Bắc Tống Phong Lưu

Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tần Cối, Hàn Thế Trung đi dọc theo đường

nhỏ tới bên này, nhanh chóng đứng dậy tiếp đón, Trương Nhuận Nhi cũng vội vàng

cùng đi.

Tuần Sát Sứ, Hàn Tướng Quân. Trịnh Dật chắp tay chào. Bạch Thiển Dạ, Trương Nhuận Nhi cũng hướng về phía hai người hành lễ.

Bởi vì con đường chật hẹp, không tiện hàn huyên, do vậy Trịnh Dật mời hai người đi tới ngồi lên đống rơm đàng kia, Trương Nhuận Nhi nhanh chóng rót cho hai

người chén trà.

Trịnh Dật gặp bộ dạng Tần Cối, Hàn Thế Trung phong trần mệt mỏi, giống như vừa mới trở về, có chút hiếu kỳ hỏi:

Tuần Sát Sứ, Hàn Tướng Quân, các người tại sao nhanh như vậy đã trở về đây? Ta còn tưởng ít nhất cũng phải một tháng sau, các ngươi mới có thể về Hàng Châu.

Nguyên lai Tần Cối, Hàn Thế Trung cũng không ở lâu tại Hàng Châu, sau khi giúp Trịnh Dật củng cố địa vị ở đây, sau đó liền xuôi nam, đi đến Phúc Châu, Lưỡng Quảng và những nơi khác


Tần Cối trả lời:

Ngược lại cũng không nhanh, kỳ thật chúng đã đã đi một vòng quanh Giang Nam rồi, bởi vì bọn tham quan đều móc nối với nhau, chỉ cần tìm ra nguồn gốc của chúng là được, hơn nữa, có một đám tham quan, giặc cỏ nghe được tin tức từ trước nên đã sợ mất mật rồi, chúng ta còn chưa tới nơi, bọn chúng đã chạy mất hơn một nửa, nếu chúng ta không dừng lại vài ngày ở xưởng đóng tàu Phúc Châu, có lẽ trở về còn sớm hơn vài ngày.

Lúc này, Lưỡng Quảng, Phúc Châu còn chưa phát triển, đại tham quan chủ yếu là ở hai nơi Hoài, Chiết, cho nên, cũng không có gì để tra xét.

Hàn Thế Trung gật đầu, cười ha ha nói:

Ban đầu chúng ta còn tính toán đi nhìn xem biên giới phía Tây Nam, nhưng chỗ đấy đã có một vị cao nhân rồi, điều này cũng giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Cao nhân?

Trịnh Dật, Bạch Thiển Dạ cùng đồng thanh hỏi, trong mắt tràn ngập tò mò.

Tần Cối cười nói:

Hàn Tướng Quân nói không sai, người nọ thật sự là một cao nhân. Chắc các vị cũng không đoán được, vị cao nhân ở biến giới Tây Nam này chính là Thông phán Ba châu, theo lời dân chúng địa phương, sau trận chiến sông Hoàng Hà, địa khu Tây Nam chịu ảnh hưởng rất lớn, năm trước vùng đó xuất hiện một bọn cường đạo, chuyên môn vào nhà dân cướp bóc, Tri phủ Ba Châu và Tri phủ Đạt Châu cũng không làm gì được chúng, nhưng vị Thông phán chỉ dẫn có mấy chục gia binh đã đánh cho mấy trăm tên cường đạo sợ mất mật, sau đó liên tiếp tiêu diệt giặc cỏ bốn phía, uy chấn khắp Tây Nam, kể từ đó, không còn ai dám làm trò xằng bậy, hơn nữa vùng Ba Châu cũng bị y cai quản ngăn nắp, làm cho ta cảm thấy không có đất dụng võ.

Ba người Bạch Thiển Dạ nghe xong hết sức kinh ngạc, mấy chục gia binh có thể đánh tan mấy trăm người, khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật, bản lĩnh của vị này cao đến thế nào nha, đặc biệt là Trịnh Dật đã từng đi khắp Đại Tống, y cũng chưa từng nghe nói về vị cao nhân này, vội hỏi:

Người kia tên gọi gì?

Hàn Thế Trung tiếc hận trả lời:

Người này họ Tông, tên một chữ Trạch, y nhận chức ở Ba Châu chưa đến một năm, không người không biết y, vượt qua cả danh vọng của Tri phủ Ba Châu, đáng tiếc lúc chúng ta đến thì y vừa xin nghỉ phép đi xa, không thể gặp nhau, cảm giác vô cùng tiếc nuối.

Ai ôi!!!


Trịnh Dật hai mắt vừa nhấc, nói:

Là y.

Hàn Thế Trung hỏi:

Ngươi với y có quen biết?

Trịnh Dật gật đầu, đáp:

Ta nhớ rõ nhiều năm trước từng gặp y một lần ở Trấn Giang, người này nói năng phi phàm, văn võ song toàn, có hoài bão lớn, tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần, lại khiến cho người khác khó mà quên được, quả thực khiến người khâm phục không thôi.

Xem ra Đại Tống ta thật sự là ngọa hổ tàng long Tần Cối cười ha hả, lại lập tức nghiêm túc nói:

Trịnh Tri phủ, lần này ta đến đây là để từ biệt ngươi, hiện giờ quan trường Giang Nam đã quét sạch, nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành, đã đến lúc về kinh phục mệnh.

Trịnh Dật sủng sốt, hỏi:

Nhanh như vậy?

Y cũng không biết vì sao, cảm thấy lúc này có Tần Cối ở đây, trong lòng y sẽ yên tâm rất nhiều, bởi vì người này tinh thông đạo làm quan, chuyện khó giả quyết mà rơi vào tay Tần Cối cũng sẽ giải quyết được trong nháy mắt.


Tần Cối gật đầu nói:

Bây giờ quan trường Giang Nam đã bắt đầu chỉnh đốn rồi, nhưng nếu muốn dân chúng Giang Nam có một hoàn cảnh sáng sủa, cũng không phải công sức một người có thể làm được, ta ở đây cũng không có nhiều tác dụng. Kế tiếp còn phải trông cậy vào ngươi, ngươi mặc dù là Tri phủ Hàng Châu, nhưng cũng là người đại nhân tín nhiệm nhất ở Giang Nam, cho nên ngươi không thể chỉ chăm lo cho Hàng Châu mà còn phải chiếu cố đến vùng Giang Nam, lúc ta quét sạch Giang Nam, đều cho ngươi lưu lại mấy quân cờ ở các nơi, hơn nữa Trần Đông, Âu Dương Triệt cũng sẽ ở lại giúp đỡ ngươi, có có các đại thương nhân đến từ kinh thành, trong số họ có không ít vương công quý tộc, có sự ủng hộ của bọn họ, gánh nặng của ngươi sẽ được giảm bớt không ít.

Đối với Tần Cối, chiến trường chân chính là ở kinh thành, ở trong triều, Giang Nam đối với y chỉ là một bước đi bất đắc dĩ, ban đầu y cũng không quá chú tâm, chẳng qua một bước đi tới Giang Nam này cực kỳ trọng yếu đối với Lý Kỳ, vì lấy đại cục làm trọng, y mới nghe lệnh đến đây.

Bạch Thiển Dạ nói:

Như vậy cũng tốt, hai ngày trước từ kinh thành truyền đến tin tức , có binh biến xảy ra ở Đăng Châu, đại ca phái đám người Nhạc Phi, Ngưu Cao tiến đến bình định, người có thể dùng bên cạnh huynh ấy cũng ít đi, Tuần Sát Sứ trở về sớm cũng có thể trợ giúp đại ca một phần.

Nàng dù sao cũng chỉ là một nữ tử, mang tâm cứu vớt sinh linh là nam nhân của nàng nên làm, toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt ở trên người tình lang, cho nên, có bất cứ chuyện gì nàng cũng nghĩ cho Lý Kỳ trước tiên, điểm này cực kỳ tương tự với mẫu thân của nàng.

Trịnh Dật gật đầu, cảm khái nói:

Đúng vậy a! Thiên hạ không có buổi tiệc nào không phải tan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui