Cho dù Lý Kỳ khua môi múa mép như lò xo thế nào cũng không thể thay đổi chuyện Quách Tĩnh là nam chính thứ nhất, nhưng bất cứ ai cũng không ngờ, nam chính thứ nhất này lại rơi vào người Trần A Nam.
Ngay cả bản thân Trần A Nam cũng tuyệt đối không ngờ, y tới đây cũng chỉ chơi đùa thôi, nếu có thể mặc áo diễn chạy vòng vòng một lát thì y đã thỏa mãn trong lòng rồi, chưa từng nghĩ đến, còn chưa vớ được áo diễn thì đã mơ mơ hồ hồ làm nam chính rồi, điều này làm y vô cùng kinh ngạc, không nhịn được chỉ vào mình nói:
- Ta?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, là ngươi.- Vì sao?
Trần A Nam hỏi theo bản năng.
Lý Kỳ mỉm cười nói:
- Bởi vì ngươi ngốc.
Lý do này thật sự quá tổn thương người mà, tốt xấu gì Trần A Nam người ta cũng là Nam ca đỉnh đỉnh đại danh ở Kinh thành, tiểu đệ dưới tay đâu chỉ trăm người. Trần A Nam nhất thời im lặng, cười khan vài tiếng.
Lý Kỳ đưa tay chỉ ra, luôn miệng nói:
- Nhìn xem vẻ mặt này thật giống Quách Tĩnh, dùng câu của Thất Công mà nói là vừa xuẩn vừa ngốc.Trần A Nam lập tức ngậm chặt miệng, mọi người cười to ầm ầm, có điều đây cũng chỉ là một câu nói đùa của Lý Kỳ thôi, mấu chốt là Trần A Nam không luống cuống, điểm này cực kỳ giống Cao Nha nội, huống hồ kỹ năng diễn xuất cũng đạt tiêu chuẩn.
Hồng Thiên Cửu gật đầu nói:
- Tĩnh nhi, con thật sự là vừa xuẩn vừa ngốc.
Tĩnh nhi? Lý Kỳ thuận tay vỗ một cái lên đầu Hồng Thiên Cửu, nói:
- Tiểu tử ngươi không khỏi nhập vai quá sớm rồi.
Hồng Thiên Cửu gãi đầu, ha ha nói:
- Không kìm lòng nổi, không kìm lòng nổi.Cao Nha nội lại nói:
- Tiểu tử A Nam này không tệ, quen y lâu như vậy rồi, chưa từng thấy y khiếp đảm. A Nam, ngươi phải diễn tốt vai này đó.
Trần A Nam ra sức gật đầu vài cái, ai một tiếng, trong lòng hưng phấn không thôi. Thật không ngờ, Cao Nha nội chỉ cảm thấy Trần A Nam diễn Quách Tĩnh sẽ chỉ phụ trợ sự “phong lưu phóng khoáng” của y thôi, điều y sợ hãi nhất là Lý Kỳ xung phong đảm nhận vai Quách Tĩnh, phải biết phàm là mỹ nữ số một Kinh thành, trước nay y chưa từng giành thắng được.
Cao Nha nội vỗ tay nói:
- Được rồi, được rồi, ngoài trừ Dung nhi ra, những vai còn lại đều quyết định rồi, chúng ta bắt đầu luyện thôi.Lại luyện? Lục Thiên nghe thấy mà trong lòng hoảng hốt.
Lý Kỳ vội giơ tay lên nói:
- Đừng vội, đừng vội.
Cao Nha nội nói:
- Còn không vội à, chỉ còn một tháng thôi.
- Một tháng đủ rồi, cũng chẳng có bao nhiêu nội dung.
Lý Kỳ khoát tay, nói:
- Nếu cách thức biểu đạt khác đi thì đương nhiên không thể dựa theo những gì trong sách viết để diễn rồi. Từ lâu ta đã cho người bắt đầu sửa lại câu chuyện cho lần diễn này, để tăng thêm đối thoại nhiều hơn, cũng là để vở diễn này càng trở nên cuốn hút hơn, tin rằng đã sắp viết xong rồi.Sài Thông gật đầu nói:
- Vậy cũng đúng, nếu dựa theo trong sách viết, thì đối thoại trong đó thật sự quá ít.
Lý Kỳ nói:
- Còn một điểm nữa, Nha nội.
- Sao?
Lý Kỳ thoáng liếc y, thở dài:
- Cách diễn vừa rồi của ngươi, hoàn toàn sai rồi.
Cao Nha nội ngăn chặn sự rối loạn, nói:
- Lẽ nào ngươi thấy ta diễn quá nổi trội?Hiển nhiên là y cảm thấy vừa rồi y biểu diễn quá mức hoàn mỹ.
Nổi cái đầu ngươi! Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:
- Ta không nói cái này, ta nói là cách ngươi đánh người.
Cao Nha nội bừng tỉnh đại ngộ, hời hợt nói:
- Hóa ra là việc này nha. Vừa rồi ta đã nói rồi, ta xuống tay quá nhẹ mà, lần sau ta sẽ chú ý hơn.
Lần này Lý Kỳ đã bị y nói cho hôn mê luôn, ngây người hồi lâu, mới nói:
- Vậy ý của ngươi là, nếu ngươi bị người ta đánh, cũng nên như vậy?
Cao Nha nội cũng không ngu ngốc, vội vàng nói:
- Lý Kỳ, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, ngươi không thể để ta bị đánh nha.Lý Kỳ gật đầu nói:
- Được thôi! Để ngươi không bị đánh, chỉ có một cách thôi.
- Cách gì?
- Chính là đổi người diễn.
- Sao có thể được chứ.
Cao Nha nội liếc nhìn Lý Kỳ, cười ha ha nói:
- Lý Kỳ, ngươi thông minh như vậy, gần gũi bản Nha nội như vậy, nhất định có cách mà.
Lý Kỳ quen với sự “ngây thơ” của Cao Nha nội chỉ mỉm cười, chợt nghiêm mặt nói:- Nha nội, đây là diễn tuồng, không phải là thật, sao ngươi có thể chơi thật chứ. Lẽ nào trong truyện nói đánh chết người, thì ngươi thật sự đánh chết người sao.
Cao Nha nội nhíu mày nghi ngờ nói:
- Vậy ngươi nói nên làm sao đây?
- Đương nhiên là đánh giả!
- Đánh giả? Cái gì gọi là đánh giả?
Đám người Hồng Thiên Cửu, Sài Thông cũng hoang mang nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ há hốc mồm, lại nói:
- Thôi đi, thôi đi, việc này không nói rõ được, ta diễn một lần cho các ngươi xem,đến lúc đó các ngươi sẽ biết cái gì gọi là đánh giả.
Hắn nói xong liền đứng dậy, nói với Mã Kiều:
- Mã Kiều, ngươi và ta làm mẫu một lần cho bọn họ đi.
Mã Kiều lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết đánh giả nha.
- Yên tâm, ta sẽ dạy ngươi, đến đây.
Trong khi nói, Lý Kỳ đã đi lên đài.
Vì sao loại chuyện lừa gạt này, Bộ Soái thích tìm ta vậy nha! Mã Kiều buồn bực đi tới, hữu khí vô lực nói:- Bộ Soái, phải đánh sao đây?
Lý Kỳ cười nói:
- Rất đơn giản, trước tiên chúng ta thiết kế ra động tác, sau đó mới đánh nhau, hiểu chưa?
- Không hiểu.
- Ặc
Xem ra ta quả thật nói quá đơn giản rồi. Lý Kỳ lại nói:
- Ta làm mẫu trước một lần cho ngươi xem vậy.
Nói xong hắn nắm chặt tay phải, nói:
- Nấm đấm này ta sẽ đánh lên đầu ngươi, sau đó ngươi liền nghiêng đầu sang tráitránh đi.
Mã Kiều nói:
- Ta ngăn nắm đấm của ngươi là được rồi, không cần tránh.
Lý Kỳ giận dữ trừng y, nói:
- Chúng ta đang làm mẫu, làm mẫu hiểu không? Ngươi chỉ cần lần theo là được.
Mã Kiều gật đầu.
- Chúng ta trước tiên làm chậm đã.
Lý Kỳ nói xong liền nâng quyền phải lên từ từ đánh lên đầu Mã Kiều.
Mã Kiều cảm thấy thứ này thật nhàm chán, nhưng không còn cách nào khác. Đốiphương là lão đại của y nha, đợi khi quả đấm của Lý Kỳ đến gần, y khẽ nghiêng đầu sang bên trái.
- Được rồi!
Lý Kỳ lập tức trầm trồ khen ngợi, lẽ nào thằng nhãi này đồng ý phối hợp sao, lại giải thích tỉ mỉ một phen, mới nói:
- Vậy được, chúng ta lại làm nhanh một lần.
Mã Kiều nhẹ nhàng ồ một tiếng.
- Chuẩn bị xong chưa?
Dù sao cũng là lần đầu Lý Kỳ làm đạo diễn, rất hưng phấn nha!Mã Kiều lại cảm thấy cực kỳ nhàm chán, nói:
- Ngài chuẩn bị xong rồi thì ta cũng xong rồi.
Lý Kỳ thấy dáng vẻ buồn bực của y, trong lòng hơi giận, đột nhiên ra tay đánh về phía đầu Mã Kiều.
Nhưng, chỉ dựa vào tốc độ của hắn thì dù là đánh lén thì sao có thể làm Mã Kiều bị thương chứ, Mã Kiều chỉ khẽ nghiêng đầu, ung dung tránh khỏi.
Nhanh như vậy? Lý Kỳ lộ vẻ xấu hổ, lập tức nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, chính là như vậy, ngươi hiểu chưa?
Mã Kiều gật đầu nói:
- Ta biết rồi, chính là đụng vở thì diễn.- Thông minh, có điều trong trường hợp này thì có nghĩa tán dương, bởi vì đây vốn dĩ là một vở diễn.
Lý Kỳ dựng thẳng ngón cái với Mã Kiều, liền nhìn sang mấy người đang mở to mắt xem hỏi:
- Các ngươi xem hiểu không?
Cao Nha nội cái hiểu cái không nhìn Lý Kỳ, Cao Nha nội gãi đầu nói:
- Lý Kỳ, hành động này của ngươi cũng đơn giản, ta cũng biết, nhưng vấn đề là ngươi cứ làm nhưng vậy sẽ làm mình mệt chết, cũng không thể đánh ngã đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...