Bắc Tống Phong Lưu

Chợt nghe thấy một tiếng “keng“. Lại nghe thấy tiếng Mã Kiều nói:

- Kiếm tốt, kiếm tốt!

Lý Kỳ hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, thấy tên gia hỏa Mã Kiều không hiểu quy củ, trong tay cầm một thanh bảo kiếm sắc bén, cẩn thận sờ sờ, thích không buông tay. Nhìn kĩ lại, hóa ra trước mặt Mã Kiều bày rất nhiều gươm đao, một vài thanh được chế tạo từ vàng ròng, một vài thanh được nạm châu báu lên trên, nhìn cực kỳ rực rỡ. Trong lòng nghĩ, tiền kia đừng vội cầm, cứ kiếm thêm khoản ngoài bổng lộc cái đã, càng kiếm nhiều càng muốn nhiều.

Sau khi quyết định, Lý Kỳ đi tới, ho nhẹ một tiếng, nói:

- Mã Kiều, ngươi chán sống rồi sao, ngươi biết đây là gì không?Mã Kiều sửng sốt, vội buông chuôi bảo kiếm ra, nói:

- Thật có lỗi, ta cũng không kìm lòng được.

- Không kìm lòng nổi muốn chết à? Lý Kỳ trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên kích động chỉ vào bảo kiếm, bảo đao, bảo giáp nói:

- Phiền ngươi động não suy nghĩ, Vương Phủ hại chết bao nhiêu người, nói không chừng hung khí được giấu trong chỗ này, đây chính là vật chứng sẽ được trình lên, nếu chẳng may dính vân tay của ngươi, đến lúc đó ngươi hết đường chối cãi, ta muốn bảo vệ ngươi, cũng không bảo vệ được! Người đâu!

- Đại nhân có gì phân phó?

Lý Kỳ nghiêm túc nói:- Chuyển toàn bộ chỗ hung khí này về Thị vệ bộ, đợi ta về kiểm tra, nhớ rõ, không được làm hư, bằng không, quân pháp trừng trị.

- Tuân mệnh.

Lưu công công hơi sững sờ, một lát sau, mới phản ứng, thầm nhủ một tiếng, biện pháp hay!

Lý Kỳ uy nghiêm nhìn xung quanh, ho nhẹ một tiếng, nói:

- Mã Kiều, ngươi đi nhìn xem, xem còn vũ khí sắc bén nào không, toàn bộ đều đưa tới Thị vệ bộ.


Nhưng Mã Kiều là một kẻ thô lỗ, có lòng tốt nhắc nhở:

- Bộ Soái, mới vừa rồi là một vài bảo kiếm, dùng để giết người quá lãng phí,ta nhìn cũng biết, dù là ai cũng không ai ngu xuẩn mang kim đao đi giết người, rất phí sức.

Lời này vừa nói ra, Lưu công công cũng che miệng cười khanh khách, người này thật là đáng yêu.

Lý Kỳ à Lý Kỳ, ngươi thật sự què một chân mà ngu rồi, giây phút quan trọng này, sao có thể mang bom hẹn giờ bên người. Lý Kỳ hận không thể một đao chém chết thằng nhãi này, cố nén giận dữ nói:

- Mã Kiều, ngươi ra ngoài trông coi, ta sợ có cường đạo.

Mã Kiều kinh ngạc nói:

- Bên ngoài nhiều binh lính như vậy, trừ phi cường đạo kia điên rồi. Nếu không sẽ không chạy tới cướp đồ vào lúc này.Lý Kỳ cười lạnh nói:

- Hộ vệ cũng có kẻ điên, ai dám đảm bảo trong cường đạo không có kẻ điên. Ngươi đừng dài dòng, đi nhanh lên.

Mã Kiều oan ức ồ một tiếng, sao đó xoay người đi ra ngoài, y đơn giản, sao biết Lý Kỳ có tâm tham ô.

Mã Kiều vừa đi ra, Lý Kỳ lại nghe thấy một tiếng hét “oa” chói tai. Thấy Lưu công công uốn éo cái mông nhảy về phía bên trái, hóa ra y đang chạy về phía tơ lụa, rồi lại thấy Lưu công công vươn bàn tay nhỏ trắng nõn khẽ vuốt tơ lụa kia, chậc chậc nói:

- Đây chính là tơ lụa Tô Châu thượng hạng, trong nội cung rất ít khi thấy.

Hóa ra y thích những thứ này, nói sớm đi, không đúng, không thể để một mình yđộc chiếm, ta cũng phải mang một ít về đưa cho Thất nương bảo các nàng may xiêm y. Lý Kỳ đảo mắt, đi tới, đột nhiên nói với văn lại kia:

- Ngươi làm việc thế nào vậy?

Văn lại a một tiếng. Không hiểu nhìn Lý Kỳ.

Kia Lưu công công cũng kinh ngạc nói:

- Kinh Tế Sứ, có gì không ổn sao?

- Đương nhiên không ổn!

Lý Kỳ nhíu mày chỉ vào đống tơ lụa nói:

- Hiện tại đang kiểm kê, mỗi một khoản đều vô cùng quan trọng, không thể cóbất cứ sai sót nào, những thứ chăn đệm kia để ở đây làm gì? Làm nhiễu mắt người ta, thật sự không có quy tắc làm việc.

Chăn đêm? Viên văn lại đều choáng váng, nhưng cũng không dám nói bừa:

- Theo lời đại nhân, thì phải làm thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Lưu công công, nhà ngươi thiếu khăn lau không?


Lưu công công chớp chớp đôi mắt nhỏ đẫm lệ, gật đầu nói:

- Có thiếu một chút.

- Nhà ta cũng vừa lúc thiếu, dù sao để đây cũng vướng víu, không bằng chúng ta cùng giúp một tay, mang về làm khăn lau, thế nào?Lưu công công mừng rỡ, nói:

- Kinh tế sử nói rất đúng nha.

Lý Kỳ vung tay lên, nói:

- Trước chuyển ra đi. Lại chỉ vào đống nhỏ hơn bên cạnh:

- Những lụa vải này phải đếm rõ ràng, thiếu, ta hỏi ngươi.

Ngụ ý là, chuyển ra cũng không cần nhớ rõ.

- Vâng.

Viên văn lại kia cuối cùng cũng hiểu ra, khẩn trương bảo người mang tơ lụa thượng đẳng ra ngoài.Tiếp theo Lý Kỳ và Lý công công lắc lư xung quanh, Lý công công cũng không phải là loại lương thiện, cũng vơ vét hết sức nha, chuyên môn chọn những thứ châu báu tinh xảo, trong đó nhắm trúng một đôi giày thêu hoa bằng ngọc, hô lên không ngừng, không cần phải nói, là thuộc về y.

Đúng là gã đồng bóng tham lam, Lý Kỳ mắng một câu, mà không nghĩ, hắn cũng vơ vét không ít, trước tiên là đoạt một ít trang sức vàng bạc châu báu mà Lưu công công chọn được, định đưa cho Phong Nghi Nô, sau đó chọn ra một ít đồ kỹ nghệ, như đàn cổ tranh chữ các loại, định đưa cho Lý Thanh Chiếu sắp đến kinh thành.

Dù sao trong này cũng là người của hắn, không cần phải e dè.

Về phần mình, trong đầu từ đầu đến giờ vẫn để ý đến số tiền lớn kia, số tiền này quá nhiều, nếu như tham ô ít, hắn cũng không biết tới đây làm gì, nếu tham ô quánhiều, chằng mau có ai nói một câu ra ngoài, số tiền lớn này cũng đủ đè chết người.

Hơn nữa, nếu hắn muốn tham ô, tên Lưu công công này chắc chắn cũng muốn một chân. Lý Kỳ là người tham như vậy, sao có thể để tên đồng bóng này được như ý. 

Suy nghĩ một hồi, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra một diệu kế, gọi văn lại tới, nói:

- Ngươi nói lại con số đó cho ta biết, rốt cuộc là có bao nhiêu?

Văn lại kia đáp:


- Chỉ riêng tiền, tổng cộng là năm trăm ba mươi mốt vạn tám ngàn bảy trăm hai mươi sáu quan.

Lý Kỳ tấm tắc một tiếng, nói:- Thật sự là khó nhớ, ngươi báo ba lần mà ta vẫn không nhớ được, hơn nữa con số khổng lồ như vậy, nếu chẳng may thiếu một lượng quan, đến lúc đó tra xuống dưới, thanh danh ta cũng mất hết.

Lưu công công hiếu kỳ nói:

- Thiếu một lượng quan cũng không sao, sẽ không làm tổn hại đến thanh danh Kinh tế sử.

Lý Kỳ nói:

- Đây là ta nói quá, nhưng Lý Kỳ ta dù gì cũng là Kinh tế sử, vì một lượng quan mà việc bỉ ổi, chẳng phải khiến người ta chê cười sao? Nếu như truyền ra ngoài, ta còn có mặt mũi nào mà đứng trong thương giới.

Lưu công công gật đầu nói:- Kinh tế sử nói có lý, vậy phải làm thế nào đây?

Lý Kỳ nói:

- Vậy báo cáo là năm trăm ba mươi mốt vạn đi, vậy dễ nhớ hơn, hơn nữa phòng bị trước sẽ tránh được tai họa, không phải là ít.

Mắt Lưu công công sáng ngời, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, việc này ngươi nhất định phải xử lý cẩn thận, không thể xằng bậy được, để tránh phụ Hoàng ân.

Văn lại kia giật nảy người, đại nhân xuống tay đúng thật là độc nha, lập tức thủ tiêu hơn tám nghìn quan!

Không ngờ rằng, Lý Kỳ nếu muốn tham số tiền ấy, vừa rồi sẽ không phí phạm đầu óc. Ngừng một chút, Lý Kỳ lại kéo Lưu công công đến một bên, nhỏ giọng nói:- Lưu công công, ta nghĩ thế này, theo tin tức tình báo tin cậy, lúc trước khi Vương Phủ trưng thu quân lương, tham ô không ít tiền, ta dám khẳng định, trong số tiền này có bốn phần là từ quân lương và quân bị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui