Kỳ thực sở dĩ Lý Kỳ đưa ra phương pháp này, mục đích chính là nhân cơ hội này chay đổi hệ thống phòng ngực của kinh sư.
Cao Cầu nghe xong liền gật đầu, nói:
- Ngươi nói cũng có lý, vậy ngươi định làm thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Ta định sẽ trộn Thị vệ bộ và Thị vệ mã, Điện tiền ti lại với nhau, chia ra thành hai doanh trận công thủ. Thái úy, người cũng biết, ba nha môn này lai lịch đều không liên quan tới nhau, dù là ở phương diện quản lý, hay là phương diện huấn luyện. Về phần hỗ trợ lẫn nhau thì căn bản không có bất kỳ sự ăn ý nào. Mà cuộc quân diễn này lại mỗi năm một lần, ta thấy cần phải mỗi năm liên hợp quân diễn với nhau một lần, huấn luyện ra trình độ ăn ý giữa họ. Dù sao bảo vệ kinh thành cũng là trách nhiệm chung của họ. Về điểm này, họ có thể hỗ trợ lẫn nhau, trở thành một đoàn thể, mà không phải là chia quân tác chiến.
Mặc dù Cao Cầu không hiểu về quân sự. Nhưng cũng không phải là ngu dốt, liền nói:
- Điều này quả thực là một lỗ hổng lớn của cấm quân. Năm ngoái khi quân diễn, Điện tiền ti hoàn toàn không phải là đối thủ của Thị vệ bộ và Thị vệ mã. Như vậy thì không thể được, được, ta đồng ý với ngươi. Song, trước tiên ta cũng phải bẩm báo chuyện này lên Hoàng thượng. Nhưng, vấn đề có lẽ cũng không lớn lắm, quân diễn lần này sẽ do ngươi toàn quyền phụ trách.
Lý Kỳ chắp tay nói:
- Hạ quan tuân lệnh.
…….
…….
Sau khi Tống Huy Tông đồng ý, Lý Kỳ lập tức truyền tập các tướng sỹ ba nha, mở hội nghị bàn tròn lớn, mà địa điểm của cuộc họp được bố trí ở Điện tiền ti.
Sau khi Lý Kỳ và các tướng sỹ hàn huyên với nhau xong, lại đứng dậy đi một vòng ở giữa bàn, mỉm cười nói:
- Những lời dông dài ta nói cũng không muốn nói nữa. Hôm nay ta mời các vị tới đây, chủ yếu là vì quân diễn liên hợp năm nay, tin chắc các vị cũng đều đã nhận được thông báo rồi. Quân diễn liên hợp năm nay, Thái úy đã toàn quyền giao lại cho ta phụ trách.
Hắn vừa nói dứt lời, phía dưới bỗng có người thầm nói:
- Không phải lại là trò chơi nhàm chán lên núi xuống sông chứ.
Người đang nói chính là Hà Xung.
Lý Kỳ liền muốn nói, trò chơi nhàm chán như vậy, nha đầu ngươi chơi dở như vậy còn có mặt mũi mà mở miệng ra nữa. Nhưng cuối cùng vẫn được kiềm chế lại. Một là thế cục trước mắt, thực sự không phù hợp để đấu tranh nội bộ. Hai là huynh đệ Hà Thị là người của Triệu Hoàn, giờ đã là người một nhà rồi, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật.
Hắn chưa mở miệng, Hà Quán đột nhiên đứng lên quát:
- Làm càn, nhị đệ, đệ nói với Bộ soái thế nào, ta lệnh cho đệ lập tức xin lỗi Bộ soái. Nếu không, sẽ xử lý theo quân pháp.
Hà Xung lúc này mới nhớ ra, Lý Kỳ hôm nay có lẽ là người quan trọng trước mặt Triệu Hoàn, liền đứng dậy chắp tay nói:
- Hà Xung nhất thời hồ đồ, xin Bộ soái thứ tội.
Hà Quán lại nói:
- Bộ soái, nhị đệ này của ta là hồn nhân, Bộ soái cũng đừng so đo với hắn ta.
Hai huynh đệ các ngươi một xướng một họa, ta còn có thể so đo gì chứ? Lý Kỳ liền nói:
- Không sao, không sao, cuộc họp mà, không thể để một mình ta nói được, như vậy thì nhàm chán biết bao.
Nói xong, hắn liền quay sang Hà Xung nói:
- Điện Phó soái yên tâm đi, lần này tuyệt đối không thể là một trò chơi nhàm chán vô vị đâu. Ngược lại, quân diễn liên hợp lần này vô cùng kích thích, thú vị, bảo đảm các ngươi sẽ cả đời khó quên.
Đám người Nhạc Phi, Ngưu Cao có lẽ là rất hiểu tính cách của Lý Kỳ, thấy hắn nói như vậy, quân diễn liên hợp lần này không chết cũng phải lột da rồi.
Quả nhiên, Lý Kỳ liền cười nói:
- Khẩu hiệu quân diễn liên hợp lần này chính là - bảo vệ kinh sư.
- Bảo vệ kinh sư?
Các tướng sỹ đều kinh ngạc.
Hồ Du liền nói:
- Chức trách của cấm quân chúng ta chính là bảo vệ kinh sư. Chúng ta ngày ngày đều làm việc này, cuộc diễn tập này há chẳng phải là dư thừa sao?
Cũng không ít người gật đầu.
Cái đầu của ngươi bị con lừa nó đá lên à, hiểu cái gì chứ? Lý Kỳ cười nói:
- Nói là nói như vậy, nhưng hàng ngày bảo vệ kinh sư mà Mã soái nói đều là trong trường hợp không có kẻ địch. Thử hỏi Mã soái, trong trường hợp này, ngươi sao có thể biết mình rốt cuộc có đảm nhiệm được hay không?
Hồ Du giật mình, không biết nên trả lời thế nào.
Lý Kỳ lại nói:
- Mục đích chính của quân diễn lần này chính là phải tìm ra lỗ hổng trong tuyến phòng ngự ngoài thành kinh sự và khả năng tùy cơ ứng biến của cấm quân chúng ta. Xem xem rốt cuộc chúng ta có thể đưa ra được hành động nhanh nhất, chính xác nhất, hoàn mỹ bảo vệ kinh sư khi kẻ địch tấn công đột ngột hay không? Ngoài ra, cũng cần phải nhắc nhở các binh lính, sứ mệnh của họ rốt cuộc là gì?
Hà Quán nói:
- Ý của Bộ soái chẳng phải là muốn diễn tập đối kháng sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Không sai, quân diễn liên hợp lần này ta sẽ trộn lẫn Thị vệ bộ, Thị vệ mã và Điện tiền ti làm thành một đội hình. Sau đó sẽ chia ra thành hai đại doanh trại trắng, đen, đen công, trắng thủ.
Hà Quán gật đầu nói:
- Phải làm như thế rồi, ta không có ý kiến gì.
Các tướng sỹ còn lại nghe xong xung rất hưng phấn, lần lượt gật đầu. Cuộc diễn tập quân sự này thật là mới mẻ.
Hà Xung nói:
- nếu là đội hình hỗn hợp, như vậy doanh trận hai bên sẽ do ai chỉ huy? Hơn nữa, binh lực hai bên sẽ chia thế nào?
Lý Kỳ đưa tay ra nói:
- Phương án cụ thể đã được đặt trước mặt các ngươi. Bên đen sẽ do một vị lão tướng quân Chủng Sư Đạo Thống soái. Phạm Tín là Phó thống soái. Hà Xung, Nhạc Phiên là tả hữu tiên phong. Còn bên quân trắng sẽ do Điện Soái đảm nhiệm Thống soái, Mã Soái làm Phó thống soái, Nhạc Phi, Ngưu Cao là tả hữu tiên phong.
Hà Quán xem phương án trước mặt, liền nhíu mày nói:
- Bộ soái, việc phân chia binh lực này không tránh khỏi không công bằng. Binh lực tam nha vốn chính là đóng quân ở kinh sư. Ngài sẽ chia bốn quân ra ra làm đôi, như vậy đối với bên thủ chúng ta mà nói, đã là rất không công bằng rồi. Hơn nữa, ngài còn cho phép Chủng Sư Đạo điều phái quân thủ Kinh Kỳ, binh lực sẽ mạnh hơn chúng ta gấp đôi. Như vậy thì đánh thế nào được?
Y vừa nghe thấy muốn Chủng Sư Đạo đánh đối diện, trong lòng vốn có chút lo sợ, bây giờ thấy binh lực phân chia, bên mình không có chút ưu thế nào, trong lòng lại càng lo sợ. Cuộc chiến này còn chưa đánh, mà y đã nhận thua rồi.
Nhưng, Ngưu Cao và Nhạc Phi nghe nói muốn so chiêu với sư phụ, lại cực kỳ hưng phấn, nét mặt vui vẻ hẳn lên.
Lý Kỳ khoát tay nói:
- Điện Soái chớ quên, các ngươi còn có thành trì và bốn quân dưới trướng tương trợ. Tính ra, các ngươi còn chiếm ưu thế.
Hà Quán khẽ nhíu mày, lại thấy Nhạc Phi, Ngưu Cao đều vui vẻ không nói gì. Trong lòng thầm nghĩ, họ đều không có ý kiến gì. Nếu mình lại nói nữa, e là sẽ bị người ta chê cười, liền cắn răng đồng ý.
Hồ Du lại nói:
- Nhưng Bộ soái à, phương án phân chia này của ngài lần này cũng đơn giản mà nói, ngài xem xem phía trên chỉ viết bắt đầu từ mùng 1 tháng 11, khi nào kết thúc lại không biết. Những thứ còn lại càng không cần phải nói tới.
Lý Kỳ liền nói:
- Ta chính là cố ý sắp xếp như vậy, mùng 1 tháng 11 chỉ là bắt đầu diễn tập. Nhưng, không có nghĩa là bên đen sẽ tấn công trong ngày này, dù là kết hợp binh lực, hay là bất kỳ thứ gì, cũng đều đầy tính không xác thực. Nói tóm lại, mục đích của bên đen chính là tấn công bên ngoài thành kinh sư. Còn bên trắng chính là phòng ngực kinh sự. Về phần làm thế nào tấn công, tất cả đều dựa vào bản thân các ngươi suy nghĩ. Ta chỉ có thể giúp đỡ các ngươi, chính là nói cho các ngươi biết, các ngươi còn có 20 ngày chuẩn bị.
Ngưu Cao cười ha hả nói:
- Đúng đúng đúng, như vậy mới thú vị chứ. Nếu không, cũng quá là giả rồi.
Trong lòng Hà Xung không hài lòng ngang hàng với địa vị của đại ca mình, liền nói:
- Bộ soái, ngài đặc ý tách huynh đệ chúng ta và huynh đệ Nhạc Phi, lẽ nào không sợ chúng ta thông tin qua lại với nhau?
Lý Kỳ dang hai tay ra nói:
- Đương nhiên là có thể thông tin cho nhau! Sao ta phải sợ?
Mọi người đều sửng sốt. Ngưu Cao có chút buồn bực nói:
- Nếu có thể thông tin cho nhau, vậy cuộc diễn tập này còn có ý nghĩa gì? Ai thắng ai thua, không phải là đã ngầm thao túng rồi sao?
Lý Kỳ cười nói:
- Ngưu Cao, giả dụ ngươi và kẻ địch gặp nhau, ngươi có cùng kẻ địch hẹn ước trước không? Mọi người không cho phép sai người tới đối phương thăm dò tin tức sao?
Ngưu Cao gãi đầu nói:
- Nhưng đây là diễn tập.
- Diễn tập tức là thực chiến.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn mọi người một lượt, nói:
- Ta ở đây trịnh trọng thanh minh, ta không phản đối các ngươi dùng tất cả thủ đoạn. Nhưng, các ngươi cũng sẽ bị trừng phạt, ví dụ như nói tin mật. Đó chính là một chiến thuật, tuyệt đối là hợp tình hợp lý. Đó cũng là suy xét tới thủ đoạn của Chủng Lão tướng quân thăm dò lại thông tin. Tuy nhiên, nếu hành tung của Hà Xung bị Chủng lão tướng quân phát hiện, vậy thì Chủng lão tướng quân cũng có thể dùng quân pháp xử lý. Trảm đầu thì không được, nhưng đuổi ra khỏi cấm quân, hoặc đánh mấy trăm roi thì có thể được. Điều này còn phải xem Chủng lão tướng quân có thái độ thế nào về chuyện này. Chuyện này ta cũng không biết, nhưng ta rất muốn biết, các ngươi có thể giải đáp cho ta biết nghi vấn này.
Hà Xung vừa nghe xong, liền không dám nói thêm câu gì nữa. Vì trận diễn tập này, nếu bị mấy đi ngay cả chức quan này, đó thực sự là một sự thiệt thòi lớn.
- Các vị còn có câu hỏi nào khác nữa không?
Mọi người đều lắc đầu.
Lý Kỳ liền nói:
- Vậy thì được rồi, các ngươi mau đi chuẩn bị đi, hành động không được làm kinh động tới người dân. Các ngươi đều không cần phải bẩm báo cho bất kỳ ai. Ta còn có việc quan trọng, trước tiên cứ như vậy đi. Chúc các vị mọi việc thuận lợi, giải tán.
Ra khỏi Điện tiền ti, Lý Kỳ lập tức đi tìm Mã Kiều, hỏi:
- Thế nào rồi?
Mã Kiều nói:
- Theo những người đó báo lại, Diêm Thiết Sứ hiện tại dang ở Phàn Lâu cùng mấy vị quan lại ăn cơm.
- Sắp trưa rồi, sẵn dịp tới Phàn Lâu ăn trực, đi thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...