Lý Kỳ nghỉ ngơi lấy sức ở Bạch phủ một này, do thường xuyên ăn các loại thuốc bổ quý báu như nhân sâm, bào ngư, linh chi, nên tinh thần hắn rất hồi phục rất nhanh. Sáng nay, từ sớm hắn đến trang viên của mình ở phía tây ngọai ô để đợi khách quý tới cửa.
Hắn đến không bao lâu thì tôi tớ vào bẩm báo là ngài Y Hạ Bách Xuyên và Đằng Cát Tam Mộc đến từ Nhật Bản xin cầu kiến.
Nhanh như thế? Lý Kỳ cười ha ha vài tiếng, sai tôi tớ mời hai vị khách quý tiến vào.
Chỉ chốc lát sau, đã thấy Đằng Cát Tam Mộc, Y Hạ Bách Xuyên cùng khoảng sáu, bảy người tiến vào.
- Chào mừng các vị bằng hữu từ phương xa đến!
Lý Kỳ cười ha hả, đứng dậy chào đón, nói:
- Đã nhiều ngày không thấy, hai vị trông càng ngày càng trẻ tuổi, cứ như là ngược sinh trưởng vậy, thực không dám dấu, vừa rồi ta còn tưởng là con của hai vị đến đây đấy.
Đối mặt với sự ‘nhiệt tình thổ lộ’ của Lý Kỳ, hai người Đằng Cát và Y Hạ vô cùng xấu hổ, rõ ràng trong một năm này, bọn họ vội đến tóc bạc, nhìn già nua vài phần mà Lý Kỳ vẫn mở mắt nói bậy được, câu gì không nói lại nói câu này, không biết là khen hay là châm chọc.
Y Hạ Bách Xuyên cúi đầu, chân thành nói:
- Kinh tế sử quá khen.
Đằng Cát Tam Mộc vẫn thường xuyên đến Đại Tống, hơn nữa y cũng không xuất thân từ võ sĩ, không cần nghiêm túc như vậy, tay vung lên, sai vài tên hạ nhân khiêng mấy hòm gỗ lớn lại đây, y cười ha hả nói:
- Nghe nói gần đây Kinh tế sử mừng đến quý tử, đây là một phần lễ vật nho nhỏ, mong ngài không cần từ chối.
Ngươi đã tìm lý do hoàn mỹ như vậy, ta tất nhiên phải thu rồi, Lý Kỳ khách khí nói:
- Hai vị khách khí quá, hai vị tới chơi đã khiến ta vui mừng lắm rồi, cần gì mang theo những thứ tục vật này, thật là…, ha ha, ta cũng không biết nói gì cho phải.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn đã sai tôi tớ thu quà luôn rồi.
Lý Kỳ đang chuẩn bị mời bọn họ ngồi xuống, chợt thấy bên cạnh Đằng Cát Tam Mộc còn đứng một vị võ sĩ có lông mày bát tự, tai to mặt lớn, lưng hùm vai gấu, cao to lực lưỡng. Ước chừng khoảng ba mươi tuổi, đứng song song với Đằng Cát Tam Mộc nên không có khả năng là tùy tùng, hắn hiếu kỳ hỏi:
- Vị này là?
Đằng Cát Tam Mộc vội vàng giới thiệu:
- Thiếu chút nữa quên mất, vị này là Bình Võ Lang, võ sĩ của gia tộc Bình thị ở Nhật Bản.
Bình Võ Lang cúi đầu bái kiến:
- Bình Võ Lang bái kiến Kinh tế sử đại nhân.
Mặc dù tiếng Hán của gã mặc có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không đến mức khiến người khác cần phải suy nghĩ mới hiểu được.
Địa vị hiện giờ của Nhật Bản khá thấp so với Đại Tống, không cần biết ngươi ở bổn quốc là quan to thế nào, đã đến Đại Tống, mỗi khi nhìn thấy quan viên của Đại Tống, thì ngươi phải hành lễ trước.
Tuy vóc dáng người này không tốt lắm, nhưng cũng rất hiểu lễ nghĩa, không tệ, không tệ. Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Tốt --- ồ, à, hóa ra là võ sĩ của Bình thị, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Bình Võ Lang không tiếp xúc nhiều với người Đại Tống, không biết đấy chỉ là lời khách sáo, nghiêm túc hỏi lại:
- Kinh tế sử đại nhân biết đến võ sĩ Bình Thị chúng ta sao?
Ngươi nói đùa với ta sao? Ta cũng chỉ biết Võ Đằng Lan mà thôi. Lý Kỳ sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, nói:
- Đương nhiên là biết, từ trước đến giờ ta rất thưởng thức tinh thần võ sĩ của các ngươi, xứ Phù Tang nổi danh nhất về võ sĩ, danh tiếng của võ sĩ Bình thị như sấm bên tai, không có ai vượt qua được, như thế thì sao ta không biết được chứ, Võ Đại Lang huynh hỏi vậy là đối với võ sĩ bình thị các ngươi bất kính rồi.
Nếu là người quen của Lý Kỳ, nghe hắn nói như vậy sẽ trực tiếp không thèm để ý, nhưng Bình Võ Lang không phải, do tại Nhật Bản, quý tộc nắm mọi quyền hành trong tay, võ sĩ vẫn luôn kém một bậc, chưa từng nghĩ rằng đến dị quốc tha hương lại gặp được người đồng đạo, không khỏi vui mừng khôn xiết. Vô cùng kích động nói:
- Đúng vậy, Kinh tế sử đại nhân nói rất đúng. Còn có, tên ta là Bình Võ Lang, không dám ngông nghênh tự xưng là ‘đại’, Kinh tế sử đại nhân cứ gọi ta Võ Lang là được.
- Là như vậy sao?
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Chắc tại ta nghe lầm. Võ Đại Lang ---- à không, mời ba vị ngồi, mời ngồi.
Lý Kỳ thấy Bình Võ Lang ngồi phía trước Y Bách Hạ Xuyên, trong lòng sửng sốt, một lần nữa đánh giá lại gã, hắn sai người mời trà, cười hỏi:
- Phải rồi, Y Hạ tiên sinh, không biết ngài có vừa lòng với vũ khí của Đại Tống không?
Y Hạ Bách Xuyên giơ ngón tay cái:
- Vừa lòng, rất vừa lòng. Vũ khí của quý quốc đúng là số một, danh bất hư truyền, đặc biệt là cung nỏ, thật sự là xảo đoạt thiên công.
- Xem ra Hán ngữ của Y Hạ tiên sinh lại tiến bộ không ít rồi.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Các vị vừa lòng là tốt rồi, thực không dám dấu diếm, Đại Tống ta cũng là lần đầu buôn bán vũ khí, khó tránh khỏi có chút thấp thỏm, nhất định vẫn còn có chỗ chưa được hoàn thiện, ta biết Y Hạ tiên sinh chỉ nói khách khí mà thôi.
Nói đến đây, hắn xoay chuyển nói:
- Thế nhưng hiện giờ chúng ta đã trù bị được một năm, quy trình mua bán vũ khí đã gần như hoàn mỹ, mặt khác, chúng ta còn nghiên cứu ra một số vũ khí kiểu mới, tin tưởng các vị nhất định có hứng thú.
Hắn cũng không thèm nói khách khí hai câu, liền nói đến phương diện làm ăn, thật không hổ là Kinh tế sử! Đẳng Cát Tam Mộc và Y Hạ liếc nhìn nhau, sắc mặt lộ vẻ bối rối.
Đằng Cát Tam Mộc ngượng ngùng nói:
- Kinh tế sử có vẻ coi trọng Nhật Bản chúng ta rồi, nhân khẩu ở Nhật Bản rất thưa thớt, binh lực không bằng quý quốc một phần vạn, năm trước mua đám vũ khí kia đã đủ rồi, năm nay không cần mua nữa.
