Tên nhãi này thật đúng là không thích xuất bài theo lối mòn! Triệu Tinh Yến bị câu “cô đoán xem” của Lý Kỳ biến thành dở khóc dở cười, một lúc lâu sau mới nói:
- Ta đoán ngươi nhất định sẽ cho.
- Vì sao?
Thấy nàng khẳng định như thế, Lý Kỳ có chút kinh ngạc.
- Ngươi đoán!
Triệu Tinh Yến lộ ra một nụ cười mê người nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ sửng sốt, cười khổ lắc đầu, nói:
- Thôi, thôi. Cô muốn bao nhiêu?
- Một nửa!
- Hợp lý!
Lý Kỳ gật đầu, nói lại một lần với Triệu Tinh Yến chuyện chia chác vừa rồi với Triệu Hoàn và Cao Nha Nội, tiếp tục nói:
- Mỗi người hai vạn quan, thế nào?
Triệu Tinh Yến biết rằng lời của Lý Kỳ tuyệt đối là thật, nhưng điều này ngược lại làm cho nàng cảm thấy một tia kinh ngạc, hỏi:
- Từ khi nào thì ngươi lại sảng khoái như vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi có chia cho thì cũng phải nói mất nửa canh giờ những lời vô nghĩa chứ.
Nửa canh giờ nói lời vô nghĩa? Ta dông dài vậy hả? Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Tiền đấy coi như ta nợ cô, trên chiếu bạc, thiếu nợ thì phải trả tiền là điều hoàn toàn chính đáng, nên sảng khoái, không quan hệ đến những lời vô nghĩa.
Triệu Tinh Yến cười, hỏi:
- Nếu như không phải ở trên chiếu bạc thì sao?
Lý Kỳ sửng sốt, cười ha hả nói:
- Ta biết ta nợ ân tình của cô hai bàn tay đều không đếm được hết, cô nói đi, muốn từ trên người ta được cái gì, ngoại trừ trinh tiết, mọi thứ đều dễ nói.
Triệu Tinh Yến nghe được câu nói sau cùng của hắn, nhịn không được ‘phi’ một tiếng, đột nhiên ngừng lại, nhìn Lý Kỳ nghiêm túc nói:
- Khó được ngươi còn nhớ rõ, vậy những nhân tình này của ta ngươi tính toán sao trả? Đừng có nói cho ta đoán, lần này ta thật sự không đoán được.
Kỳ thật Lý Kỳ chỉ là thuận miệng nói thôi, không ngờ đối phương lại nghiêm túc như thế hỏi hắn, còn ngơ ngẩn trong chốc lát, nói:
- Xem ra cô thật sự có việc yêu cầu ta nha!
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói:
- Bây giờ còn chưa có.
- Vậy thì chờ bao giờ cô có thì nói sau, ta ghét nhất là phải hứa hẹn với người khác.
- Lời này có ý gì?
- Bởi vì ta sợ thất tín với người.
Triệu Tinh Yến khẽ nhăn lông mày. Gật đầu nói:
- Vậy được rồi.
Dừng một chút, nàng nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ngươi sợ thất tín với người, còn ta thì sợ nhất phải cầu xin người khác, nhưng chuyện ở trên đời, thường thường làm cho người ta không tự chủ được, ta cũng hy vọng không cần cầu ngươi, nhưng ta cũng không dám cam đoan, cho nên, ta hy vọng ngươi hãy nhớ kỹ những gì hôm nay đã nói. Tạm thời trước mắt, vẫn là ngươi nợ ta.
- Ta sẽ nhớ kỹ rằng ta nợ cô, nhưng ta cũng không đảm bảo sẽ trả lại phần nhân tình này cho cô được. Chính cô cũng nói, trên đời này thường thường có chuyện khiến con người không tự làm chủ được.
Lý Kỳ nói.
Triệu Tinh Yến gật đầu cười nói:
- Việc này đương nhiên ta biết. Kỳ thật nếu như ngươi miệng liên tục đáp ứng, ta sẽ cho rằng ngươi đang có lệ với ta, câu này có lẽ là câu nói chân thành nhất mà ngươi nói với ta.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Mọi người như nhau, như nhau thôi.
Dừng một chút, hắn lại hỏi:
- Đúng rồi, hai vạn quan kia ---?
Triệu Tinh Yến không đợi hắn nói hết đã ngắt lời:
- Ta thật sự cần.
- Ách… ta chỉ muốn nói là hai ngày nữa sẽ đưa qua cho cô, tuy nhiên ta không biết là cô đối với tiền bạc yêu thích không rời như vậy đấy.
- Người nghèo sẽ đối tiền yêu thích không rời thôi. Hơn nữa, đây chính là hai vạn quan, ngay cả Thái tử ca ca của ta cũng không thể cự tuyệt được, ta thì càng không cần phải nói rồi nhỉ?
- Điều này cũng đúng.
Lý Kỳ gật đầu, cười hỏi:
- Phải rồi, vừa nãy ta vẫn luôn muốn hỏi cô, cô có biết chơi xì tố không vậy?
- Ta vẫn luôn không có hứng thú với bài bạc, đêm nay là lần đầu chơi, bằng không, chỉ sợ hiện tại người đến xin chia tiền là ngươi rồi.
Kiêu ngạo vậy? Lý Kỳ phiết miệng. Tỏ vẻ khinh thường, nói sang chuyện khác:
- Có mình cô thôi à? Ta đưa cô trở về đi.
- Không cần
Triệu Tinh Yến đột nhiên đi ra giữa đường, vẫy tay, một con ngựa tốt chạy nhanh đến, tên hộ vệ kia xuống ngựa, Triệu Tinh Yến leo lên ngựa, cười tự giễu với Lý Kỳ nói:
- Ngươi không nên quên, nhà ta không thích hợp với đám đại thần trong triều các ngươi, cáo từ.
Nói xong, nàng vung roi, phóng ngựa rời đi.
Lý Kỳ chắp hai tay sau lưng, nhìn Triệu Tinh Yến đi xa bóng lưng, lầm bầm lầu bầu cười nói:
- Xem ra vị nhạc phụ vô lương của ta nói sự thật, trên đời nợ khó trả nhất là nợ nhân tình, đặc biệt là nợ nữ nhân nhân tình.
…
…
Ngày kế.
Chuyện Lý Kỳ thắng được mười vạn quan lập tức truyền đi khắp toàn thành, dân chúng Đại Tống đều nói tốt thời điểm lại đồng thời cảm thấy vô cùng hâm mộ, mười vạn quan nha, trên đời có mấy người có thể kiếm được nhiều tiền như vậy nhưng Lý Kỳ chỉ dùng một đêm là được. Không biết với khoản tiền lớn như vậy, làm sao Lý Kỳ dám độc chiếm, cuối cùng hắn cũng chỉ mò được có hai vạn quan thôi.
Tống Huy Tông nghe Triệu Hoàn thuật lại tình huống lúc đấy cũng cực kỳ mê mẩn, thỉnh thoảng còn trầm trồ khen ngợi, trong lòng tiếc nuối chính mình không thể đến xem trực tiếp cuộc chiến, nghe đến cuối cùng, trong miệng thẳng gọi Lý Kỳ là phúc tướng của ổng, thật đúng là một đại phúc tướng, lại nghe đến Lý Kỳ chia một nửa tiền cho Hồng Lư Tự, càng cảm thấy vui mừng.
Ngày thứ hai lâm triều, đối với Lý Kỳ khen không dứt miệng, khiến cho rất nhiều đại thần đều không ngừng hâm mộ.
Bởi vì Mohamed ăn quá nhiều hạt cà phê mà té xỉu, Lý Kỳ vốn định lùi ngày đón tiếp đặc phái viên của Tây Vực lại hai ngày, nhưng không nghĩ đến, Y Nhĩ Đặc cũng không muốn cùng Mohamed cùng đến, ngày thứ hai đã mang theo người của mình đến cầu kiến.
Lúc này đây, Lý Kỳ không có cớ để từ chối y, mang theo hạ nhân ra nghênh đón, chắp tay cười nói:
- Vài vị khách quý có thể tới hàn xá, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này!
Đám hạ nhân kia nhìn thấy xe xe lễ vật, trong lòng nghĩ, chúng ta của chúng ta qua một năm, chỉ sợ đều đủ cho chúng ta sống cả mười đời rồi.
Hôm nay đối với bọn họ mà nói, nhất định cũng là một ngày bận rộn!
Sau vài câu hàn huyên, Lý Kỳ mời đám người Y Nhĩ Đặc vào trong phòng, lúc này vừa ngồi xuống, Y Nhĩ Đặc đã khẩn cấp nói:
- Thực không dám dấu, hôm nay chúng ta tới cửa, là muốn cũng Kinh tế sử nói vài vụ làm ăn.
Oa! Người Châu Âu các ngươi đúng là trực tiếp nha! Nguyên bản Lý Kỳ còn muốn lôi kéo tình cảm, thuận tiện giải thích vì sao hiện tại mới tiếp kiến y, lại thấy đối phương dường như tuyệt không để ý, vả lại trực tiếp như vậy, chỉ có thể tỉnh táo từ bỏ, dò hỏi:
- Nói Chuyện làm ăn? Việc này ta thích nhất, nhưng không biết tam vương tử muốn mua thuyền hay muốn mua vũ khí?
Y Nhĩ Đặc vung tay lên nói:
- Thuyền và vũ khí, chúng ta đều mua chút, nhưng những thứ đấy cũng không phải là chủ yếu.
Điều này ra ngoài dự liệu của Lý Kỳ, làm buôn bán giữa hai nước, đương nhiên đứng đầu là vũ khí và lương thực, lương thực thì hiện giờ Đại Tống ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không có khả năng đại quy mô buôn bán, như vậy dư lại chỉ có vũ khí, nhưng nhìn ánh mắt của Y Nhĩ Đặc, dường như thứ này còn rất quan trọng. Hắn cau mày hỏi:
- Vậy thì không biết các vị muốn cũng ta nói chuyện làm ăn gì?
- Đồ hộp!
Y Nhĩ Đặc gọn gàng dứt khoát trả lời.
- Đồ hộp?
Lý Kỳ vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó lại nói:
- Nếu Tam vương tử cần đồ hộp, kỳ thật không cần làm ra trận trượng lớn như vậy, ngài có thể trực tiếp đi Túy Tiên Cư tìm người bàn chuyện. Hơn nữa, mấy ngày trước Thương vụ cục chúng ta vừa tổ chức rất nhiều những cuộc giao lưu thương mại, Túy Tiên Cư của ta cũng phái người đi. Chẳng lẽ Tam vương tử không biết sao?
Y Nhĩ Đặc lắc đầu nói:
- Chúng ta không phải muốn mua đồ hộp.
Lẽ nào bọn họ muốn ---? Lý Kỳ mày giãn ra, uống một ngụm trà, thản nhiên cười nói:
- Vậy các vị muốn mua gì?
- Chúng ta muốn mua --- bí quyết làm đồ hộp.
Y Nhĩ Đặc định liệu trước nói.
Quả thế! Thật là lãng phí thời gian của mọi ngươi! Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Nếu như vậy, chúng ta tốt nhất là bàn về cái khác đi.
Y Nhĩ Đặc cũng không buồn bực, cười nói:
- Kinh tế sử sao không nghe xong giá chúng ta đưa ra rồi hãy quyết định.
- Cũng đúng, quy trình hẳn là như vậy, tốt lắm, các vị nói đi.
Lý Kỳ khẽ cười nói.
Y Nhĩ Đặc nói:
- Chúng ta nguyện ý bỏ ra mười vạn quan để mua bí phương làm đồ hộp.
- Oa! Nhiều thật đấy! Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Tuy nhiên, giá đấy vẫn chưa thể đả động ta được.
- Hai mươi vạn quan!
Chậc chậc! Thổ hào chính là thổ hảo, lấy mười vạn quan làm giá gốc để lên giá, Lý Kỳ âm thầm tặc lưỡi, nhưng vẫn cứ lắc đầu.
- Ba mươi vạn quan!
Nếu ta vẫn cứ lắc đầu, không biết tên nhãi này có thể nâng giá lên đến bao nhiêu? Lý Kỳ lại lắc đầu nói:
- Tam vương tử ---.
Hắn còn chưa nói hết lời, Y Nhĩ Đặc đã chen ngang:
- Bốn mươi vạn quan! Kinh tế sử, làm người cũng không thể quá tham, giá này đã không ít rồi.
Chẳng lẽ đến đây là thôi, vậy thì thật làm người ta tiếc nuối! Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Xem ra Tam vương tử bắt buộc phải bàn việc này rồi.
Y Nhĩ Đặc thần sắc đắc ý nói:
- Ta vẫn luôn cho rằng trên đời này dù là vật gì, bao gồm cả người đều có thể dùng tiền mua được, chỉ cần ra một mức giá thích hợp mà thôi.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Quan điểm này của Tam vương tử, tại hạ vô cùng đồng ý, nhưng giá các ngươi đưa ra cũng không làm ta động tâm. Trong mắt là là không hợp lý.
Y Nhĩ Đặc dứt khoát nói:
- Vậy ngươi ra giá đi!
Lý Kỳ dựng thẳng một đầu ngón tay.
Là ngón giữa!
Lại là một chiêu này! Y Nhĩ Đặc cau mày nói:
- Một trăm vạn quan? Mức giá này không khỏi cũng quá cao rồi.
- Đương nhiên không phải.
Lý Kỳ cười lắc đầu, lại nói:
- Ta nói là một ngàn vạn quan.
- Cái gì! Một --- một ngàn vạn quan?
Y Nhĩ Đặc quá sợ hãi hỏi.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Ngài không có nghe lầm.
Một người bên cạnh Y Nhĩ Đặc cau mày nói:
- Kinh tế sử, chúng ta hết sức thành ý đến đây, ngài làm vậy không khỏi có chút quá không tôn trọng chúng ta rồi.
Lý Kỳ lắc đầu, cười nói:
- Nói thật, ta nhìn thấy thành ý của các vị, nhưng giá các vị đưa ra không làm ta vừa lòng. Một ngàn vạn quan, thiếu một văn tiền cũng không được.
Y Nhĩ Đặc cười lạnh một tiếng, nói:
- Một ngàn vạn quan? Sao ngươi không trực tiếp cự tuyệt chúng ta luôn đi.
Lý Kỳ vuốt tay nói:
- Nếu ta nhớ không nhầm, vừa rồi ta đã cự tuyệt rồi, chỉ là các vị muốn cho ta nghe mức giá các vị đưa ra, ta chỉ là cung kính không bằng tuân mệnh mà thôi.
Y Nhĩ Đặc hừ một tiếng, nói:
- Đều nói Kinh tế sử làm việc buôn bán lợi hại, hôm nay xem ra, thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt!
- Ta tuy rằng biết ngài đang dùng phép khích tướng, nhưng ta cũng muốn nghe xem ngài đến tột cùng sẽ thuyết phục ta thế nào.
Lý Kỳ cười nghiền ngẫm nói.
Y Nhĩ Đặc nói:
- Rất đơn giản, dù sao đồ hộp của ngươi cũng không bán được đến đại đế quốc Byzantine của ta, tiền này không kiếm thì cũng quá uổng phí rồi.
Lý Kỳ cau mày hỏi:
- Vì sao Tam vương tử lại nói vậy? Ta cũng không có phản đối mang đồ hộp sang quốc gia ngài.
Y Nhĩ Đặc hừ nói:
- Ngươi đang cố ý trêu ta phải không?
- Ngài thấy ta giống sao?
Y Nhĩ Đặc nói:
- Vậy vì sao ngươi còn nói như vậy, hiện giờ các ngươi làm đồ hộp ra có thể bảo tồn bao lâu? Từ lúc ngươi ở quý quốc làm ra, lại vận chuyển đến quốc gia của ta, vậy ngươi nói đồ hộp này còn có ưu thế gì đáng nói? Ta còn không bằng hiện làm hiện ăn.
Đúng vậy! Đây thật đúng là một vấn đề. Đồ hộp của ta bảo tồn lâu nhất được một năm, vận chuyển đến Tây Hạ, Cao Ly, Nhật Bản thì vừa vặn, nhưng nếu vận chuyển đến Châu Âu, với tình hình giao thông hiện nay, thật đúng là miễn cưỡng. Lý Kỳ trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Tam vương tử, nếu ta bán bí phương của đồ hộp cho các vị, sẽ khiến các vị chê cười, điều này chẳng khác nào đem đồ hộp bí phương công bố ra sao? Đừng nói với ta về cam đoan bảo chứng, lời này nói ra đến các vị cũng không tin.
Y Nhĩ Đặc hơi hơi trầm mi, nói:
- Nói như vậy, ngươi chắc chắn sẽ không bán.
Lý Kỳ gật đầu:
- Ta chỉ có thể nói một câu ‘thật có lỗi’.
Y Nhĩ Đặc dường như đã có sự chuẩn bị về tâm lý rồi, cũng không tỏ vẻ vô cùng thất vọng, lại nói:
- Ngươi đã không muốn bán bí phương cho chúng ta, vậy nếu ngươi phái ngươi đến quốc gia ta là đồ hộp chắc là được đi.
Toát mồ hôi! Đến quốc gia các ngươi , vậy cũng chẳng khác nào đem bí phương tặng cho các ngươi cả, chẳng lẽ các ngươi còn có thể nói khách khí a! Vụ đàm phán này thật đả thương tự tôn! Lý Kỳ cười khổ nói:
- Vậy thì ta còn không bằng đem bí phương đồ hộp bán luôn cho các vị rồi.
Y Nhĩ Đặc nói:
- Lời của ta còn chưa nói hết, ý của ta là, ở phía nam quốc gia của ta có một vùng biển có tên Địa Trung Hải, nếu Kinh tế sử nguyện ý, có thể lựa chợn một đảo nhỏ ở vùng biển này, ở trên đấy làm đồ hộp, chúng ta sẽ tuyệt đối giữ bí mật về điều này, như vậy có thể đảm bảo bí phương đồ hộp của ngươi không bị truyền ra ngoài, hơn nữa, bất kể là phí tổn xây dựng nhà hay những thứ khác sẽ do chúng ta bỏ ra, chúng ta không chỉ tặng đảo này cho ngươi, hàng năm còn trả cho ngươi mức thù lao một vạn quan, các ngươi chỉ cần góp người là được, như vậy thì ngươi sẽ không phản đối chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...