Bởi vì khách đến hôm nay không phải giàu sang cũng là phú quý cho nên Hồng gia không dám chậm trễ, y còn chuẩn bị yến hội cho khách quý hưởng lạc trước khi bắt đầu ván bài. Đến khi Lý Kỳ và Triệu Tinh Yến bước vào khoang thuyền thì đã thấy bên trong tấp nập người ra vào, trên bàn dài bày các loại rượu ngon món ngon, hiển nhiên là đang tổ chức tiệc đứng. Đám người Cao Cầu, Lý Bang Ngạn đứng dựa vào bàn ăn phía bên trong, mà thái tử Triệu Hoàn thì cùng một đám khách ngoại quốc đứng dựa phía bên ngoài, phân chia trận doanh vô cùng rõ ràng.
- Lý Kỳ, vì sao giờ ngươi mới đến?
Lý Kỳ mới bước vào, Triệu Hoàn đã đi tới, phía sau đi theo mấy người bằng hữu ngoại quốc. Y vừa dứt lời liền thấy được Triệu Tinh Yến trốn phía sau Lý Kỳ.
Triệu Tinh Yến lặng lẽ đứng lùi về phía sau, rớt ra một khoảng cách với Lý Kỳ, có vẻ không muốn khiến nhiều người chú ý đến nàng, thấy bị Triệu Hoàn phát hiện, nàng vụng trộm hướng Triệu Hoàn vụng trộm cười. Triệu Hoàn cũng biết vị biểu muội này tính tình quái dị, cũng không so đo với nàng, chỉ bí mật nhìn nàng trách cứ.
Lý Kỳ theo thói quen giải thích:
- Ngại quá, ngại quá, vừa rồi ở trên đường bị kẹt xe.
Kẹt xe? Triệu Hoàn thoáng sửng sốt, thầm nghĩ, lấy cớ này cũng quá khoa trương. Tuy nhiên, y cũng không thèm để ý, tay chỉ vào bên cạnh nói:
- Đến đến, ta giới thiệu cho ngươi vài vị khách quý.
Đầu tiên, y chỉ vào một vị da đen bên trái, trên mặt râu đen tráng nam giới thiệu:
- Vị này chính là vương tử của Đại Thực, Saudi Muhammad.
Người Đại Thực đời sau chính là dân Ả Rập, tổ tiên của người Do Thái, tên y gã vốn dĩ đọc là Mohamed Saudi, nhưng người Đại Tống không quen đọc dòng họ sau thôi. Ở bọn họ nơi đó dòng họ quý tộc cũng nhiều, cho nên vương tử cũng là rất thông thường, không nhất thiết phải là con của vua.
Lý Kỳ thoáng đánh giá Mohamed, nhìn khoảng ba sáu, ba bảy tuổi. Nhìn qua khá trầm ổn, hắn thận trọng chắp tay chào hỏi:
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Triệu Hoàn tiếp tục chỉ về phía một vị nam tử da trắng tóc vàng, sống mũi cao, ước chừng khoảng ba mươi tuổi giới thiệu:
- Đây là tam vương tử của Byzantine, Vương tử Y Nhĩ Đặc.
Do năm nay địa khu Tây Vực rất coi trọng lần đi sứ đến Đại Tống này, cho nên những đặc phái viên được phái đến cũng đều là những nhân vật quan trọng.
Lý Kỳ nhìn tam vương tử thần sức ngạo man, tà mắt nhìn người, trong lòng thầm kêu khổ nghĩ ‘Byzantine dùng phân để ăn sao, phái một tên vương tử ngạo mạn đến đàm phán chuyện làm ăn, như thế khác gì làm khó cho ta’. Nghĩ vậy nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo tươi cười lên tiếng chào hỏi.
Tiếp theo Triệu Hoàn lại giới thiệu hắn với vài vị đặc phái viên, phú thương đến từ Tây Vực. Sau đó lại hướng phía đặc phái viên của Tây Vự giới thiệu:
- Vị này chính là nhân tài kiệt xuất của Đại Tống những năm gần đây, cũng là người nhậm chức Kinh tế sử đầu tiên ở Đại Tống, Lý Kỳ.
Bọn họ cũng đã tìm hiểu về Lý Kỳ trước, nhưng khi thấy Lý Kỳ vẫn còn trẻ như vậy thì không khỏi hết sức kinh ngạc. Trong ánh mắt cũng nhiều một tia xem thường.
Những đặc phái viên của các quốc gia còn lại đều nhận thức Lý Kỳ, cũng tự giác đi đến thi lễ chào hỏi.
Lý Kỳ chắp tay, hướng phía Mohamed và đặc phái viên của Tây Vực hành lễ cười nói:
- Các vị đường xa mà đến, thân là Kinh tế sử, đáng lẽ tại hạ nên tiến đến thăm hỏi, chỉ tiếc do bề bộn công vụ, không thể tiến đến, chậm trế các vị khách nhân tôn quý của Đại Tống, thật là có lỗi quá, vì bày tỏ tâm ý của mình, ngày mai tại hạ sẽ thiết yến tại nhà, hy vọng các vị có thể đến cổ vũ.
Y Nhĩ Đặc dùng thứ tiếng Hán không được lưu loát của mình, trong lời nói có gai nói:
- Chúng ta đã sớm biết Kinh tế sử bề bộn nhiều việc, sao dám có gì để ý chứ.
Hiển nhiên gã vẫn còn cảm thấy phẫn nội vì Lý Kỳ không tiếp kiến bọn họ trước.
Mẹ kiếp. Ta chỉ nói lời khách sáo mà thôi, ngươi còn tưởng là thật, Lý Kỳ ám trào phúng:
- Vương tử Y Nhĩ Đặc có thể độ lượng như vậy, thật sự khiến tại hạ vô cùng xấu hổ.
Y Nhĩ Đặc vừa học Hán ngữ không lâu, mấy từ kiểu ‘độ lượng’ ‘xấu hổ’ thì gã vẫn chưa biết, sau khi nghe quan biên dịch dịch ra, gã còn thật sự nghĩ rằng Lý Kỳ khen gã, cười ha ha, bắt chước phương thức nói chuyện của người Hán nói:
- Quá khen, quá khen.
Triệu Tinh Yến núp trong bóng tối nghe được cũng phải âm thầm bật cười, người này mắng chửi người thật đúng là không lưu lại dấu vết, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Đứng một bên Mohamed đột nhiên nói:
- Đại danh của Kinh tế sử, bổn vương mặc dù đang ở xa ngàn dặm, nhưng cũng là như sấm bên tai, vẫn luôn hy vọng có thể gặp mặt Kinh tế sử một lần, có thể nhận được lờ mời Kinh tế sử, đó là vinh hạnh của ta, ngày mai chắc chắn sẽ đúng giờ phó ước.
Hán ngữ của y so với Y Nhĩ Đặc thật sự là tốt hơn rất nhiều lần, hiển nhiên là thường xuyên đến Đại Tống. Tuy rằng lúc này y đối với Lý Kỳ cũng có chút có ý kiến, nhưng hắn đã hỏi thăm rõ ràng, lần này đàm phán trên danh nghĩa là Triệu Hoàn làm chủ, nhưng vấn đề mấu chốt còn phải trải qua sự đồng ý của Lý Kỳ, cho nên y cũng không thể cự tuyệt Lý Kỳ.
Lý Kỳ ha hả cười nói:
- Không dám nhận, không dám nhận, các vị có thể tới, đã là cho Lý Kỳ ta thiên đại mặt mũi.
Y Nhĩ Đặc lại nói:
- Chúng ta biết Kinh tế sử bề bộn nhiều việc, cho nên cũng không có mời Kinh tế sử, không nghĩ tới Kinh tế sử cũng có hứng thú với đánh bài như thế, đây là sai lầm của chúng ta rồi.
Lý Kỳ khẽ cười nói:
- Không có việc gì, không có việc gì, kỳ thật ban đầu ta cũng chỉ muốn đến xem, nhưng nghe nói các vị còn thiếu một vị trí, vì thế đến góp cho đủ nhân số, cũng không thể để chậm trễ vài vị khách quý.
Y Nhĩ Đặc ‘ồ’ một tiếng, ngạo mạn nói:
- Nghe Kinh tế sử nói vậy..., tựa hồ đối với đánh bài không có hứng thú lắm, chẳng lẽ là chê quá ít tiền.
Triệu Hoàn nghe được biến sắc,cho rằng Y Nhĩ Đặc có chút quá phận.
Lúc này, Cao Cầu, đám người Lý Bang Ngạn cũng đã đi tới, sắc mặt đều không tốt chút nào.
Lý Kỳ cũng là âm thầm nhíu mày, nhưng trên mặt hãy còn treo tươi cười, thầm nghĩ ‘lão tử nhường nhịn thế rồi, các ngươi còn cố tình gây sự, đúng là rất không biết phân biệt’. Hắn đột nhiên cười ha hả, lời nói xoay chuyển nói:
- Không thể tưởng được rằng mới chỉ lần đầu gặp mặt Y Nhĩ Đặc tiên sinh hiểu rõ tại hạ như thế, thật sự là thần kỳ.
Y Nhĩ Đặc sau khi nghe quan biên dịch chuyển cáo ý tứ, khóe miệng giương lên, hỏi:
- Không biết Kinh tế sử muốn chơi bao nhiêu?
Lý Kỳ giơ một ngón tay trước mặt Y Nhĩ Đặc.
Là ngón giữa.
Y Nhĩ Đặc không hiểu tư thế ấy, có chút mất tự nhiên, cau mày hỏi:
- Mười vạn quan?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Mười vạn quan ta đều lười giơ tay sờ bài, là một trăm vạn quan.
Lời này vừa nói ra, đám sử tiết Tây Vực đều hoảng sợ, một trăm vạn quan là rất nhiều đấy!
Y Nhĩ Đặc không tin hỏi lại:
- Tuy rằng việc buôn bán của Kinh tế sử rất lớn, nhưng một trăm vạn quan cũng không thể dễ dàng bỏ ra đúng không?
Lý Kỳ khinh miêu đạm tả nói:
- Nếu Y Nhĩ Đặc tiên sinh có hứng thú, chúng ta có thể đem tiền đặt cược nâng đến một trăm vạn quan.
Y Nhĩ Đặc nhăn mày, dù gã thật sự có thể xuất ra một trăm vạn quan, nhưng gã cũng không thể dùng tiền này được. Bởi vì gã mang theo tiền là muốn mua hàng hóa của Đại Tống mang về, nếu chẳng may gã thua, vậy gã nhất định phải nhảy xuống Thái Bình Dương cho hết tội, nhưng gã vẫn không tin Lý Kỳ có thể bỏ ra một trăm vạn quan, cho nên gã trong lúc nhất thời gã do dự. Mà những quan viên đi theo sau gã lại sợ vị vương tử trẻ tuổi này nhất thời kích động mà đồng ý, vì vậy đứng cạnh gã nhỏ giọng nói thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...