Lý Kỳ ‘a’ một tiếng, sắc mặt lộ ra chút thất vọng, thầm nghĩ rằng ‘các ngươi chạy ngàn dặm xa xôi đến đây, không cho Đại Tống ta lưu lại chút gì, vậy cũng quá buồn cười, các ngươi không muốn mua, ta lại càng muốn các ngươi phải mua’. Hắn gật đầu nói:
- Thì ra là vậy, ta còn tưởng các vị cũng giống bên Cao Ly, cũng đến Đại Tống vì xưởng đóng tàu, hóa ra là ta đoán sai, không sao, không sao, không mua bán thì nhân tình vẫn còn.
- Cao ly? Xưởng đóng tàu?
Trong lòng Đằng Cát Tam Mộc rùng mình, hiếu kỳ hỏi:
- Lời này của Kinh Tế Sử có ý gì? Cao ly muốn mua thuyền của quý quốc sao?
- Các ngươi không biết sao?
Sắc mặt của Lý Kỳ có chút do dự, nói:
- Cụ thể ta cũng không rõ, nhưng theo ta biết, bọn họ thật sự có ý đồ như vậy.
Lý Kỳ càng nói ba phải như vậy, bọn Y Hạ Bách Xuyên càng sinh nghi trong lòng.
Đằng Cát Tam Mộc dò hỏi:
- Kinh tế sử ý nói đến xưởng đóng tàu ở Phúc Châu?
- Đúng vậy.
Lý Kỳ cười gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Không biết ba vị có biết đến tân pháp của Đại Tống ta?
Đằng Cát Tam Mộc vội nói:
- Đương nhiên, đương nhiên. Mỗi lần quý quốc cải cách, chúng ta đều vô cùng chú ý.
Lời này nhưng không có nửa điểm dối trá, Nhật Bản bọn họ hiện giờ vẫn dùng tiền của Đại Tống, sao có thể không chú ý hành động của Đại Tống được. Ngược lai Đại Tống rất ít chú ý Nhật Bản, thể hiện rõ coi thường bọn họ.
Lý Kỳ cười nói:
- Vậy ba vị cũng biết Đại Tống ta chuẩn bị tăng cường mậu dịch trên biển.
Đằng Cát Tam Mộc vuốt cằm cười nói:
- Tất nhiên là biết, Nhật Bản chúng ta cũng nguyện có thể cùng quý quốc hợp tác thường xuyên hơn, dân chúng Nhật Bản cũng ngóng trông thương đội của quý quốc có thể đặt chân đến tệ quốc.
- Thật sao? Dân chúng xứ Phù Tang thật là hiếu khách.
Lý Kỳ cười ha ha vài tiếng, lập tức nghiêm túc nói:
- Bởi vì Đại Tống ta muốn tăng cường mậu dịch trên biển, nên mới xây dựng xưởng đóng tàu. Mậu dịch trên biển, mậu dịch trên biển, không có thuyền thì buôn bán thế nào, ba vị nói có phải hay không.
Bọn người Đằng Cát Tam Mộc đều gật đầu.
Lý Kỳ lại nói:
- Cho nên nói, buôn bán trên biển phải dựa vào thuyền, một con thuyền vừa lớn, vừa an toàn ắt hẳn là không thể thiếu, nếu ai lái mấy loại thuyền nhỏ vượt hải dương, đi xa ngàn dặm đến Đại Tống buôn bán, sợ rằng dù chúng ta rất muốn buôn bán cùng bọn họ, nhưng nhìn mấy thuyền nhỏ như vậy, cũng không còn hứng thú nữa. Đối với người như vậy, ta khuyên bọn họ nên về nhà trồng trọt là tốt nhất, đừng lãng phí sinh mệnh, bởi vậy mà thấy được, thuyền tốt hay xấu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến mậu dịch hàng hải.
