Sau khi Trần A Nam nghe xong, hai chân mềm nhũn, suýt chút lại quỳ xuống, hiện tại y đứng có chút khó khăn, làm sao có thể diễn lại một lần chứ.
Lý Kỳ đỡ lấy y, lại ngoắc ngoắc tay với Lục Thiên, cười híp mắt nói:
- Tiểu Thiên, Tiểu Thiên.
Lục Thiên thấy Lý Kỳ tươi cười như vậy, trong lòng sinh ra sợ hãi, hai chân làm sao cũng không bước ra ngoài được. Cao Nha nột rất ham học hỏi, quát lên:
- Tiểu Thiên, ngươi điếc sao, còn không nhanh lên.
Lục Thiên đi lên dưới áp lực nặng nề.
- Yên tâm, không để ngươi chịu nỗi khổ da thịt đâu.Lý Kỳ trước tiên loại bỏ sầu lo trong lòng Lục Thiên, sau đó gọi gã và Trần A Nam lại đây, nhỏ giọng dặn dò vài câu bên tai gã.
Lục Thiên nghe xong, không khỏi thở phào, ưỡn ngực cam đoan nói:
- Xin đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
- Tốt lắm!
Lý Kỳ lại nói với đám người Cao Nha nội:
- Các ngươi nhìn cho kỹ.
Nói xong, hắn liền trở tay vỗ lên mặt Lục Thiên.
Một tiếng bốp thật lớn vang lên!Chỉ thấy Lục Thiên xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ trên không rồi lăn xuống đất.
Những người còn lại nghẹn họng nhìn trân trối.
Điều này cũng quá khoa trương rồi.
Đột nhiên, Chu Hoa hét lên:
- Ta nhìn thấy, ta nhìn thấy, vừa rồi là A Nam vỗ một chưởng xuống mới phát ra tiếng vang kia.
- Mập mạp, ánh mắt thật tốt.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Vừa rồi Sài Thông nghe một tiếng thịch kia, thật ra là do ta cố ý tạo ra, chính vìđể diễn xuất càng thêm chân thật.
Hắn nói xong thấy Lục Thiên còn đang chết trên đất, cười thầm, kỹ năng của thằng nhãi này thật không tệ nha, vươn chân đá nhẹ nói:
- Được rồi, đừng diễn nữa.
Lục Thiên nhanh nhẹn đứng lên, cười khà khà, không bị gì cả, thầm nghĩ, đây mới là biểu diễn nha, Nha nội rõ ràng là muốn giết người mà!
Đám người Cao Nha nội lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, đều vỗ tay, hưng phấn nói:
- Vở diễn này thật là thú vị mà. Mã Kiều, ngươi mau chóng thiết kế ra vài chiêu thức giúp ta, phải là loại lấy một địch trăm đó.
Mã Kiều thành thực nói:- Ta không biết làm việc này.
Lý Kỳ nhấc tay, nói:
- Yên tâm, Mã Kiều sẽ đảm nhận chỉ đạo võ thuật lần diễn này.
- Chỉ đạo võ thuật?
Mọi người đều sửng sốt, vẻ mặt sung bái nhìn Mã Kiều.
Chỉ riêng Mã Kiều luôn ngây ngốc đứng bên cạnh Lỗ Mỹ Mỹ vốn muốn cự tuyệt, nhưng đám người Cao Nha nội nhìn y sùng bái, làm y rất thoải mái, gật đầu nói:
- Vậy được rồi.- Mã Kiều, giúp ta thiết kế chiêu thức trước.
- Mã ca
- Mã đại ca
- Mã gia
Sặc! Các ngươi thật đúng là chim non trong giới văn nghệ mà, lại đi nịnh bợ một tên chỉ đạo võ thuật, cũng không biết nịnh bợ tổng đạo diễn như ta. Lý Kỳ bị chen đến suýt chút rơi xuống đài nhìn Mã Kiều được đám người bao quanh, trong lòng căm giận bất bình, thầm mắng, đám điểu nhân các ngươi muốn đến nịnh bợ lão tử, lão tử cũng không thèm, chỉ cần nữ chính biết nịnh bợ ta là được rồi.Sau khi ra khỏi Ngã Xá, Lý Kỳ đi thẳng về Bạch phủ, từ khi sinh Lý Chính Hi, hắn đã đến Bạch phủ ở rồi.
- Cô gia, ngài đã về rồi. Lão gia phái nhiều người đi tìm ngài đó.
Lúc này vừa vào cửa thì một viện công vội vàng bước lên nói.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- À, Thái tử điện hạ đến.
- Thái tử điện hạ?
Lý Kỳ hơi sững sờ, nói:
- Đến bao lâu rồi?- Sắp được nửa canh giờ rồi.
- Bây giờ Thái tử điện hạ đang ở đâu?
- Ở tiền sảnh, lão gia cũng ở đó.
- Ta biết rồi.
Đi vào tiền sảnh chỉ thấy ngoài trừ tỳ nữ hầu hạ trong phòng ra, còn có năm người ngồi đó, Triệu Hoàn, Bạch Thì Trung ngồi chính giữa, hai bên trái phải còn có ba người ngồi. Người bên trái là Cảnh Trọng Nam, người thứ nhất bên phải là Triệu Minh Thành, người thứ hai gương mặt xa lạ, Lý Kỳ chưa từng thấy qua, ước chừng tuổi hơn bốn mươi, có một chòm râu dê, ăn mặc theo kiểu Nho sinh.- Lý Kỳ bái kiến Thái tử điện hạ.
- Hạ quan tham kiến Kinh tế sử.
Sau khi hai bên thi lễ xong, Bạch Thời Trung mới hỏi:
- Lý Kỳ, trước đó con đi đâu vậy?
Lý Kỳ nói sự thật:
- À, vừa rồi con đi chuẩn bị Nguyên Đán triều hội.
Vở diễn kia định diễn ở Nguyên Đán triều hội, nói vậy cũng không sai!
Bạch Thì Trung vừa nghe nhất thời không nói gì nữa, chỉ có thể nói lý do này quá bá đạo.Triệu Hoàn cười ha ha nói:
- Không sao, không sao, đến đây, Lý Kỳ, ta giới thiệu cho ngươi một người tài.
Ánh mắt Lý Kỳ bất giác bắn về phía người thứ hai bên phải.
Người kia vái dài với Lý Kỳ nói:
- Hạ quan Lý Cương bái kiến Kinh tế sử.
Lý Cương? Lý Kỳ sững sờ, ngây ngẩn nhìn người trước mặt.
Triệu Hoàn duỗi tay ra, giới thiệu:
- Bá Kỷ từng đảm nhiệm chức Giám sát ngự sử, sau đó đến Nam Kiếm Châu quản lý thuế, rất có nghiên cứu về luật mới của ngươi, chính là một vị nhân tài hiếm có, do đó, sau khi ta nhậm chức Hồng Lư Tự Khanh liền chiêu mộ ông ta tới giúp đỡ,bây giờ đang đàm nhiên chức Thừa ở Hồng Lư Tự.
Nói xong y lại nói với lý Cương:
- Bá Kỷ, vị này chính là Kinh tế sử, Kim Đao Trù Vương đỉnh đỉnh đại danh. Tin rằng ông đã nghe không ít sự tích về hắn rồi.
Theo giọng điệu của y thì dường như đã quen với Lý Cương từ lâu.
Lý Cương gật đầu nói:
- Điện hạ quá khen rồi. Đại danh của Kinh tế sử như sấm bên tai, sự tích thì thuộc như lòng bàn tay.
Dường như Lý Kỳ không nghe bọn họ nói chuyện, chỉ nhìn Lý Cương, hai mắt thoáng chút sợ hãi.Chốc lát sau, Triệu Hoàn thấy Lý Kỳ thờ ơ thì có vẻ xấu hổ.
Bạch Thì Trung thấy Lý Kỳ không đáp thì thầm nghĩ, tiểu tử này đang làm gì vậy? Ho nhẹ một tiếng.
Lý Kỳ hơi ngẩn ra, đột nhiên kịp phản ứng, vội chắp tay nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, Thái tử điện hạ có được nhân tài này, hạ quan thật quá vui mừng, nhất thời không biết nên thể hiện niềm vui mừng như thế nào, nếu có mạo phạm, xin Thái tử thứ tội.
Triệu Hoàn vừa nghe thì buồn bực trong lòng hóa thành hư không, ha ha nói:
- Thì ra là thế, Lý Kỳ, trước nay ngươi nhìn người rất chuẩn, có câu này của ngươi, ta yên tâm rồi.- Quá khen, quá khen.
Lý Kỳ cười ha ha, lại nói với lý Cương:
- Lý Thừa, ngài thật may mắn có thể gặp được một minh chủ như điện hạ. Sứ thần các nước sắp vào kinh, ngài đây nhậm chức thì lập tức có cơ hội lập công rồi, thật sự đáng mừng nha.
Lý Cương vội nói:
- Kinh tế sử nói rất đúng, những thứ này đều là ân trạch của điện hạ. Ngày sau Lý Cương nguyện vì điện hạ làm thân chó ngựa, cũng hi vọng có thể học được một chiêu nửa thức của Kinh tế sử.
Lý Kỳ ha ha nói:
- Lý Thừa khiêm nhường rồi.Triệu Hoàn thấy bọn họ dường như mới quen đã thân, trong lòng cũng vui mừng, mà không biết rằng bất cứ ai gặp Lý Kỳ cũng đều có thể “mới quen đã thân”, ví dụ như Thái Mẫn Đức lúc trước vậy, cười nói:
- Lý Kỳ, hôm nay ta tìm ngươi, đầu tiên là sứ thần các nước sắp vào kinh rồi nên muốn thương lượng chi tiết với ngươi. Còn chuyện nữa
Y nói tới đây thì ánh mắt đột nhiên chuyển sang Cảnh Trọng Nam, nói:
- Cảnh Chiêm sự ở bên cạnh ta đã lâu, trung thành tận tâm, tài năng trên người ta hiểu hơn bất kỳ ai. Nếu chỉ ở trong Đông cung, thật sự có chút lãng phí, vừa hay chức Môn Hạ Tỉnh Hữu Chính Ngôn vẫn luôn bỏ trống chưa quyết, do đó
Y nói đến đây thì không nói thêm gì nữa, ánh mắt liếc sang Lý Kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...