũng khó mà khước từ được. Nếu ban đầu không nhất thời mềm lòng, cũng đã tránh được cục diện của ngày hôm nay rồi. Sinh thời, ta chỉ muốn thấy Tam nương có thể vui vẻ. Điều này ta cũng đã thấy mãn nguyện rồi, không còn hy vọng xa vời gì nữa. Ngươi có thể giúp ta được không?
Lão ta nói như vậy, Lý Kỳ thực sự cảm thấy có chút động lòng. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ, liền nói:
- Vương thúc thúc, chuyện này ta thực sự muốn giúp thúc, nhưng ….
Hắn nới tới đây, Vương Trọng Lăng bỗng nắm lấy tay hắn, lớn tiếng nói:
- Được! Lý Kỳ, ta quả nhiên không nhìn sai ngươi. Chuyện này quyết định vậy đi, ta còn có việc phải xử lý, chờ tới lúc ăn cơm, chúng ta sẽ nói tiếp, xin lỗi không tiếp được!
- Chuyện này …. Ta …. Ta còn chưa nói xong …. Ây da, Vương thúc thúc, thúc không thể đi như vậy được! Mẹ kiếp, lão già bỉ ổi nhà ngươi!
Vương Trọng Lăng liền chạy đi, không chờ Lý Kỳ phản ứng lại đã mất dạng rồi, rõ ràng là đang bẫy Lý Kỳ. Kỳ thực lần trước khi lão ta thấy Lý Kỳ tặng hoa cho Tần phu nhân đã nảy ra ý nghĩ này rồi. Khi trở về nhà đã bàn bạc với phu nhân. Hai người đều nhất trí cho rằng, Lý Kỳ là người thích hợp nhất.
Vương phu nhân vốn đã có ấn tượng không tốt với Lý Kỳ. Dù sao Lý Kỳ xuất thân thấp kém. Nhưng từ sau khi Vương Phủ bị hạ bệ, thì đã khác rồi. Nhìn xa ra thiên hạ, ai dám coi thường Lý Kỳ. Hoàng thượng còn nói bừa rằng muốn gả Đế Cơ cho hắn. Mặc dù, đây chỉ là một tấm ngân phiếu khống, nhưng cũng đủ chứng minh vấn đề rồi.
Nếu Tần phu nhân có thể cải giá cho hắn. Dù là đối với bản thân Tần phu nhân hay là đối với Vương gia họ đều có lợi vô cùng. Thậm chí, so với ban đầu định gả cho Trịnh Dật còn tốt hơn nhiều. Về phần Lý Kỳ đã có bốn người vợ, Bạch Thì Trung nhà người ta đều không để ý, Vương Trọng Lăng lão cùng không có tư cách này.
Hơn nữa, bên cạnh Tần phu nhân ngoài Lý Kỳ ra cũng không còn người đàn ông nào khác. Thậm chí nàng cũng không muốn để ý tới những người đàn ông khác. Thậm chí còn có ý định xuất gia. Điều này đã khiến người ta không vội sao được?
Trên dưới Vương gia đều cho rằng Lý Kỳ là sự lựa chọn tốt nhất, cũng là người duy nhất.
Nếu là duy nhất, vậy Vương Trọng Lăng vì không muốn con gái nửa đời còn lại sống trong cô độc, cũng bất chấp cái tôn nghiêm gì đó, bỏ tất cả vốn liếng ra để gài bẫy Lý Kỳ. Nhưng Lý Kỳ lại giảo hoạt hơn người thường rất nhiều. Hắn mới là tên vô sỉ nhất trong những tên vô sỉ ngoài thiên hạ.
Cuối cùng Lý Kỳ đã hiểu vì sao hôm nay Vương Trọng Lăng lại bày ra đại trận lớn như vậy để chào đón hắn. Mà hành động vừa rồi của Vương phu nhân lại là vì sao. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng đầy bất mãn, liền tức giận nói:
- Đây là chuyện gì thế?
Mặc dù trong lòng yêu thích cái đẹp, con người đều như vậy. Bất kỳ người đàn ông nào đối với Tần phu nhân e là đều không có bất kỳ khả năng phản kháng nào. Nói không động lòng là giả, nhưng động lòng cũng không có nghĩa là tất cả, càng không thể là tình yêu. Lý Kỳ hắn cũng đã có bốn người vợ rồi. Hơn nữa, ai nấy đều tài mạo vô cùng. Có thể có được một trong số đó đã là lòng thương của ông trời rồi. Hắn cũng biết là đủ rồi. Thậm chí hắn còn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được hưởng phúc trái ôm phải ấp này. Căn bản không có tư tưởng lấy thêm vợ nữa. Suy đi tính lại, dù có thánh chỉ đó cũng không dễ chút nào! Thở dài nói:
- Dù sao ta cũng chưa nhận lời, sao ta phải ưng thuận chứ.
Buồn rầu lắc đầu, bước về phía trước sâu. Nhưng đi được nửa đường, bỗng bên tai có người gọi:
- Lý Kỳ.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói:
- Phu nhân?
Cha đi rồi, con lại tới, ta thật đúng là nợ Vương gia các ngươi rồi. Lý Kỳ nhìn thấy Tần phu nhân từ hành lang bên trái đi tới, trong lòng có chút không hiểu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nói một ngìn lần, nói vạn lần, nàng mới là người bị hại lớn nhất!
Tần phu nhân bước tới, mỉm cười nói:
- Hôm nay quả thật đa tạ vé vào cửa của ngươi.
Lý Kỳ cười nói:
- Đâu có đâu có, tất cả đều nhờ phu nhân cho ta cơ hội thuê nhà một năm.
Trong lòng lại nghĩ, chuyện này vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, tránh để người khác túm được gáy mình.
Tần phu nhân gật đầu cười nói:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, đó thật sự là không gì có thể tốt hơn được nữa.
Dừng lại một hồi, cô lại nói:
- Vừa rồi …. Vừa rồi cha ta tìm ngươi làm gì?
Xem ra cô đã nghe được phong thanh rồi. Lý Kỳ nửa đùa nửa thật cười nói:
- Ồ, cha ngươi xin ta, muốn ta tìm ngươi mang về làm tiểu thiếp. Nhưng ngươi yên tâm, ta từ chối luôn rồi. Đây là cưới thiếp, phải cưới nương chứ!
Ngụ ý chính là châm biếm Tần phu nhân bình thường giống như là một trường bối hay lải nhải.
Người này cũng thực là thù dai! Trong mắt Tần phu nhân chợt nổi giận, nhưng lúc này cô phải nhịn, yên tĩnh như mặt hồ yên ả nói:
- Nói như vậy, là ngươi đã từ chối rồi.
Lý Kỳ nghe thấy thế hơi giật mình, nói:
- Lẽ nào phu nhân không muốn ta từ chối?
Tần phu nhân nói:
- Vậy ngươi cũng phải nói trước cho ta biết, rốt cuộc là ngươi đã nói thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...