Dừng một chút hắn mới tiếp tục nói:
- Không phải Lý Kỳ ta khoác lác, mọi người đều biết, nếu Đại Tống chỉ đứng thứ hai trong lĩnh vực tạo thuyền, sẽ không có quốc gia nào dám nói đứng thứ nhất. Xưởng đóng tàu trên danh nghĩa nói là xây dựng vì Đại Tống, còn không bằng nói là xây dựng vì quốc gia khác. Mậu dịch, mậu dịch, thứ này nhưng chụp một cái không vang được, phải có địa điểm có hướng đi, giống như Đại Tống chúng ta đi buôn bán ở Triều Tiên, chúng ta xuất phát với hơn mười thuyền lớn, nhưng bọn họ mà đi thì cũng chỉ có mấy thuyền nhỏ, bình thường, như vậy thì thật không công bằng, đối với bọn họ thật không công bằng, có cố gắng cũng chỉ như vậy.
Nói xong những lời này, ba vị lão huynh xứ Phù Tang cũng không nhịn được mà xấu hổ, kỳ thật không phải bọn họ không có thuyền, nhưng so với loại thuyền vừa cao, vừa đẹp của Đại Tống, thuyền của bọn họ thật sự không đáng để mắt.
Tiểu dạng! Nói xong ở đây, chờ các ngươi đáp ứng, ta lại dùng các ngươi để lừa bên Cao Ly, ha ha, một công đôi việc! Lý Kỳ liếc nhìn bọn họ, lại nói:
- Tóm lại, đây là lần đầu tiên Đại Tống ta bán thuyền cho hải ngoại. Các vị vẫn biết, Cao ly cùng Đại Tống vẫn luôn có quan hệ buôn bán tốt đẹp, cho nên bọ họ rất hứng thú với thuyền của Đại Tống, không riêng thuyền hàng, bọn họ còn hỏi thăm về chiến thuyền.
Chiến thuyền? Đằng Cát Tam Mộc hỏi:
- Buôn bán thì có quan hệ gì tới chiến thuyền?
Lý Kỳ chỉ chỉ y, cười ha hả nói:
- Ngài không hiểu đúng không
Đằng Cát Tam Mộc nói:
- Mong Kinh tế sử chỉ giáo cho.
Lý Kỳ cười phân tích:
- Không biết xứ Phù Tang của các vị có cường đạo hay không, dù sao Đại Tống ta là có, hơn nữa diệt không hết được, nguyên nhân cũng bởi sức hấp dẫn của việc không làm mà hưởng, chỗ nào có người qua lại, không thể nghi ngờ là chỗ đó có cường đạo. Trên đất bằng còn có quan binh khiến chúng kinh sợ, bọn cường đạo sẽ không dám quá mức ngang ngược hung hăng, nhưng ở trên biển làm sao được? Ta không rõ trên biển có hải tặc hay không, nếu có cũng khẳng định là không nhiều, bởi mậu dịch trên biển còn chưa hưng thịnh, chiếu theo mục tiêu mà tân pháp của Đại Tống đề ra, trong một năm sắp tới, mậu dịch trên biển sẽ tăng mạnh, nếu vậy thương nhân qua lại cũng nhiều hơn, tiền tài mang theo tuyệt đối nhiều hơn so với đường bộ, hấp dẫn lớn như vậy chắc chắn sẽ khiến cho có kẻ thèm muốn, đến lúc đó hải tặc đồng thời cũng tăng nhiều, dù gì an toàn phải đặt hàng đầu, bất kể là Đại Tống ta, là Triều Tiên hay là xứ Phù Tang các vị đều sẽ nghĩ biện pháp bảo đảm an toàn cho thương nhân. May mắn là Đại Tống ta đã sớm nghĩ đến điều này, vì vậy chúng ta đang nghiên cứu một loại chiến thuyền nhẹ nhàng tiện lợi, với mục đích bảo vệ lợi ích của thương nhân ở bổn quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...