Lưu công công tuy rằng xảo trá, nhưng sao có thể là đối thủ của Lý Kỳ. Mờ mịt nói:
- Không biết ý của Kinh tế sử là gì?
Lý Kỳ thở dài:
- Có câu nói rất đúng, lấy cho dân. Dùng cho dân. Nếu số tiền này lấy từ quân lương quân bị, vậy nên trả lại cho quân bộ, ngươi xem có được không, chúng ta nộp lên trên ba trăm ba mươi mốt quan, mặt khác hai trăm vạn quan trả lại cho Quân Khí Giám.
Hai trăm vạn quan? Oa! Không thể nghĩ khẩu vị của Kinh tế sử lại lớn như vậy!
Lưu công công cảm giác con tim bé nhỏ của mình sắp nhảy ra ngoài, vươn haiđầu ngón tay nói:
- Hai --- hai trăm vạn quan?
Lý Kỳ ừ một tiếng.
Lưu công công nói:
- Tam ty sẽ đồng ý sao?
Lý Kỳ nói:
- Không cho bọn họ biết là được mà!
- Ý ngươi là thủ tiêu hai trăm vạn quan này? Lưu công công sợ tới mức hai mắt đều lồi đi ra.Cmn! Lá gan này của ngươi cũng chạy tới đây khám xét nhà, thật sự dùng người không lo. Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không thể nói là thủ tiêu, chúng ta nhất định phải nói cho Hoàng thượng.
Nói cho Hoàng thượng chúng ta tham ô hai trăm vạn? Lưu công công nghe xong cả người mơ màng, không thể tin nổi nhìn Lý Kỳ, nhưng nghĩ lại, ai ôi!!!, chúng ta thiếu chút nữa đã quên, Quân Khí Giám chính do Hoàng thượng chưởng quản, đưa cho Quân Khí Giám chẳng phải là đưa cho Hoàng thượng sao, Hoàng thượng chắc chắn sẽ long nhan vui mừng, cũng lập được công to! Sau khi nghĩ thông suốt, y gật đầu nói:
- Do Kinh tế sử làm chủ.
Lý Kỳ cười gật đầu, thật ra hắn kiếm tiền không kém, nhưng có tiền mà không có chỗ tiêu, nếu giao cho ngân khố quốc gia, có trời biết đám người Tam ty kia sẽ bạinhư thế nào, hơn nữa, nếu Kim quốc đánh tới, quân bị chắc chắn phải tiêu hao, vì vậy, hắn tính toán để lại một số tiền để mở rộng quân bị, còn về phần Tống Huy Tông bên kia, hắn cũng đã nghĩ kỹ, một bên dùng quần thần kiềm chế Tống Huy Tông, không cho ông ta dùng tiền bậy bạ, mặc dù Tống Huy Tông có dùng trộm, cũng không mất bao nhiêu, hắn sẽ nhân cơ hội này đi rửa tiền, mang đi mang lại, tiền vẫn được hắn nắm giữ trong tay.
Sau khi quyết định xong, Lý Kỳ tìm văn lại, phân phó cho y, văn lại kia nghe xong, suýt chút nữa thì rớt cả cằm, giống như là tắm hơi, toàn thân đổ đầy mồ hôi.
Lúc này, một binh lính đi đến, ôm quyền nói:
- Bẩm Bộ Soái, trong lời khai của hai mươi sáu quản gia trên dưới Vương phủ, nô tài đã đối chiếu, chênh lệch không lớn.Lý Kỳ nhận lời khai rồi xem xét, nội dung chủ yếu là về thị thiếp của Vương Phủ, bởi vì đa số những thị thiếp này bị ép buộc, hơn nữa Lý Kỳ dù sao cũng là người của mấy đời sau, về phương diện mạng người, tim vẫn không đủ độc ác, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, vì thế sai người thẩm vấn tất cả quản gia lớn nhỏ cuả Vương phủ, thu thập tin tức về những thị thiếp này, nếu như ngày bình thường không chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thì để các nàng trở về, còn những nữ nhân có tâm địa độc ác, hoặc người nhà các nàng bên ngoài làm xằng bậy, thì theo luật mang đến khắp nơi trên cả trước, kể cả người nhà các nàng.
Sau khi xem xong, Lý Kỳ nói:
- Liền chiếu theo lời ta đã nói mà làm đi, những người bị ép vào Vương phủ, hoặc ngày bình thường không làm xằng làm bậy, thì cho mỗi người một trăm quan, để các nàng về nhà, còn những người còn lại, cùng với hạ nhân, đi đày ở biên giới.- Tuân mệnh.
Tiếp theo, Lý Kỳ chia số lẻ bị thủ tiêu kia làm ba phần, một phần tất nhiên là đưa cho những thị thiếp kia, Lưu công công một phần, còn lại thì đưa cho những người hôm nay đến làm việc. Những việc ân huệ Lý Kỳ vẫn hiểu được.
Tất cả đều vui vẻ!
Sau khi phân phó xong, Lý Kỳ và Lưu công công đều ra bên ngoài hầm, chuẩn bị hít thở không khí bên ngoài, bên trong thật sự là quá khó chịu, nhưng vừa bước ra ngoài hoa viên, chợt thấy một đám binh lính mang một đống bình sứ bịt kín đi tới.
Lý Kỳ vội hỏi:
- Khoan đã, trong tay các ngươi cầm cái gì vậy?Tên lính dẫn đầu nói:
- Hồi bẩm đại nhân, những thứ này là mới lấy ra từ hầm băng, là một số nhân sâm, nấm linh chi và dược liệu, nguyên liệu nấu ăn.
Mẹ kiếp! Ta đã nói rồi, thiếu mấy thứ gì đó, hóa ra đều ở trong này, trách sao tìm nửa ngày cũng không thấy, lẽ nào lại vậy. Trong lòng Lý Kỳ vui mừng như điên, khuôn mặt lại không có biểu cảm gì, nói:
- Vậy sao? Mở ra cho ta xem.
Tên lính kia vội vàng cầm một chiếc bình đã mở mang đến trước mặt Lý Kỳ.
Cmn! Đều là cực phẩm nha, khó trách nhưng phủ có đủ tiền tìm nhiều tiểu thiếp đến vậy, chắc chắn mỗi ngày đều ăn những thứ bổ này, Lý Kỳ cầm lấy một bình cẩn thận xem xét, trong mắt lóe sáng, nhưng ngoài miệng lại nói:- Cái này --- đều là vật liệu độc dược mà!
Lưu công công nói:
- A? Vật liệu độc dược?
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta lấy thân phận của Kim Đao Trù Vương có thể khẳng định, những nhân sâm này mốc meo rồi, người nếu ăn vào, không chết cũng bị liệt, đừng vận chuyển vào trong cung, toàn bộ vứt hết đi.
Lưu công công đi theo bên người Hoàng đế cũng gặp được không ít, thấy những nhân sâm này không giống như mốc meo, được giữ gìn vô cùng tốt, đôi mắt đảo một vòng, lắc đầu liên tục nói:
- Không ổn, không ổn.Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:
- Có gì không ổn?
Lưu công công nói:
- Kinh tế sử mệnh danh là Kim Đao Trù Vương, liếc mắt một cái có thể phân biệt ra tốt xấu, nhưng người bình thường thấy những thứ này, nếu chẳng may nhặt được, thì cũng là một cái mạng! Theo ta thì, trước tiên mang đến phủ Kinh tế sử, sau khi Kinh tế sử xử lý công việc xong, sẽ mang đi ném.
Vậy không phải là thành đồ phế thải sao? Ha ha! Tên đồng bóng này cũng thật thú vị, cũng được, sẽ không thiếu phần ngươi. Lý Kỳ ha ha nói:
- Có lý, có lý.
Lúc này, một binh lính đi tới, trong tay y bưng một hộp gỗ màu đỏ, mở ra, nói:- Bộ Soái, đây chính là thứ lục soát được trong phòng Vương Tuyên Ân.
Lý Kỳ nhìn vào bên trong, bên trong có chứ hai cái chai sứ tinh xảo, vừa thấy đã biết vật khác thường, hỏi:
- Trong này là cái gì?
Tên lính kia nói:
- Theo lời của kẻ nhàn rỗi bên người Vương Tuyên Ân nói, đây chính là đệ nhất dâm dược hiện nay --- Chiến Thanh Kiều.
- Đệ nhất dâm dược hiện nay --- Chiến Thanh Kiều?
Lý Kỳ hít mạnh một hơi, hai mắt bỗng nhiên lóe lên ánh lửa, lập tức nghiêm túc nói:- Những thứ dâm tục này đừng đưa vào trong cung.
Rồi lại quay về Lưu công công vẻ mặt đơn giản nói:
- Lưu công công, ngươi muốn không?
Một câu nói kia suýt chút nữa làm Lưu công công tức giận, ngươi đưa dâm dược cho một người không có cậu nhỏ, đây là đạo lý gì vậy! Rất ức hiếp người. Khuôn mặt tái đi, lắc đầu nói:
- Thứ đồ này ta không dùng được.
Tên lính đứng bên không nhịn được cười, lời này quả là rất lừa người.
Nếu như ngươi cần dùng đến, vậy ta còn hỏi ngươi sao? Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, hai ánh mắt xin lỗi Lưu công công, nói:
- Trước cứ để ở đây đi, để ta suy nghĩ xem nên xử lý thế nào.- Tuân mệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...