Tôn Huy nghe thấy thế, giống như tảng đá đè nặng ngực hắn suốt nửa tháng qua cuối cùng cũng đặt xuống được, cảm kích đến rơi nước mắt nói:
- Đa tạ đại nhân tha mạng.
Lý Kỳ vừa cười vừa lắc đầu, nói:
- Đi vào thôi.
- Mời đại nhân.
Tôn Huy dẫn Lý Kỳ đi vào bên trong, Lý Kỳ nhìn một lượt bốn phía, bên trong mặc dù sơ sài, nhưng gọn gàng sạch sẽ.
Lý Kỳ đi quanh một vòng, rồi đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, Kỉ Mẫn Nhân sống ở đâu?
- Tri phủ đại---ông ấy sống ở trong một căn nhà nhỏ phía sau.
- Vậy nhà ông ta đâu?
Tôn Huy ngây người ra, rồi chán nản nói:
- Kể từ sau khi thê tử ông ta qua đời 10 năm trước, ông ta không hề tái hôn, cũng không con cái gì.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Sao lại không tái hôn? Lẽ nào một Tri phủ như ông ta đến cả vợ cũng không lấy được?
Tôn Huy khẽ thờ dài nói:
- Trước kia hạ quan cũng khuyên ông ta tái hôn. Thậm chí còn giúp ông ta tìm hiểu vài người, nhưng ông ta nói, trong lòng ông ta chỉ có bách tính, không thể có thêm người khác được nữa. Nếu như tái hôn thì chẳng khác nào hại đời người ta. Chẹp, thực ra từ khi phu nhân ông ta bệnh nặng đến lúc qua đời, số lần ông ta về nhà cũng không tới 5 lần, liên tục ở bên ngoài thị sát, ngay cả lúc phu nhân ông ta ra đi, ông ta cũng không ở bên cạnh.
Lý Kỳ trầm mặc một hồi, rồi nói:
- Dẫn ta tới chỗ ông ta ở xem sao.
---
Tôn Huy dẫn Lý Kỳ tới một cái sân nhỏ phía sau Phủ Nha. Ở đó chỉ có một căn nhà, ước chừng 60 m2. Khi đi vào trong, chỉ thấy trong phòng rất sơ sài, đồ vật toàn là đồ dùng hàng ngày, không có sự bày biện khoa trương nào. Giữa căn phòng là một chiếc bàn ăn nhỏ, bên trái là một cái tủ sách, trên tủ sách bày kín các loại thư tịch và tài liệu, có trúc thư, có sách giấy. Trước tủ sách bày một chiếc bàn dài, trên bàn bày giấy bút mực nghiên. Bên cửa sổ còn đặt một chiếc ghế mây cũ. Còn bên phải thì kê một chiếc giường và một hòm quần áo.
Lý Kỳ hỏi:
- Đây là phòng làm việc hay phòng ngủ?
- Đây là phòng ngủ, cũng là phòng làm việc. Thực ra chỗ này vốn là hai gian nhà, nhưng ông ấy nói như thế này tiện làm việc hơn, nên đã gọi người đập thông nhau.
Lý Kỳ gật đầu, trong lòng chứa đựng nhiều cảm giác lẫn lộn, đoạn nói:
- Ngươi ra ngoài trước đi, ta ở trong này ngắm nghía chút.
Tôn Huy ngây người ra nói:
- Đại nhân, bây giờ trời cũng đã tối---
- Người ta còn chả sợ, lẽ nào sợ hồn ma của ông ta, ngươi đi đi.
Lý Kỳ không đợi y nói hết, đã khoát tay nói.
Tôn Huy vâng một tiếng rồi lại hỏi:
- Vậy cơm tối của đại nhân?
Lý Kỳ nói:
- Việc này ngươi không phải lo, lát ta sẽ tự lo được.
- Vâng, vậy hạ quan cáo lui.
- Ừ.
---
Đợi Tôn Huy đi rồi, Lý Kỳ đi một vòng quanh căn phòng, đi tới trước tủ sách, tiện tay cầm vài cuốn vở nhỏ cầm lên lật giở, mặc dù có rất nhiều chữ không biết, nhưng Lý Kỳ vẫn có thể cảm nhận thấy rất rõ cái nội hàm ẩn chứa trong từng con chữ chỉ có một từ: Bách tính.
Đứng một lúc, Lý Kỳ cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng hắn không biết là cơ thể mệt mỏi hay là tâm hồn mệt mỏi nữa, bèn ngồi xuống chỗ cái ghế mây bên cửa sổ, đờ đẫn ngắm nhìn mọi thứ trong phòng. Gió buổi tối len qua khe cửa thổi vào phòng, dưới bóng nến lập lòe, dường như trong căn phòng toàn là bóng dáng của Kỉ Mẫn Nhân, ăn cơm, đọc sách, làm việc, viết chữ, nghỉ ngơi. Trong lúc bất giác, khóe mắt Lý Kỳ bỗng ngấn lệ, trong lòng cảm thấy rất u sầu, tự nói với mình rằng:
- Vì sao ngươi đã chịu đựng nổi những 20 năm, mà chỉ còn có 2 năm cũng không đợi được. Nếu như 2 năm nữa, chắc hẳn ngươi đã không dẫm lên con đường này rồi. Việc làm này của ngươi không chỉ hại chính bản thân ngươi, hại cả ta, hại cả bách tính mất đi một vị quan tốt. Tội của ngươi thật là lớn lắm. Có những lúc ta thà thấy ngươi là một tham quan tội ác tày trời, chỉ tiếc là---ngươi không phải.
