Bắc Tống Phong Lưu

Xem ra lịch sử không thể tùy tiện thay đổi, trong đó đều có thiên ý cả!

Đám người Triệu Hoàn ăn cơm tối ở Bạch Phủ rồi mới trở về. Sau khi tiễn bọn họ, Lý Kỳ một mình đi về hậu viện, đứng trong đình, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.

Nếu sách sử không có lừa gạt, Lý Cương lẽ ra phải đến vào năm tới, cũng tức là vào năm 1125 mới bị triệu vào kinh, nhưng bây giờ lại vào sớm một năm, hơn nữa người khởi xướng chính là Lý Kỳ hắn, nếu không có hắn, thì bọn Triệu Hoàn cũng sẽ không thể làm Hồng Lư Tự Khanh, càng không có lý do và quyền lực để triệu hồi Lý Cương.

Cuối cùng là thiên ý, hay là nhân vi?Lý Kỳ cũng không thể nói rõ được, nhưng trên bàn cờ lại đột nhiên có thêm một con cờ, như vậy sẽ dẫn đến rất nhiều sự thay đổi vô cùng vô tận, điều này khiến hắn nghĩ mãi không ra.

Đang lúc lý Kỳ lâm vào nghìn vạn lo lắng, chợt thấy trên vai ấm áp, liền bắt lại cánh tay thon mềm mại theo bản năng, hạ giọng nói:

- Muội còn chưa ngủ sao?

Nhưng bàn tay thon mềm kia lại rụt về nhanh như chớp, lại nghe một người trầm giọng nói:

- Ngươi cho rằng ta là ai?

Mẹ vợ? Lý Kỳ vừa nghe thì túa mồ hôi lạnh, quay đầu lại chỉ thấy Bạch phu nhân trợn mắt trừng hắn, vội nói:- Xin lỗi, xin lỗi, tiểu tế tưởng là Hồng Nô.

Nói xong hắn lại khép kín áo choàng lại, giống như sợ vị nhạc mẫu vừa xinh đẹp vừa tài trí này quần hắn một trận vậy, cười nịnh nói:

- Cám ơn nhạc mẫu.

Bạch phu nhân cũng biết hắn chỉ là vô ý, hơn nữa bà cũng từng chứng kiến hành động liều lĩnh hơn nữa, nên cũng không để bụng, nói:

- Trời lạnh như vậy, một mình ngươi đứng đây làm gì vậy?

Lý Kỳ à một tiếng, thuận miệng nói:

- Tiểu tế chẳng phải là đang nghĩ xem cửa ải cuối năm nên chẻ mình ra thành mấy phần đấy sao.

Bạch phu nhân khẽ cười, nói:- Người tài luôn nhiều việc, có biết bao người muốn được chẻ mình ra cũng không có phúc phần này đó.

Toát mồ hôi! Nhạc mẫu này còn thích nói đùa hơn cả ta nữa. Lý Kỳ cười ha ha rồi không nói gì nữa.

Bạch phu nhân lại nói:

- Chuyện hôm nay Thái tử tìm ngươi, lão gia đã nói với ta rồi, ngươi làm chính xác vô cùng.

Lý Kỳ khà khà nói:

- Đây chẳng phải là do nhạc mẫu người dạy dỗ đúng cách sao.

Bạch phu nhân nói:- Ngươi bớt vuốt mông ngựa đi. Công lao này nặng như thế nào, ngươi tự mình rõ ràng hơn cả, nếu đổi thành người khác, chỉ e ngay cả cha mình cũng không nhường

Không đợi Bạch phu nhân nói hết lời, Lý Kỳ vẻ mặt buồn bực nói:

- Mẹ vợ, chẳng lẽ người nói tiểu tế xem Thái tử còn quan trọng hơn cả cha sao, làm sao có thể chứ, nếu cha vợ muốn, tiểu tế cũng có thể tặng cho ông ấy.


Bạch phu nhân cười khanh khách nói:

- Ngươi bớt nói sảng ở đây đi, ngươi há sẽ vậy sao. Hơn nữa, lão thân có ý này sao? Lão thân muốn nói tấm lòng của ngươi vô cùng hiếm thấy.Ngực của người cũng rất hiếm có đó, Lý Kỳ gian tà nghĩ, sau đó nghiêm mặt nói:

- Nhạc mẫu quá lời, tiểu tế chỉ là một người làm ăn thôi.

Ngừng một lát, hắn lại nói:

- Chỉ là tiểu tế cảm thấy công lao này đối với tiểu tế mà nói cũng không quan trọng như vậy. Hơn nữa, kế hoạch này do tiểu tế đề xuất, dù là ai cũng không đoạt đi được, vậy sao không thuận nước đẩy thuyền. Lúc trước Thái tử điện hạ luôn ở Đông Cung, không ra khỏi cửa chính, không bước ra cửa sau, cảm giác tồn tại quá ít, y còn cần công lao này hơn tiểu tế nữa.

Bạch phu nhân gật đầu nói:

- Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta và lão gia đều cảm thấy vui mừng vô cùng, cứ như vậy, tương lai của ngươi chắc chắn được chức vị cao, hơn nữa nếu không có gì ngoài ý muốn thì tuyệt đối có thể vượt qua cả Thái Thái sư.Những câu này càng thể hiện bà tràn ngập tự tin với Lý Kỳ.

- Vậy tiểu tế cũng phải sống lâu như Thái sư vậy.

Lý Kỳ cười ha ha, lại cực kỳ khiêm tốn nói:

- Đúng rồi, mẹ vợ, tiểu tế làm quan chưa lâu, vẫn là người ngoài ngành đối với đạo làm quan. Những chuyện xảy ra trong hai năm gần đây đã khiến tiểu tế cảm nhận sâu sắc tình người ấm lạnh, thói đời dễ đổi trong triều, cũng vì thế mà nảy sinh một nghi vấn, không biết mẹ vợ có thể cởi bỏ nghi hoặc trong lòng tiểu tế không.

Ngươi mà là người ngoài ngành? Bạch phu nhân biến sắc, cực kỳ cẩn thận nói:

- Nghi hoặc gì?

Toát mồ hôi! Bà đang phòng sói sao! Lý Kỳ cười khan vài tiếng nói:

- Mẹ vợ, tiểu tế chỉ là tùy tiện hỏi thôi, là việc trong nhà mà mẹ vợ cần gì phảibày ra dáng vẻ đề phòng đại địch thế kia chứ?

Bạch phu nhân cẩn thận nói:

- Ngươi còn trách ta sao, ta đây gọi là một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng đó.

Hức, đây là chuyện ngày tháng năm nào rồi mà bà còn mang ra nói chứ. Lý Kỳ nói:

- Phải, lần đó là tiểu tế không đúng, nhưng xuất phát điểm của tiểu tế vẫn là tốt nha, mẹ vợ, mẹ vợ đừng nói với tiểu tế người không muốn Vương Phủ xuống đài.

Bạch phu nhân nói:

- Đương nhiên ta muốn, nhưng chuyện lớn như vậy, ngươi lại không thương lượng với bất cứ ai, cứ khư khư cố chấp, ngươi có biết hành động lúc đó của ngươinguy hiểm cỡ nào không?

Lý Kỳ cười nói:

- Tiểu tế chỉ biết phú quý chỉ có thể mưu cầu được từ trong gian khó. Nếu đã định ra kế hoạch thì tiểu tế sẽ nghiêm túc làm theo kế hoạch. Còn việc tại sao tiểu tế không thương lượng cùng bất cứ ai, ha ha, nếu đổi lại là mẹ vợ người, người sẽ thương lượng với người khác sao?

Bạch phu nhân cười lắc đầu nói:


- Ngươi biết ta không phải nói những chuyện này mà.

Lý Kỳ nói:

- Nhưng cha vợ cũng đạt được những gì ông ấy hi vọng đạt được rồi, không phải sao?- Nếu trước đó ngươi báo trước một tiếng, có lẽ đã có thể đạt được nhiều hơn.

- Thực tế mà nói, có nhiều hơn nữa cha vợ cũng không thể lên làm Thái tể được, cục diện trước mắt không phải mọi người đều vui vẻ sao.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Mẹ vợ, làm người không thể quá tham lam.

Bạch phu nhân nheo mắt cười liếc hắn, nói:

- Nói về tham lam, ta còn thua xa ngươi.

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:

- Vừa rồi người còn khen tấm lòng của tiểu tế hiếm có mà.

Bạch phu nhân cười khúc khích, khoát tay một cái nói:- Bỏ đi, ta nói không lại ngươi. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn hỏi gì.

Lý Kỳ nói:

- Thôi đi, vấn đề này cũng không có gì đáng lo ngại, để tránh đến lúc đó mẹ vợ người lại nghi thần nghi quỷ.

- Ngươi không nói thì ta mới nghi thần nghi quỷ.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, thở dài:

- Thật ra tiểu tế muốn hỏi, chuyện trong triều đến cuối cùng là nên phán đoán theo trung gian thiện ác, hay là phán đoán theo địch bạn đây. 

Bạch phu nhân sửng sốt, hồ nghi nhìn Lý Kỳ nói:

- Đây là?Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đương nhiên, bằng không mẹ vợ cho rằng là gì? Đây có lẽ cũng là cảm xúc trong lòng của con vậy.

Bạch phu nhân thoáng gật đầu, nói:

- Cũng đúng. Ngươi còn trẻ thì đã quyền cao chức trọng, có nghi hoặc này cũng không thể trách được.

Ngừng lại một lát, bà lại nói:

- Thật ra vấn đề này ngươi đi hỏi bất kỳ ai, cứ mười người thì có tám chín người nói với ngươi phải phán đoán theo trung gian thiện ác. Nhưng, nói là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Những người nói với ngươi kia thật ra khi đối diện với những chuyện này, đều lấy việc phán đoán theo địch bạn làm tiêu chuẩn. Chẳng phải ngươi vẫn luôn làm như vậy sao?Lý Kỳ nhắm hờ hai mắt, lát sau, hắn mới cười nói:


- Mỗi khi nghe được những lời vàng ngọc của mẹ vợ, tiểu tế đều có cảm giác sáng tỏ thông suốt.

Bạch phu nhân cười gật đầu, nói:

- Thật ra trong lòng ngươi đã có đáp án từ lâu, chẳng qua ngươi không muốn thừa nhận thôi.

Lý Kỳ sửng sốt, cảm thấy bất đắc dĩ nói:

- Còn phải xin nhạc mẫu cho tiểu tế một chút khích lệ, cảm kích vô cùng.Nếu nói ngày tết năm rồi chỉ là ngoại giao dò đường, thì năm nay đã thay đổi tính thực chất rất lớn. Từ lâu đã truyền ra tin tức, các nước xung quanh đã phái người đi nhiều hơn so với lần trước, dường như mỗi sứ thần của quốc gia đều dẫn theo một đoàn thương nhân dân gian khổng lồ.

Thương Vụ Cục cũng lập tức ứng đối, triệu tập các đại phú thương Kinh thành, chuẩn bị mở một hội nghị thương lượng làm sao ứng đối thương nhân ngoại quốc.

Một ngày kia, trời còn tờ mờ sáng thì Tần Cối đã đến Thương Vụ Cục từ sớm để chuẩn bị cho lần họp này, nhưng y vạn vạn lần không ngờ là có một người còn sớm hơn cả y nữa.

Người này chính là Lý Kỳ.- Đại nhân?

Tần Cối kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:

- Ngươi đến rồi sao, ngồi đi.

Tần Cối gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.

Lý Kỳ nói:

- Hội nghị lần này chuẩn bị thế nào?

Tần Cối nói:

- Đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.Lý Kỳ ừ một tiếng, nghiêm túc nói:

- Tần Cối, cửa ải đàm phán cuối năm nay, chúng ta chỉ chú trọng làm ăn trong dân gian, còn những mặt khác, thì toàn bộ do Hồng Lư Tự tự mình xử lý.

Tần Cối bỗng dưng đứng dậy, kinh ngạc nói:

- Tại sao vậy?

- Ngươi đừng kích động như vậy, ngồi xuống trước đi.

- Dạ.

Tần Cối lại ngồi xuống.

Lý Kỳ nói:- Nguyên nhân nói phức tạp cũng phức tạp, mà nói đơn giản cũng đơn giản. Ngươi là người thông minh, vậy ta cứ nói thẳng vậy, bởi vì Hồng Lư Tự Khanh là Thái tử.

Tần Cối vừa nghe thì lập tức hiểu ra, nhưng vẫn có chút không cam lòng, nói: 

- Đại nhân, tuy rằng nói như vậy, nhưng vì cuộc đàm phán này mà Thương Vụ Cục chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị từ đầu năm, một năm này ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có nữa, nhưng mà, đến khi thu hoạch lại để người khác đi hái quả, chuyện này chẳng phải là may áo cưới cho người ta sao. Hạ quan thì không sao cả, chỉ sợ những người bên dưới sẽ sinh lòng bất mãn.

Y sao lại không sao cả chứ. Y không giống với Lý Kỳ, trong tay nắm giữ quyền cao, trong triều không ai dám coi thường. Y cũng muốn thăng chức nha, bây giờ chính là lúc tính toán công tích, chỉ cần có đủ công tích thì khi cơ hội đến, y có thểhợp lý hợp tình mà phi hoàng đằng đạt.

Lý Kỳ đương nhiên hiểu được, cũng biết y đã bỏ ra rất nhiều vì việc này, thế là nói lại sơ lược chuyện gặp mặt Thái tử hôm qua, lại cười ha ha nói:


- Ngươi tài năng như vậy, nhất định có cách trấn an bọn họ. Như vậy đi, cá nhân ra sẽ bỏ một ít tiền phát cho bọn họ, để bọn họ đón năm mới.

Vừa nói ra lời này thì Tần Cối biết là không thể xoay chuyển được nữa, cũng biết Lý Kỳ xuất phát từ đại cục, gật đầu nói:

- Hạ quan tuân mệnh.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Chỉ cần luật mới còn tiến hành, thì ngươi còn sợ không có cơ hội lập công sao.

Trong khi nói chuyện, tay hắn đã sửa sang xong chồng tư liệu dày cộp trên bàn,nói:

- Lát nữa bảo người mang những tư liệu này đến Hồng Lư Tự. À, nhớ rõ đến lúc đó sắp xếp cho ta gặp mặt với sứ thần Cao Ly, Đại Lý đó.

Tần Cối tuân mệnh, lại hỏi:

- Đúng rồi, Thương Vụ Cục chúng ta có cần phái người hỗ trợ không?

Lý Kỳ cười nói:

- Đến lúc đó xem xét đi. Có điều, bên cạnh Thái tử nhân tài đông đúc, phỏng chừng không cần chúng ta đâu, chúng ta chỉ cần nói phương án cho bọn họ là được rồi.

Tần Cối nhướn mày, nói:

- Đại nhân lẽ nào đang nói Lý Cương vừa hồi kinh nhậm chức.- Sao ngươi không nói là Cảnh Trọng Nam?

Tần Cối nhất thời câm nín, Cảnh Trọng Nam mà cũng xứng với bốn chữ “nhân tài đông đúc” sao?

Lý kỳ cười ha ha nói:

- Ngươi quen Lý Cương sao?

Tần Cối lắc đầu nói:

- Chưa tới mức quen biết, nhưng người này cũng coi như là hậu nhân danh môn, lúc trước đảm nhiệm chức Giám sát Ngự Sử ở kinh, gây ra không ít động tĩnh, vì vậy hạ quan cũng rất có ấn tượng với ông ta.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:- Vậy theo ngươi thấy, ông ta là người thế nào?

Tần Cối nói:

- Người này tuyệt đối là một nhân tài, đây là điều không thể nghi ngờ. Chỉ là tính tình ông ta cương liệt, cương trực công chính, có chút tương tự như Trần Đông, có điều ông ta có kiến thức hơn Trần Đông, cũng thông minh hơn, chỉ đáng tiếc

Y nói đến đây thì muốn nói lại thôi.

Lý Kỳ khẽ cười nói:

- Ngươi cứ việc nói đi, ta thích nghe kiến giải của ngươi.

Tần Cối chần chờ rồi mới nói:

- Chỉ đáng tiếc chỉ e người này không thể ở bên cạnh Thái tử lâu dài.Tay trái Lý Kỳ vuốt nhẹ chén trà trên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm nước trà trong chén, dường như nhìn đến nhập tâm, ngoài miệng lại nói một cách nghiền ngẫm:

- Tại sao lại như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui