Bắc Tống Phong Lưu

Ốc sên?

Tống Huy Tông và cả đám người đầu tiên là cả kinh, liền sau đó đều không hẹn mà cùng lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì trong mâm chỉ có một cái bánh bao lớn, không có ốc sên, thậm chí cả một con cũng không có, sao lại là bánh bao hấp thịt ốc sên.

Lương Sư Thành ăn chưa đã ghiền hiếu kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, thịt ốc sên mà ngươi nói ở đâu vậy?

Lý Kỳ không nói mấy câu vô sỉ kiểu như “Ngài đoán xem”, mà dứt khoát đưa tay chỉ vào bánh bao, nói:

- Ở trong bánh bao này.- Hả?

Mọi người nhướn hai hàng lông mày, bỏ thịt ốc sên trong bánh bao thật sự là sáng tạo độc đáo nha.

Lý Kỳ cười nhẹ, vươn tay cầm lấy một cái nĩa, nhẹ nhàng xiên vào chiếc bánh bao ở trên cùng nhấc tay lên, nhẹ nhàng bóc lớp trên cùng của bánh bao ra, hóa ra chiếc bánh bao này đã được chia ra thành hai phần từ sớm, bên trong cũng được đào một lớp, hiện ra một hố lõm vào, trên đó có mười lỗ nhỏ, có chút giống tòa sen, trong mười lỗ nhỏ có hiện lên vài vật thể không rõ ràng, màu vàng kim, hình bán cầu, tựa như tiên đan vậy, tỏa sáng lấp lóe, hơn nữa còn có một con tuy chỉ nhô ra một nửa, nhưng không cần nghĩ cũng biết nhất định là ốc sên.

Nhưng nếu không có vỏ ốc sên thì Tống Huy Tông tuyệt đối sẽ thích món điểmtâm này nha, nhìn là thấy ngon rồi, nhưng bây giờ nhìn lại thì có vẻ phá hư cảnh đẹp nha, giống như nhìn thấy một con ruồi bên trong tô mì vậy, cảm giác kỳ quái không nói nên lời, thậm chí còn ngột ngạt hơn cả trùng ba sa vừa nãy nữa.

Ai cũng không nghĩ ra được cách gì cả!

Thật ra từ rất lâu về trước thì ốc sên đã được người ta ăn rồi, có điều thông thường đều dùng làm thuốc, không dám nói không có người dùng làm thức ăn nhưng cực kỳ hiếm gặp.

Lý Kỳ cho dù có nhiều đến đâu thì cũng chỉ cho mỗi người một con ốc sên thôi.

Lại đến lúc Lương Sư Thành phát huy rồi.Những người dự thi còn lại đều không hẹn mà đồng loạt ném ánh mắt cho Lương Sư Thành.

Lại là ta? Trong lòng Lương Sư Thành ủy khuất vô cùng, nếu không phải Tống Huy Tông cũng ở đây thì ông ta đường đường là Ẩn tướng, Thái Kinh cũng không dám như thế nha, chứ đừng nói những người còn lại, nhìn vào “mỹ thực” trước mặt, có chút hoang mang, ướm hỏi:

- Lý Kỳ, món này ăn thế nào?

Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- À, ở đây có đôi đũa đặc biệt chuyên dùng để ăn ốc sên. Thái Úy một tay cầm ốc sên, lấy đũa gắp thân ốc sên ra ngoài rồi ăn là được. Yên tâm, ta đã chia ra xử lý thân và vỏ ốc sên này rồi, sau đó mới bỏ thân ốc sên này lại vào vỏ, cho nên không cần dùng sức.Thật ư. Buồn nôn như vậy thì ăn cái gì? Lương Sư Thành ẻo lả trắng mắt liếc Lý Kỳ, nhìn đến mức hắn nổi cả da gà, nhận lấy cái gọi là đôi đũa đặc biệt, trong lòng lại thầm mắng, cái gì mà đũa đặc biệt chứ, không phải chỉ là hai chiếc xiên nhỏ ngắn tiện lợi thôi sao.

Không ngờ hắn còn nói tới cả nhỏ ngắn tiện lợi nữa.