Lẩm bà lẩm bẩm, rồi hắn ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nhưng chỉ được một lát, hắn đã bị gió đêm làm cho tỉnh ngủ, đúng lúc mở mắt ra, đã nghe phía đối diện có tiếng người nói:
- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.
- Ma!
Lý Kỳ sợ quá hét lên.
- Còn nói không sợ ma.
Lý Kỳ ngẩn người ra, định thần lại, người kia thì ra là Triệu Tinh Yến, đoạn thở phào một hơi nói:
- Thì ra là ngươi, ngươi vào bằng cách nào vậy ?
Triệu Tinh Yến nói:
- Ta gõ cửa, nhưng ngươi không trả lời, nên đành đẩy cửa vào.
- Ngươi thật là hiểu lễ phép đấy, có cá tính.
Lý Kỳ nói rồi tự ngắm nghía chính mình, rồi vội nói:
- Ngươi chưa làm gì ta đấy chứ?
- Lời này là có ý gì?
- Một người đàn ông đẹp trai tuấn tú, lại giàu có phóng khoáng ở đây, khó tránh khỏi bị người khác có ý đồ quấy rối!
Triệu Tinh Yến thì đã sớm miễn dịch với cái trò này rồi, thản nhiên nói:
- Nếu như ta thực sự muốn làm gì ngươi, thì nhất định phải dùng kim chỉ khâu mồm ngươi vào trước đã.
Mẹ kiếp. Con đàn bà này thật độc ác. Nếu là ta, thì ta đã buông thả rồi. Lý Kỳ thầm nghĩ xấu một hồi, nhưng ngoài miệng vẫn nói vẻ nghiêm túc :
- Sao ngươi vẫn chưa đi ?
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta có đi cũng không yên tâm, vậy ở lại còn hơn.
Triệu Tinh Yến nói rồi, bỗng nhiên chỉ tay vào mặt Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Ngươi khóc sao?
- Hả?
Ký Kỳ theo bản năng lau khóe mắt, đúng là có cảm giác ướt ướt, lập tức phẫn nộ nói:
- Ta lẽ nào con mẹ không biết khóc sao? Người khác làm quan, ta cũng làm quan. Quan khác mà bị khám nhà, thì của cải đầy cả rổ. Nhưng ta thì sao, lần đầu tiên đi khám nhà, kết quả là… haizz, người xem đây đều là những thứ gì, một thứ đáng tiền cũng không có. Ta khám phải cái nhà nào thế này không biết, hại ta tức tốc phi ngựa tới, kết quả là---haiz, thật là đồng quan không đồng mệnh. Ông trời ơi, sao lại đối xử với ta thế chứ, thật là quá bất công!
Triệu Tinh Yến há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, rồi bỗng cười khúc khích, ngồi trước bàn đọc sách, đưa mắt nhìn quanh nói:
- Đúng thế! Thật là bất công quá, đây quả là đồng quan không đồng mệnh. Có người chỉ là một Tri huyện tép riu, cũng có thể có thê thiếp một đàn, điền thổ vô số, nhưng lại có người là Tri phủ danh giá, mà lại còn làm những hơn 20 năm, thì lại nghèo rớt mồng tơi, đến người đưa ma cũng không có, thật chưa từng nghe bao giờ.
Làm cái trò gì vậy? Châm chọc ta à? Nha đầu ngươi óc ngắn quá đấy. Lý Kỳ ngẩn ra, rồi nằm xuống, khẽ lay mình, thản nhiên nói :
- Vậy thì sao nào? Hắn phạm phải tội nghiệt như thế, thì có chết cũng chưa hết tội đâu !
- Ngươi nói đúng lắm.
Triệu TInh Yến khẽ gật đầu, rồi chuyển ý:
- Nhưng cũng không thể phủ nhận được là, ông ta thực sự là một nhân tài, ta đã từng đọc một số thứ ông ta viết, đều rất có kiến giải, còn phi thường hơn những đại quan nhất phẩm kia, chỉ tiếc là---
Lý Kỳ hiếu kì hỏi:
- Ngươi từng tới đây?
Triệu Tinh Yến ừ một tiếng, rồi bỗng hỏi:
- Ngươi đã bao giờ nghĩ tới việc không giết ông ta?
Lý Kỳ thản nhiên nói:
- Ta là quan, hắn là tặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...