Bắc Tống Phong Lưu

Hai hàng lông mày Lý Kỳ vừa nhấc, lập tức hiểu được, thở dài:

- Nước nên tới cuối cùng cũng phải tới a! Mời Lưu công công vào đi.

Lại hướng tới Tần Cối nói:

- Ngươi đi xuống trước đi.

- Vâng.

Chốc lát sau, chỉ thấy một người lắc mông ẻo lả nện bước liên tục đi đến:

- Ôi, Kinh Tế Sử, đã lâu không gặp nha.

Tên lưỡng tính đáng chết này, ngươi ngày nào không câu dẫn ta thì ngươi sẽ chết sao! Trong lòng Lý Kỳ thầm mắng một câu, ngoài miệng lại cười dài nói:

- Nhờ phúc của Lưu công công, không việc gì, không việc gì.Lại hỏi:

- Không biết Lưu công công đột nhiên thăm đến nhà, là có việc gì chỉ bảo?

- Kinh Tế Sử nói quá lời. Chúng ta sao dám chỉ bảo Kinh Tế Sử.

Lưu công công che miệng cười khanh khách nói.

Ta bóp ngươi, ngươi cái đồ biến thái, cười dâm đãng như vậy. Lý Kỳ gượng cười, chợt thấy Lưu công công hơi đưa cái khuôn mặt đầy phấn trang điểm lại gần, sợ tới mức phải lùi lại hai bước, hai tay ôm ngực nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Lưu công công sửng sốt, nhỏ giọng nói:

- Tạp gia là mang theo khẩu dụ tới.Lý Kỳ nói:

- Vậy ngươi nói là được, nơi này cũng không có ai cả.


Lưu công công sửng sốt, liếc nhìn xung quanh, thật sao là một người cũng không có. Vẫy tay nói:

- Thật ngại quá, tạp gia quen mất rồi. Là như vậy, Hoàng thượng tìm ngươi.

Lý Kỳ nghe gã còn chưa nói hết câu, nói:

- Chỉ vậy thôi.

- Đúng rồi, làm phiền Kinh Tế Sử cùng tạp gia đi một chuyến, Hoàng thượng còn đang đợi ngươi đó.

Ta thật sự là làm cha lại làm mẹ nha, Vương Phủ ngươi con mẹ nó hại người rấtnặng a. Lý Kỳ thở dài, giơ tay lên nói:

- Mời.

Lý Kỳ đi theo Lưu công công ra khỏi Thương Vụ Cục, đi đến vùng ngoại ô phía nam, rồi lại đi gần nửa ngày, đi vào một chỗ khá yên lặng, núi vờn quanh bốn phía, ở giữa có một chiếc đình nhỏ, bốn phía xung quanh đình có không ít hộ vệ đứng canh, trong đình đang đứng một người, người này đúng là đương kim Thánh Thượng, Tống Huy Tông.

Lưu công công đứng thông báo nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng. Kinh Tế Sử đã tới rồi.

- Vi thần Lý Kỳ tham kiến Hoàng thượng.Tống Huy Tông cũng không quay đầu lại, ừ một tiếng, nói:

- Ngươi lui xuống trước đi đi. Lý Kỳ, ngươi tiến vào.

Lý Kỳ vừa tới đến trong đình, Tống Huy Tông liền lập tức nói:

- Lý Kỳ, ngươi có biết tội của ngươi không?

Toát mồ hôi!Mẹ kiếp! Lại một chiêu này? Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- Vi thần không biết.

Tống Huy Tông hừ một tiếng, nói:

- Ngươi đừng nói với trẫm, ngươi không biết phụ tử Vương Phủ đã chạy trốn rồi.

Lý Kỳ vừa nhấc mày, đáp:- Vi thần hơi có nghe thấy.

- Trẫm tín nhiệm ngươi, đem việc này giao cho ngươi, hơn nữa còn dặn đi dặn lại, tuy nhiên lại xảy ra sơ suất lớn như vậy, ngươi lại vẫn không biết tội?

Ngươi hiểu cái lông ấy, đầu của Vương Phủ hiện giờ đang ở quý phủ ta rồi. Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ, nói:

- Vi thần biết tội, vi thần cũng không nghĩ đến Vương Phủ lão cũng dám chạy trốn.

Tống Huy Tông xoay người lại, chỉ vào Lý Kỳ nói:

- Đây là ngươi đang mượn cớ sao? Trẫm mặc kệ, nếu đây là sơ suất của ngươi, ngươi nhất định phải lập công chuộc tội, túm bọn họ trở về, trẫm sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.- Vi thần lĩnh mệnh.

Tống Huy Tông càng nói càng tức giận nói:

- Ác tặc Vương Phủ này thật sự là quá ghê tởm, cũng dám có ý đồ với Sư Sư, mệt trẫm trước kia tín nhiệm lão như vậy, thật sự là buồn cười.

Biết ngay là vì nữ nhân mà, ngươi chừng nào thì biết tức giận vì quốc sự nha. Lý Kỳ cúi đầu không nói.

Tống Huy Tông liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Sư Sư hiện giờ bị bệnh liệt giường, ngươi có biết không?


Lý Kỳ thành thật nói:

- Vi thần từng nghe Phong Nghi Nô nói qua.Tống Huy Tông thở dài:

- Kỳ thật trong cả việc này, Sư Sư nàng mới là vô tội nhất, cố tình thống khổ này lại phải để một nữ tử như nàng chịu đựng, trẫm sao có thể nhẫn tâm nha. Ngươi cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Lý Kỳ cẩn thận nói:

- Vi thần biết tội.

Tống Huy Tông nói:

- Trẫm hôm nay tìm ngươi đến, không phải muốn hỏi tội ngươi, việc cấp bách, là phải nghĩ biện pháp như thế nào để chữa khỏi bệnh của Sư Sư, không nói gạt ngươi, ngự y trong cung cũng bó tay không có biện pháp, ngươi lúc trước từng giúp Sư Sư điều trị sức khỏe, vả lại có hiệu quả rất tốt, cho nên trẫm mới tới tìm ngươi.Lý Kỳ khó xử nói:

- Hoàng thượng, dinh dưỡng học của vi thần chỉ có thể theo bên cạnh phụ trợ, trợ giúp người bệnh bồi bổ, còn chữa bệnh thì phải đi tìm lang trung a.

Tống Huy Tông nhíu mày, nói:

- Lời này của ngươi là ý gì? Chẳng lẽ là muốn trẫm tận mắt nhìn Sư Sư rời trẫm mà đi sao?

- Vi thần không dám.

- Vậy ngươi nhanh chút nghĩ biện pháp, trẫm chờ ở đây.

Lý Kỳ sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Hoàng thượng chờ ở đây, chớ không phải là muốn vi thần hôm nay phải nghĩra biện pháp chứ.

- Đúng vậy.

Tống Huy Tông gật gật đầu, nói:

- Lý Kỳ, trẫm luôn coi ngươi là phúc tướng, chỉ cần có ngươi tương trợ, mọi việc của trẫm vẫn luôn đều thuận lợi, hy vọng ngươi lần này cũng chớ để trẫm thất vọng, nếu ngươi có thể trị liệu khỏi cho Sư Sư, trẫm chắc chắn thưởng thật mạnh. 

Mẹ nó, gậy với táo đỏ không phải là chơi như vậy a, quá không công bằng rồi, may mắn ta sớm có đối sách, nếu không, thực sẽ bị ngươi đùa chết mất thôi. Lý Kỳ ra vẻ trầm ngâm, qua một hồi lâu, hắn mới nói:

- Hoàng thượng, kỳ thật --- kỳ thật vi thần gần đây nhận biết một vị nữ thần y, có lẽ nàng ta có thể cứu Sư Sư cô nương.Trong lòng Tống Huy Tông mừng rỡ, vừa giận nói:

- Ngươi vì sao không nói sớm?


Lý Kỳ khó xử nói:

- Hoàng thượng không biết đó thôi, vị thần y này tuy rằng y thuật cao minh, nhưng tính nết quái dị, nhân xưng Quái Thập Nương, nếu nàng ta không nguyện, cho dù ngươi dùng đao đặt ở trên cổ nàng ta, nàng ta cũng sẽ không đáp ứng.

Tống Huy Tông trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ trẫm ra mặt, nàng ta còn dám cự tuyệt sao?

Lý Kỳ nói:

- Lấy sự hiểu biết của vi thần đối với nàng ta mà nói, nếu nàng ta không muốn, mà Hoàng thượng cưỡng chế nàng ta, chỉ sợ không cần đến Hoàng thượng động thủ, chính nàng ta liền cắt cổ rồi.
 
Tống Huy Tông mãnh liệt hút một ngụm lãnh khí, nói:

- Trên đời không ngờ có người quái dị như vậy

Lý Kỳ nói:

- Thiên hạ to lớn, có đủ những điều lạ lùng. Nhưng Hoàng thượng cũng không cần lo lắng, nàng ta còn nợ vi thần một phần ân tình, nếu là vi thần đi cầu, chắc có lẽ nàng ta sẽ không cự tuyệt.

Tống Huy Tông nghe vậy thì rất sửng sốt, nói:

- Một khi đã như vậy, vậy ngươi còn nói nhiều thế làm chi, mau mau đi mời a.

- Vâng. Vi thần liền đi.Lý Kỳ lau một cái mồ hôi, nói:

- Vi thần nói như vậy, chỉ là hy vọng lát nữa, nếu là nàng ta có chút ngôn ngữ bất kính đối với hoàng thượng, kính xin Hoàng thượng tha nàng ta một hồi, bởi vì đầu óc người này có chút không dùng được, nói chuyện không kiêng kỵ gì.

Tống Huy Tông vội vàng nói:

- Chỉ điều này? Chỉ cần nàng ta có thể trị hết bệnh của Sư Sư, trẫm sẽ không so đo nhiều như vậy với nàng ta đấy, thậm chí còn có thưởng thật mạnh, ngươi mau chút đi đi.

- Tuân mệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui