Thọ Châu.
Tần Cối đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt ngày càng ngưng trọng, lắc mạnh đầu lẩm bẩm:
- Không đúng
Lúc này, Hàn Thế Trung đột nhiên đi đến, nói:
- Tuần sát sứ, đối phương đến đây hỏi khi nào chúng ta thả người?
Tần Cối ngừng lại, nói thẳng:
- Nói cho bọn họ biết, tạm thời chưa thể thả người, bảo bọn họ thành thật chờ ở đó đi.Hàn Thế Trung cau mày nói:
- Nhưng bọn họ chỉ là người chèo thuyền mà thôi, đã điều tra rõ, phải thả người thôi, vì sao còn phải giam bon họ?
Tần Cối đối với Hàn Thế Trung vẫn nể trọng ba phần, bởi vì cả đường đi, Hàn Thế Trung luôn thể hiện khí phách của mình, khiến y sinh lòng kính nể, kiên nhẫn giải thích nói:
- Hàn Tướng quân, việc này quan hệ trọng đại, không phải một lời thì có thể nói hết, hơn nữa, thực không dám dấu diếm, hiện tại trong lòng ta cũng rất mù mịt, cho nên, dù thế nào cũng không thể thả người này ra.
Hàn Thế Trung thấy y không phải noi dối, hơn nữa vốn dĩ Tần Cối tra xong việc này, phải làm lập tức đi Giang Nam, nhưng y cũng cũng không vội đi, mà vẫn ở lại Thọ Châu, có thể thấy việc này cũng không đơn giản như vậy.- Báo !
Một gã do thám chạy vào.
Tần Cối bước lên trước hỏi:
- Làm sao vậy?
Tên do thám kia thở phì phò, lắc đầu nói:
- Hồi bẩm đại nhân, trong Kinh thành không có bất cứ động tĩnh gì, cũng chưa từng nghe nói chuyện lương thực cứu nạn?
- Cái gì?
Tần Cối cả kinh thất sắc, nói:
- Ngươi đã tìm hiểu rõ ràng?Do thám kia nói:
- Ty chức không dám giấu diếm, ty chức theo phân phó của đại nhân, đến phủ Thái sư và phủ Thái úy hỏi, nhưng Thái sư và Thái úy đều nói không nhận được bất cứ tin tức gì từ Kinh tế sứ.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Tần Cối lắc mạnh đầu, nói:
- Chuyện lớn như thế, bất kể là công hay tư, đại nhân đều sẽ không dấu diếm, cho dù đại nhân muốn giấu diếm, ngài cũng nhất định sẽ tra rõ việc này, vậy thì ngài nhất định phải báo cho Thái sư hoặc Thái úy biết. Làm sao mà đã nhiều ngày rồi, trong Kinh thành không có một chút tin tức nào được.
Đúng lúc này, bên ngoài có hai người đi vào, hai người này chính là Âu DươngTriệt và Trần Đông vừa từ Sở Châu chạy tới.
- Trần Đông (Âu Dương Triệt) bái kiến đại nhân.
Tần Cối gật đầu, nói:
- Hai người đã về rồi. Chuyện ở Sở Châu sao rồi?
Trần Đông nói:
- Đã sắp xếp thỏa đáng tất cả, quả nhiên không ngoài dự tính của đại nhân, Diệp Nam Thiên kia chỉ là một bao cỏ, cả ngày ăn chơi đàng điếm, không hỏi công sự, vẫn luôn do Thông phán Sở Châu xử lý công sự. Cho nên chúng ta tạm thời để Thông phán kia thay thế chức Tri phủ, tin rằng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
- Vậy thì tốt.Âu Dương Triệt đột nhiên hỏi:
- Đại nhân, bên Tây Bắc sao rồi?
Tần Cối lắc đầu nói:
- Không lạc quan lắm.
Trần Đông và Âu Dương Triệt không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Cối nheo mắt, nói:
- Đủ mọi dấu hiệu cho thấy, đây là một âm mưu.
- Hả?
Âu Dương Triệt nói:- Vậy chúng ta lập tức đi Tây Bắc giúp Kinh tế sứ một tay?
Tần Cối khoát tay nói:
- Nếu đây là một âm mưu, chúng ta tùy tiện xông vào, rất có thể sẽ mắc bẫy. Hiện tại chúng ta vô cùng quan trọng với đại nhân, bởi vì chúng ta chính là viện trợ đáng tin cậy nhất của đại nhân. Cho nên chúng ta phải làm tốt việc chuẩn bị tiếp ứng cho đại nhân.
Trần Đông nói:
- Vậy ý của đại nhân ngài là tiếp tục đóng quân ở Thọ Châu?
Tần Cối gật đầu.
Trần Đông lại nói:- Nhưng phía Giang Nam làm sao bây giờ?
Tần Cối thoáng trầm ngâm, nói:
- Ngươi lập tức phái người tung tin, nói Tuần sát sứ nam hạ lạm sát kẻ vô tội, hãm hại trung lương, nhiễu loạn cuộc sống dân chúng, sau khi triều đình biết được, rất tức giận, phái người triệu về tra hỏi.
Trần Đông sửng sốt, lập tức nói:
- Hạ quan biết.
- Đi thôi.
...Huyện Lân Du.
Lúc Triệu Tinh Yến nhận được thư, vẻ mặt giống hệt Lý Kỳ lúc đó, không dám tin nói:
- Chuyện nàychuyện này sao có thể, sao có thể như vậy chứ? Lương thực từ kho lương Hoài Nam chuyển ra chỉ sai lệch trong khoảng năm ngàn thạch? Nói cách khác, căn bản không có người tham ô lương thực cứu nạn kia, vậyvậy tám vạn thạch lương thực rốt cuộc đã đi đâu chứ? Chẳng lẽ bị cá ăn mất sao?
Lý Kỳ xoa mặt, nói:
- Huynh cũng không biết, hiện tại huynh cũng không hiểu ra sao, việc này càng ngày càng phức tạp.
Triệu Tinh Yến cau mày nói:- Huynh nói xem phải chăng là Tần Cối y?
Lý Kỳ nhấc tay nói:
- Tuyệt đối không thể nào, Tần Cối là một người thông minh, y biết rõ hiện tại tất cả mọi thứ của y đều phải dựa vào huynh, thậm chí là cả tính mạng của y, nếu huynh ngã xuống, muội cho rằng Anh Quốc công, Vương Phủ sẽ tha cho y sao, cho nên, y nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp huynh điều tra rõ việc này.
Triệu Tinh Yến khẽ gật đầu, nói:
- Có phải là y tra sót không, hay là số lương thực này dọc đường đi đã bị quan viên các địa phương khác tham ô?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Huynh vô cùng tin tưởng năng lực của Tần Cối, còn nữa, muội xem kỹ nhữnggì trong thư viết, Tần Cối nói y đã tra hỏi kỹ những người chèo thuyền vận chuyển lương thực lúc đó, hành động này của y chính là để phòng ngừa lương thực cứu nạn bị tham ô trên đường đi, bởi vì những người chèo thuyền đó vẫn luôn ngồi cùng thuyền, bọn họ là người biết rõ quá trình nhất, với thủ đoạn của Tần Cối, muốn cạy miệng họ để biết được sự thật, thì thật quá đơn giản rồi.
Triệu Tinh Yến cau chặt hai hàng lông mày đen nhánh, nói:
- Nhưng huynh có nghĩ tới không, huynh đã đưa thư đến Kinh thành, mà lương thực vận chuyển từ Kinh thành vẫn chưa đến, nói lên rằng có người mai phục ở trên đường. Vì sao thư huynh gửi đến Giang Nam lại bình yên vô sự, hơn nữa thư của Tần Cối cũng gửi về bình yên vô sự.
Lý Kỳ nói:
- Về điểm này, huynh cũng buồn bực, nhưng khi thư tới, huynh đã phái người đinhận rồi, còn nữa, phong thư này tuyệt đối không phải giả.
- Huynh dựa vào đâu mà chắc chắn vậy? Trên đời này có rất nhiều người có thể giả mạo nét bút, lấy thư giả để đánh tráo.
Lý Kỳ thở dài:
- Thực ra khi Tần Cối đi Giang Nam, huynh đã lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quá trình đưa thư qua lại, cho nên huynh đã giao riêng một ít giấy viết thư cho y, giấy viết thư này đều là giấy do xưởng chế tạo của huynh đặc biệt chế ra, khác với giấy bình thường ở chỗ, loại giấy này khá thô ráp, muội sờ lên sẽ có cảm giác lộm cộm, bọn họ có thể bắt chước nét bút của Tần Cối, nhưng trong thời gian ngắn như thế bọn họ không thể làm giả cả giấy được, cho nên phong thư này chắc chắn là thật.Triệu Tinh Yến nói:
- Nếunếu là thật, vậy chẳng phải là ngay từ đầu chúng ta đã nghĩ sai sao?
- Hiện tại xem ra, đây rất có thể là một âm mưu.
Sắc mặt Lý Kỳ ngưng trọng nói:
- Trong thư Tần Cối nói, lương thực tới phủ Kinh Triệu rồi mới chuyển thành đường bộ, phủ Kinh Triệu rồi tới phủ Phượng Tường, nói cách khác, lương thực có thể là mất ở phủ Phượng Tường.
Triệu Tinh Yến nói:
- Xem như lương thực mất ở phủ Phượng Tường, vậy rốt cuộc là ai làm đây?
Lý Kỳ nói:
- Ở phủ Phượng Tường chỉ có Kỷ Mẫn Nhân và Chiết Ngạn Chất có năng lựcnày.
- Còn có một đám người thần bí ẩn trốn ở phủ Phượng Tường.
- Nhưng đám người đó chỉ là tay sai thôi. Chủ mưu chân chính cũng có thể là một trong số họ.
Lý Kỳ nói tới đây thở dài một hơi, nói:
- Thật ra lúc huynh mới bắt đầu, cũng không hoàn toàn tin tưởng bọn họ, nhưng qua nhiều ngày quan sát, huynh phát hiện dân chúng địa phương đều nói Kỷ Mẫn Nhân là một quan tốt, làm quan hơn mười năm công chính liêm minh, chiến tích trác tuyệt, cho nên, ông ấy có lẽ không phải chủ mưu. Hơn nữa, lượng lương thực lớn như vậy, một Tri phủ như ông ta dám độc chiếm sao? Ông ta cũng không có này năng lực đâu.- Nói như vậy, Chiết Ngạn Chất có khả năng lớn nhất?
Triệu Tinh Yến than nhẹ một tiếng, nói:
- Không ngờ tra xét cả ngày, lại trở về điểm xuất phát.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nhìn qua thì dường như Chiết Ngạn Chất có hiềm nghi lớn nhất, nhưng xuất phát điểm của anh ta là gì? Vì sao anh ta phải tham ô khoản lương thực cứu nạn thiên tai này chứ? Nếu anh ta muốn tạo phản, vậy chút lương thực ấy lại không đủ dùng, hơn nữa sau khi lương thực tới tay, ngược lại anh ta cần phải làm một chuyện, là chia quân lương của mình cho dân chúng, đây không phải làm điều thừa, tự mình mâu thuẫn sao?
Triệu Tinh Yến nói:
- Bất kể như thế nào, bọn họ đều có hiềm nghi, hiện tại mỗi một người trong phủPhượng Tường, huynh đều không thể tin tưởng. Đúng rồi, bọn họ chắc chưa xem thư này nhỉ?
- Huynh đương nhiên sẽ không cho bọn họ xem, huynh nói với họ, lương thực bên Giang Nam vì trên đường xảy ra vài vấn đề, cho nên đến muộn nửa tháng, kéo được bao lâu thì kéo bấy lâu vậy.
Lý Kỳ bất đắc dĩ nói.
Triệu Tinh Yến liếc mắt nhìn hắn, kinh ngạc nói:
- Rất ít khi thấy huynh uể oải như vậy.
Lý Kỳ buồn khổ nói:
- Huynh không uể oải sao được, từ sau khi vào phủ Phượng Tường, huynh luôn bị người ta nắm mũi dẫn đi, có khi nào muội thấy huynh bị động như vậy chưa. Hơnnữa, lương thực vận chuyển từ Kinh thành rất có thể bị cướp rồi, tung tích Điền Thất không rõ, xem ra dữ nhiều lành ít, sau này huynh trở về, làm sao giao phó với Điền Công tượng, giao phó với cha mẹ họ, ôi, chuyến này thật sự là thiệt thòi lớn mà.
Hoá ra hắn là đang lo lắng chuyện này? Người này thật là khiến người khác đoán không ra mà, có đôi khi vô cùng máu lạnh, có đôi khi lại trọng tình trọng nghĩa như thế. Triệu Tinh Yến nói:
- Hiện tại huynh đừng lo lắng cho bọn họ, hiện giờ người nguy hiểm nhất chính là huynh, huynh đã hứa trước mặt nhiều bách tính như vậy, nếu lương thực cứu nạn mà không tới, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, cho dù bây giờ huynh muốn đi, chỉ e cũng không đi được nữa.
Lý Kỳ nói:
- Chuyện này huynh biết, nhưng việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích,điều duy nhất chúng ta có thể làm đúng là mau điều tra rõ sự tình. Hơn nữa, huynh mơ hồ cảm thấy tám vạn thạch lương thực này chỉ là một lớp sương mù, bên trong có lẽ còn cất giấu âm mưu lớn hơn nữa.
Triệu Tinh Yến gật đầu, bỗng nhiên nói:
- Dường như chúng ta bỏ sót gì đó? Huynh gửi thư cho Tần Cối và gửi thư cho Thái sư, cách nhau không đến một ngày, vì sao phía Kinh thành bị cướp đi, mà phía Tần Cối không có. Điều này chứng tỏ cái kẻ thù quan tâm nhất vẫn là phía Kinh thành, lúc ấy cũng không ngờ lá thư đầu tiên huynh gửi lại là gửi cho Giang Nam, mà huynh lại gửi hỏa tốc tám trăm dặm, bọn họ muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Lúc trước chúng ta cho rằng trong triều có kẻ nào đó lo lắng tin tức sẽ truyền đến Kinh thành, cho nên mới cản thư lại trên đường, nhưng giờ xem ra, hình như không phải do người trong Kinh thành làm, bằng không, bọn họ căn bản không cần chờ lương thực chuyển đến phủ Kinh Triệu rồi mới ra tay, đây không phải làm điều thừasao. Hơn nữa đột nhiên ở một địa phương nào đó thiếu tám vạn thạch, cũng quá rõ ràng rồi, rất dễ bị người khác tra ra. Trước kia cũng có không ít chuyện tham ô lương thực cứu nạn, nhưng cũng không phải một người gây nên, mà là dọc đường đi bị người ta tham ô từng chút một. Chuyện này nói thế nào cũng thấy không ổn.
Lý Kỳ trợn hai mắt, nói:
- Giả sử không phải do người trong triều gây nên, như vậy đối phương không nên lo lắng lá thư huynh gửi đến Kinh thành chứ, bởi vì trong thư huynh chỉ nói có người tham ô lương thực cứu nạn thôi, cho dù thư của huynh đến được Kinh thành, vậy cùng lắm là Hoàng thượng long nhan đại nộ, cuối cùng cũng sẽ chỉ bảo huynh tăng cường kiểm tra, không khác biệt lắm so với hiện tại, thư có tới Kinh thành hay không căn bản không quan trọng. Đối phương không tiếc bại lộ mục tiêu, ngay cả người của Cao thái úy và lương thực cứu nạn lần này đều không bỏ qua, hành động này của chúng rốt cuộc là để che giấu cái gì đây?Triệu Tinh Yến nói:
- Hơn nữa, sớm muộn huynh cũng sẽ trở lại Kinh thành, đến lúc đó cũng sẽ bị vạch trần, trừ phi đối phương không định để huynh đi, như vậy sự tình không nghi ngờ gì sẽ càng ầm ĩ hơn nữa. Hoàng thượng thấy huynh chậm trễ không về, lại không có tin tức, nhất định sẽ nghĩ quân Chiết gia tạo phản, sẽ lập tức phái đại quân đến, chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả tham ô.
Lý Kỳ nói:
- Mấu chốt của việc này không nằm ở tám vạn thạch quân lương kia, mà là xem coi quân Chiết gia có phản hay không, nếu quân Chiết gia thực sự làm phản, ai được lợi lớn nhất?
- Tây HạHai người tất cả đồng thanh nói.
Vừa dứt lời, hai người chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, nếu như bọn họ nghĩ, vậy tình hình còn nghiêm trọng hơn cả hiện tại nữa.
Triệu Tinh Yến cau mày nói:
- Nhưng lá thư huynh gửi cho Kinh thành phải giải thích thế nào đây. Nếu thư của huynh đưa đến Kinh thành, như vậy lực chú ý của triều đình sẽ chuyển từ quân Chiết gia đến tham ô lương thực cứu nạn, điều này đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện tốt sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không. Trong thư còn giấu một nội dung.- Không thể nào nha, thư là do muội viết, bên trong đều nói về chuyện tám vạn thạch quân lương, người được đề cập cũng đều là quan to trong triều, không nói tới cái khác nha.
Triệu Tinh Yến nói xong, bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, nói:
- Không đúng, trong thư có thể còn vạch trần một sự việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...