Thế là Lương Sư Thành dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một tay cầm lấy ốc sên, chỉ thấy con ốc sên này có thể xưng là to lớn vô cùng trong giới ốc sên, nhưng lại không thấy thân ốc sên, ngay miệng vỏ được dán lại bằng một lớp hồ. Một tay ông ta cầm lấy vỏ ốc sên, một tay thì cầm lấy hai que xiên trúc đâm vào trong, moi móc một hồi mới nhẹ nhàng gắp, kéo, chỉ thấy giữa xiên trúc đột nhiên xuất hiện một vật thể trong suốt óng ánh, còn khẽ động một cái trước mắt, mùi sữa nồng đậm ập vào mặt, khiến ánh mắt Lương Sư Thành bất giác sáng ngời.Bởi vì trước đó đã nếm thử các loại côn trùng, cho nên sau khi Lương Sư Thành lôi được thân ốc sên ra khỏi vỏ, lại không cảm thấy buồn nôn, cực kỳ nhanh chóng cho vào miệng, vừa mới nhấm nháp một chút thì miệng bỗng nhiên biến thành hình chữ O.

Đám người Tống Huy Tông nhìn thấy đều giật mình, Lý Kỳ nhìn thấy mà cũng như lọt vào trong sương mù, âm thầm đánh trống trong lòng, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?


Lương Sư Thành trừng to hai mắt, dường như cảm thấy không chút sức lực, lại nhai nhai một lát, ánh mắt liếc sang xung quanh giống như đang suy nghĩ sâu ca, lại kẹp thêm một con để ăn, mặt không chút gợn sóng sợ hãi, cho đến khi ăn xong con thứ ba, ông ta mới nói với Tống Huy Tông:

- Hoàng thượng, người nhanh chóng nếm đi, ốc sên này thật sự là mỹ vị nhângian, còn ngon hơn những món ăn trước đó nữa.

Lý Kỳ trong nháy mắt liền hiểu, hóa ra cái tên không có “con gà nhỏ” ngươi sợ ăn không đủ cho nên tự mình ăn no rồi mới nói nha, thật vô sỉ mà, vừa rồi thật sự là dọa chết ta.

Hắn hiểu thì Thái Kinh đương nhiên cũng rõ ràng, hai tay chậm chạp bỗng trở nên mẫn tiệp, lập tức cầm lấy bắt đầu ăn.

Tống Huy Tông lúc này cũng không nghĩ nhiều, thấy bọn họ đều bắt đầu ăn, thì cũng không cam lòng tụt lại, bắt chước kẹp thân ốc sên ra cho vào miệng.

Lương Sư Thành nói không sai, món ốc sên này đích thực còn ngon hơn nhiều những món ăn trước đó, mùi bơ nhàn nhạt, kèm theo mùi rượu nho nhè nhẹ, thật đẹp,còn về mùi vị của bản thân ốc sên thì không còn ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, mềm mại non mịn, tạo nên ảo giác mất hồn ngay trong miệng, triền miên không dứt, quấn quýt nơi đầu lưỡi, là mỹ vị trong hồi ức, cũng là mỹ vị hiện tại, không ai nói nên lời, không nói hết được.

Một con ốc sên lại làm cho đám người Tống Huy Tông cảm nhận được cảm giác mơ màng như người say!

Thật lâu sau bọn họ mới phản ứng lại, nhưng phản ứng đầu tiên đều là nhìn bánh bao kia, nhưng trong bánh bao kia đã hõm vào một cái lỗ.

Con cuối cùng đâu rồi?

Tống Huy Tông đang muốn hỏi Lý Kỳ thì động nhiên phát hiện trong tay Lý Kỳcầm lấy một cái vỏ ốc, ý nghĩ muốn đè bẹp Lý Kỳ lại đột ngột nảy sinh.

Lý Kỳ bị ông ta nhìn mà ngượng ngùng, hơi ngượng ngập nói:

- Hoàng thượng, vi thần cho rằng con cuối cùng này để vi thần giải quyết thì thích hợp hơn.

Phải biết là hắn cũng yêu thích ốc sên lắm nha!

Lương Sư Thành bắt đầu âm thầm đắc ý, các ngươi luôn muốn ta thử trước, lần này hối hận rồi phải không, vừa rồi ăn thật đã ghiền mà!

Lý Kỳ thấy Tống Huy Tông không nói lời nào, vội hỏi:

- Hoàng thượng đừng sốt ruột, món ăn cuối cùng cũng được làm từ ốc sên.

Ánh mắt Tống Huy Tông đảo qua trên bàn dài, ở đâu ra chứ, lại nghiêng mắtnhìn Lý Kỳ.

- Hoàng thượng, đợi một lát, đợi một lát.

Hắn vừa dứt lời thì một người hầu bưng một cái chung cách thủy ra, hóa ra món cuối cùng là một món canh, canh đương nhiên phải nóng rồi, nếu ngươi đặt ở đây thì đã nguội lạnh từ lâu rồi.


Lý Kỳ cười nói:

- Món ăn này tên là canh ốc sên quả óc chó, là ta dâng tặng cho các vị, không tính vào tỉ thí, sau khi ăn xong thì phải uống chút canh chứ.

Vừa tiết lộ món này, Tống Huy Tông ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nói:

- Đây không phảiLý Kỳ ha ha nói:

- Hoàng thượng nói không sai, lần đó thật ra cũng là canh ốc sên quả óc chó, lần trước vì Hoàng thượng đến quá đột ngột cho nên vi thầnvi thầnbất đắc dĩ mớimới

Tống Huy Tông nhướn mày đang định nói thì Thái Kinh bên cạnh đột nhiên hỏi:

- Hoàng thượng, người đã ăn rồi?

- Đây

Tống Huy Tông thoáng chần chừ, lập tức lắc đầu nói:

- Đây là lần đầu tiên Trẫm thấy.

Nói rồi ông ta lén trừng Lý Kỳ, bảo bọn họ nhanh chóng dâng canh lên, mượn cớ nhảy qua đề tài này.Lần trước ông ta nếm thử món ăn này ở nhà của Lý Sư Sư, làm sao dám nói ra chứ, nếu chẳng may Lý Kỳ không cẩn thận lỡ miệng, ngươi đều xem những văn võ đại thần kia là tượng gỗ sao, không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

Lý Kỳ tâm sáng như gương, âm thầm cười một tiếng, thấy được thì thu lại, lập tức giúp bọn họ múc mỗi người một chén canh.

Bởi vì nhiều người nên mỗi người chỉ có một chén nhỏ, trong chén mỗi người có một con ốc sên, thật khó coi mà! Bởi vì trong canh này không tiện bỏ nhiều ốc sên, nhưng cũng chính vì vậy cho nên bọn họ đều uống đều không chừa chút cặn nào.

Sau năm món ăn liên tục, tỷ thí cuối cùng cũng kết thúc, nhưng đám người Tống Huy Tông đều cảm thấy chưa thỏa mãn, bởi vì mỗi món ăn đều chỉ được thử một miếng, nhưng thực sự không có dư để bọn họ ăn cho đã ghiền, bởi vì thời gian chuẩnbị quá ít, nguyên liệu thiếu nghiêm trọng, tất cả đều có cả ở đây, Lý Kỳ cũng giải thích rõ ràng với bọn họ một phen.

Sau khi Tống Huy Tông biết được thì trong lòng tiếc nuối vô cùng.

Ông ta còn đỡ, dù sao thì vừa rồi ông ta cũng được sảng khoái một phen, còn những người đứng xem vốn định đợi sau khi tỷ thí kết thúc thì lập tức xông vào trong tiệm, nào biết trong tiệm chỉ có mấy món này, xúc động đến mức chửi thề.

Đừng có lừa người như thế chứ.

Lý Kỳ không chú ý tới oán niệm trong lòng bọn họ, tỷ thí xong thì phải tuyên bố kết quả thế nào, nhưng vấn đề là chỉ có một huy chương dũng sĩ, mà bảy người bọn họ đều qua ải, nên cho ai đây?Lý Kỳ xoa tay nhìn về phía Tống Huy Tông, nếu ông ta gật đầu vậy trao phần thưởng cho ông ta, dù sao ông ta cũng là Hoàng thượng mà.

Tống Huy Tông vui đến mức quên mất chuyện này, hiện giờ nghe Lý Kỳ nhắc thì mới nhớ tới. Thật ra ông ta cũng không để ý những thứ đó, bởi vì Hoàng đế đã đại diện cho tất cả rồi, vinh dự gì đó đều là mây bay, không nhịn được lại nhìn sang Thái Kinh, nói:


- Thái ái khanh, khanh nghĩ sao?

Thái Kinh vô cùng hiểu tính cách Tống Huy Tông, biết ông ta không để ý những thứ này, trầm ngâm một lát, đột nhiên cười nói:

- Lão phu cho rằng, huy chương này ngoài Thái úy thì không phải là ai khác!

Lý Bang Ngạn cũng nói:- Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi Thái úy có thể nói là người dũng cảm không biết sợ, khiến thần xấu hổ, huy chương này phải dành cho Thái úy!

Đừng nhìn Lương Sư Thành ở đây có vẻ giống nô tài, thật ra quyền lực của ông ta còn lớn hơn Thái Kinh một chút, Lý Bang Ngạn càng không bì kịp.

Lương Sư Thành vốn định nói vài câu khiêm tốn, ai ngờ Y Nhĩ Đặc, Mohamed đều giơ ngón cái lên, khen ngợi ông ta là dũng sĩ chân chính, điều này làm cho Lương Sư Thành không khỏi có chút lâng lâng, ông ta làm sao ngờ đời này mình còn có thể dính líu đến hai chữ “Dũng sĩ” chứ.

Ông ta không ngờ được, Lý Kỳ càng không ngờ được, trong lòng dở khóc dở cười, huy chương dũng sĩ này không ngờ lại ban cho một thái giám, sặc, chung quy muốn náo động thế nào nha! Nhưng cũng không thể nói ra như vậy, hắn cười ha hanói:

- Thái úy, hạ quan cũng cho rằng huy chương này phải dành cho ngài.

Nói rồi hắn lại nói với mọi người:

- Các vị nói có đúng không nha?

Những đại thần kia nào dám đắc tội Lương Sư Thành, đồng thanh nói:

- Phải.

Lương Sư Thành mừng đến nở hoa luôn, cười đến mắt híp lại thành một đường, nói:

- Vậyvậy ta từ chối thì bất kính rồi.

Đã chọn được người rồi thì tiếp theo chính là lúc ban huy chương, hóa ra huy chương là một chiếc khuyên ngọc, hình giống cây lúa mạch.Lý Kỳ giải thích nói:

- Dân Đại Tống chúng ta đều ăn ngũ cốc hoa màu, nên lúc mạch này không nghi ngờ gì chính là thực vật đẹp nhất trên đời, hơn nữa cũng đại diện cho sự cần lao, dũng cảm của ngàn vạn dân chúng, bọn họ đều là dũng sĩ chân chính. Do đó, ta mới chế tác chiếc huy chương này như vậy.

Hắn vừa nói xong thì giá trị của chiếc huy chương lập tức được lật ngược.

Lương Sư Thành nhận lấy khuyên ngọc, vui mừng cực kỳ nha, vốn muốn đeo ngay bên hông, nhưng lại nghĩ nên khiêm tốn chút thì hơn, thế là lại đổi thành đặt vào trong ngực.

Tống Huy Tông nhìn thấy thần thái này của Lương Sư Thành thì khẽ cười, đột nhiên cất cao giọng nói:- Lý Kỳ, ba món trùng ba sa, ốc sên hấp và túy phi hà hôm nay đều được xếp vào cống phẩm.

Vừa nói ra câu này lại xôn xao một mảnh. 

Lý Kỳ vội vàng hành lễ nói:

- Tuân mệnh.


Có cống phẩm mở đường phía trước, món mỹ thực côn trùng này lo gì không thịnh hành khắp thiên hạ chứ.

Tâm tình của Tống Huy Tông rất tốt, lại hỏi:

- Lý Kỳ, tiếp theo nên làm gì?Lý Kỳ liếc nhìn sắc trời, thấy đã chạng vạng tối, vì thế nói:

- Hoàng thượng, lát nữa còn có một vở tuồng phải diễn nữa, mời Hoàng thượng và các vị di giá đến rạp phía trước để xem.

- Tuồng?

Đám người Tống Huy Tông lập tức hứng thú, ăn xong thì phải có một tiết mục giúp vui chứ, bằng không thật vô vị mà!

Chốc lát sau, một vài hạ nhân liền mời Tống Huy Tông cùng một đám đại thần đi vào rạp phía trước. Còn Lý Kỳ lại không đi vội, hắn phải ở đây xử lý chút việc phía sau nữa.

Nhưng bọn Tống Huy Tông vừa đi không lâu, Mã Kiều đột nhiên đến đây, y làthiếp thân cận vệ của Lý Kỳ đương nhiên có thể tùy ý ra vào nơi này.

- Bộ soái, đại sự không hay rồi.

Mã Kiều bước nhanh đến cạnh Lý Kỳ, nhỏ giọng nói.

Lý Kỳ thấy sắc mặt y căng thẳng, cau mày nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Mã Kiều nhỏ giọng nói bên tai Lý Kỳ vài câu.

Lý Kỳ nghe xong liền ngây dại, một lát sau mới nói:

- Ngươi không phải đang đùa ta chứ.Mã Kiều tức giận nói:

- Ta không đùa ngài, muốn thì cũng Nha Nội đùa ngài.

Lý Kỳ nghiêng mắt nhìn, phiền muộn nói:

- Thằng nhãi họ Mã ngươi, cả cái mông của mình cũng không thèm vỗ.

Mã Kiều đầu tiên là sửng sốt, chợt hiểu ra liền câm nín, bật thốt lên:

- Đều bị ngài vỗ.

Nói xong lại cảm thấy mấy câu này có chút kỳ quái, lộ vẻ cực kỳ xấu hổ.

Lý Kỳ giương mắt ngạc nhiên nhìn Mã Kiều, gật đầu nói:

- Có tiến bộ, đã biết châm biếm rồi đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui