Bắc Tống Phong Lưu

Tà khí thâm nhập vào cơ thể? Trong lòng Cao Nha Nội bỗng rùng mình, nói:

- Đây chắc chắn là cô hại ta. Ta chính là hôm đó tới Quái Vị Hiên của cô. Kết quả là liền bị sinh bệnh, người phụ nữ cô thật là ác độc.

Lưu Vân Hi bật cười, nói:

- Nếu ta muốn hạ ngươi, bây giờ e là vẫn còn nằm trên giường. Thôi, thôi, ta vốn còn muốn giúp ngươi trị bệnh. Nếu ngươi nói ta ác độc, vậy ngươi nên là Lệnh lang trung đi.

Cao Nha Nội thấy cô mới có thể khiến cho người thợ săn cải tử hoàn sinh, đã nhận định bệnh này ngoài cô ta ra, không ai có thể trị được, liền nói:

- Không không không, ta vừa rồi không phải nói cô. Ta là nói … nói Lý Kỳ. Cô giúp ta trị khỏi bệnh, ta sẽ trả tiền cô. Cô muốn bao nhiêu, chỉ cần nói ra, ruộng đất? Nhà cửa?

Lưu Vân Hi nói:

- Ta không thiếu tiền.

- Vậy ngươi thiếu gì? Đàn ông?

Cao Nha Nội hiếu kỳ nói.

Lý Kỳ phù một tiếng, bật cười. Tên này quá là cực phẩm.

Lưu Vân Hi tức giận nói:

- Ngươi mới thiếu đàn ông.

Cao Nha Nội bây giờ có việc cầu xin người ta, liền cúi đầu nói nhỏ:

- Ta là đàn ông, có thiếu cũng chỉ thiếu phụ nữ.

Lưu Vân Hi hừ một tiếng, lại nói:

- Giữa ta và ngươi không thù không oán, chỉ là ngươi lừa ta quá đáng. Ta mới là bất đắc dĩ mà làm.

Cao Nha Nội liền cam đoan nói:

- Chuyện này, cô yên tâm đi, ta tuyệt đối không thể gây phiền hà cho cô.

- Thật chứ?

- Thật vậy thật vậy. Bổn Nha Nội từ trước tới giờ nhất ngôn cửu đỉnh. Chuyện này cô có thể hỏi Lý Kỳ.


Cao Nha Nội nói xong còn nháy mắt với Lý Kỳ.

- Tin hắn?

Lưu Vân Hi liếc nhìn Lý Kỳ, nhếch miệng nói:

- Vậy thì không bằng tin ngươi đi.

Cao Nha Nội nhướn mày lên, giơ ngón tay cái lên nói:

- Cao kiến! Cao kiến! Đây thực sự là anh hùng Đại Đồng. Con người Lý Kỳ này rất xảo quyệt, lừa người không chớp mắt. Ngoài bổn Nha Nội vạch trần lời nói dối của hắn ra, đám người như Tiểu Cửu đều bị hắn lừa. 

Lý Kỳ tức giận nghiến chặt răng lại nói:

- Nha Nội, ngươi có thể nói như vậy, ta thực sự rất vui mừng!

Cao Nha Nội không thèm để ý tới Lý Kỳ, lại quay sang Lưu Vân Hi nói:

- Vậy cô… khi nào cô giúp ta trừ tà?

- Trừ tà?

Lưu Vân Hi ngẩn người ra, liền ồ lên một tiếng, nói:

- Thôi thôi, thấy quan hệ giữa ngươi và Kim Đao Trù Vương bình thường, ta liền giúp ngươi một lần.

Cao Nha Nội vui vẻ nói:

- Thật sao?

Lưu Vân Hi gật đầu nói:

- Trưa mai ngươi tới Quái Vị Hiên, tới khi đó ta sẽ trị giúp ngươi.

- Trưa mai? Liệu có muộn quá không? Hay là bây giờ đi?

- Hôm nay không được, ta quá mệt rồi. Hơn nữa, bệnh này của ngươi một ngày không thể chữa khỏi được. Chí ít cũng phải 1 tháng. Trong vòng một tháng này, buổi trưa hàng ngày ngươi tới Quái Vị Hiên. Quá giờ không chờ.

Lưu Vân Hi nhíu mày nói.

Cao Nha Nội gật đầu, nói:

- Vậy … vậy cô nhất định phải giúp ta chữa khỏi bệnh.

Lưu Vân Hi cười nói:

- Quái Thập Nương ta nói được thì nhất định sẽ làm.

- Vâng vâng vâng.

Lưu Vân Hi nói:

- Ngươi ra bên cạnh ngồi đi. Nhớ, gần đây không được quá mệt nhọc.

Cao Nha Nội liền gật đầu nói:

- Tiểu Thiên, nghe thấy chưa? Ngươi phải nhớ kỹ.

Lưu Vân Hi nhíu mày nói:

- Ta là nói với ngươi đấy.

Cao Nha Nội gật đầu nói:

- Đây là ta đương nhiên hiểu rồi, cho nên ta mới để Tiểu Thiên nhớ giúp ta.

Lưu Vân Hi không nói được lời nào nữa.

Lát sau, Lưu Vân Hi nhìn về phía người thợ săn, bước tới, lấy kim châm ra, nói:

- Có thể đặt xuống rồi.


Lý Kỳ liền đặt xuống, bước tới bên cạnh, thở dốc, cuộc sống thật đẹp biết bao.

Lưu Vân Hi bước tới, cười nói:

- Thật không ngờ, ngươi lại có thể chịu đựng được tới lúc này.

Lý Kỳ nhún vai nói:

- Không còn cách nào khác, ta không hiểu y học, biết là cô đùa giỡn ta, cũng chỉ có thể đưa tới cửa cho cô đùa giỡn.

Lưu Vân Hi nói:

- Nếu ngươi biết ta lừa ngươi, vì sao lại vẫn kiên trì?

- Rất đơn giản, tính mạng con người quan trọng.

Lý Kỳ mỉm cười, bỗng nghiêm mặt nói:

- Nhưng, rốt cuộc cô có hạ độc Cao Nha Nội hay không, ta có thể nói cho cô biết, cha y không phải dễ chọc vào đâu. Nếu y có bất kỳ tổn thương nào, hừ, dù cô bản lĩnh thông thiên, Thái úy cũng cho thể khiến cho nửa đời sau của cô sống không bằng chết đâu.

Lưu Vân Hi bĩu môi nói:

- Ta từ trước tới giờ chưa từng hại ai.

Lý Kỳ nhíu mày nói:

- Vậy vì sao cô lại biết Cao Nha Nội đại bệnh mới khỏi?

Lưu Vân Hi cười nói:

- Hôm nay ta thấy sắc mặt y trắng bệch. Phàm thì người hiểu về y học đều nhìn thấy đó là đại bệnh mới khỏi.

- Vậy sao cô lại biết là y gần đây choáng váng đều trong lòng buồn bực?

- Người đại bệnh mới khỏi, khí huyết suy yếu, đều xuất hiện tình trạng này.

- Vậy còn chân tê mỏi, tay tê mỏi? Còn có, cô vì sao mà biết y cực kỳ mệt mỏi?

Lưu Vân Hi lắc đầu thở dài, nói:

- Ta nói Kim Đao Trù Vương ngươi là mua danh chuộc tiếng. Giữ người ta lâu như vậy mà không động đậy, hơn nữa lại còn căng thẳng như vậy, y có thể không tê mỏi chân, tê mỏi tay, mệt mỏi sao? Đổi lại là ngươi hoặc ta, cũng tương tự như thế thôi.

Xấu hổ! Quá xấu hổ! 

Đáng chết, điều này ta sớm nên nghĩ ra chứ. Ôi, xem ra mới vừa rồi bị thuật y học thần bí đó của cô ta lừa dối. Vẻ mặt Lý Kỳ bỗng đỏ lên, liền chuyển sang đề tài khác:

- Cô đều đã nói cho ta biết, lẽ nào không sợ ta sẽ nói sự thực này cho Cao Nha Nội sao?

Lưu Vân Hi cười xảo quyệt:

- Ngươi cho rằng y sẽ tin sao?


- Điều này cũng đúng.

Lý Kỳ gật đầu, nhắc nhở:

- Nhưng, cô cũng đừng có chơi quá tay, y không phải là kẻ lương thiện gì đâu.

Lưu Vân Hi nhếch miệng lên, nói:

- Y chẳng phải là kẻ thương thiện gì. Quái Thập nương ta cũng không phải dạng dễ chơi. Nếu y muốn chơi, vậy ta sẽ cho y chơi đủ. Y thích cổ động, ta sẽ cho y ngày ngày đi cổ động. Y không thích côn trùng, ta sẽ cho y ngày ngày ăn côn trùng. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không thể hại y được. Ta không những không thể làm hại y, mà ta còn phải để y hiểu đồ ăn ngón tuyết đối không thua gì nhân sâm, linh chi.

Lý Kỳ nghe cô ta nói như vậy, trong lòng cũng có chút yên tâm. Kỳ thực, trong lòng hắn cũng mong muốn Lưu Vân Hi có thể chỉnh đốn Cao Nha Nội. Thầm nghĩ dù có tính toán, người phụ nữ này dù tính tình rất cứng rắn. Nhưng, y thuật rất tốt, là một nhân tài, con người luôn sinh ra bệnh tật, càng huống hồ ta còn có tới bốn người vọ. Nếu có thể mời cô ta tới làm bác sỹ nhà riêng, đó cũng chưa hẳn là chuyện không hay.

Đúng lúc này, người phụ nữ đó bỗng bước tới, hành lễ nói:

- Dân phụ đa tạ đại nhân tương trợ.

Lý Kỳ khẽ giật mình, cười nói:

- Ta không giúp được gì, muốn cảm ơn thì cảm ơn vị thần y này đi.

Lưu Vân Hi nói với người phụ nữ đó:

- Phu quân của bà dù đã cứu được tính mạng. Nhưng, do vì trúng độc đã lâu, sau khi tỉnh lại, hai mắt có thể sẽ không còn sáng nữa, còn phải điều trị thêm. Ngày mai bà tới Quái Vị Hiên của ta, ta sẽ bốc vài thang thuốc cho bà.

Người phụ nữ đó liền cảm ơn.

Lưu Vân Hi khoát tay, không nhịn được nói:

- Đủ rồi, đủ rồi, bà nên nhanh chóng đưa phu quân của bà về đi. Hôm nay ta nghe bà nói thấy mệt rồi.

Chờ cho vị phu nhân đó đi rồi, Lý Kỳ mới nói:

- Cô đừng để cho Cao Nha Nội đi cùng bà ta.

Lưu Vân Hi nói:

- Đây là vì sao?

Lý Kỳ nói:

- Tới khi đó không cần cô trị khỏi cho chồng, lại đưa bà vợ tới, thật là đắc tội đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui