- Chậc chậc, tri huyện này thật sự là rất không nói nghĩa khí rồi, không ngờ vứt bỏ dân chúng, một mình chạy trốn, nếu để cho bổn Nha Nội bắt được gã, thế nào cũng phải khiến gã nếm thử tư vị của chút Trọc kê tán.
Cao Nha Nội nghe nói tri huyện này trốn chạy rồi, lửa giận cứ thế mà bốc lên.
Hồng Thiên Cửu đảo mắt, nói:
- Đung đây, đúng đấy, ca ca ngươi được xưng Cao Thanh Thiên, sao không tạm thời tiếp nhận vị trí của gã, làm ở huyện nha vài ngày thì quá đã nghiền.
Vậy cũng có thể được nhỉ!
Cao Nha Nội trong mắt sáng ngời, ha hả nói:- Ý kiến hay, ý kiến hay.
- Đến lúc đó cũng đừng quên để cho ta làm cái chức Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn).
- Đương nhiên không thể thiếu ngươi rồi.
Ánh mắt Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên hướng bên cạnh, thoáng nhìn Lý Kỳ đang ngẩn người.
Cao Nha Nội ngầm hiểu, nói:
- Ai, Lý Kỳ, ngươi có nghe thấy không?
Lý Kỳ nao nao, nói:- Nghe thấy được, nhưng, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, vả lại đừng nói ta không có quyền lực này, cho dù có, cũng không cho các ngươi hồ nháo như vậy đâu.
Cao Nha Nội thất vọng bĩu môi, nói:
- Ai mà thèm.
Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói:
- Lý đại ca, nơi này có gì thú vị?
- Bùn.
- Ách. . . .
Lý Kỳ nghiêm trang quay sang Cao Nha Nội nói:- Nha nội, Túy Tiên Cư là ai dẫn đội?
Hồng Thiên Cửu giành nói:
- Điền Thất.
Lý Kỳ gật gật đầu, nói:
- Vậy các ngươi thì sao?
- Điền Thất.
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:
- Các ngươi thật đúng là tín nhiệm Điền Thất a!
Cao Nha Nội hừ nói:- Đây không phải tín nhiệm, đây gọi là --- gọi là thực lực, cho dù lại cho Điền Thất vài cái lá gan, y cũng dám động vào hàng của bổn nha nội sao?
- Vậy cũng phải.
Lý Kỳ gật gật đầu, bỗng nhiên thở dài:
- Nha nội, Tiểu Cửu, chuyến này các ngươi thật đúng là không nên tới a.
Hồng Thiên Cửu thấp thỏm nói:
- Đại ca, ngươi sẽ không kêu chúng ta trở về đi? Chúng ta thật vất vả mới đến đây, ngươi để cho chúng ta chơi mấy ngày này đi.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Ta ngược lại cũng muốn cho ngươi trở về. Nhưng ta hiện tại không dám làm như thế. Ta không muốn giấu diếm các ngươi, hiện giờ nơi này so với lần trướcchúng ta ở Thang Âm còn muốn nguy hiểm một ít.
Hào quang trong mắt Hồng Thiên Cửu chợt lóe, thầm nghĩ, đây không phải là càng thêm thú vị sao.
Cao Nha Nội không tin nói:
- Bổn Nha nội mới không tin đâu, một Phượng Tường nho nhỏ này có thể bao nhiêu nguy hiểm?
Lý Kỳ nghiêm túc nói:
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng thế, gây chuyện không tốt chúng ta đều phải để tính mạng ở lại nơi này.
Hai tên ngu xuẩn giờ mới hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, không khỏingây ngốc liếc nhau một cái. Cao Nha Nội nói:
- Ngươi không phải dẫn theo cấm quân đến sao?
Lý Kỳ thở dài:
- Chút nhân mã ấy làm sao đủ dùng, tuy nhiên hiện tại hết thảy chưa sáng tỏ, các ngươi cũng đừng quá lo lắng. Nhưng, hai ngày này ngàn vạn lần đừng chạy khắp nơi, ta sẽ phái người đi theo các ngươi.
- Ừm.
Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu cực không tình nguyện lên tiếng.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, Lý Kỳ cau mày nói:
- Lại xảy ra chuyện gì vậy?Nói xong hắn liền đứng dậy chạy ra phía ngoài.
Đi ra đến bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài đứng ở bốn năm phụ nhân, còn có một bé con đứng trên đường lớn tiếng gào khóc, mà trước mặt hắn còn ngồi một kẻ nhàn rỗi, đúng là Cao Nha Nội mang đến đấy. Trong tay cầm một cái cánh gà kho.
Đồ chó hoang, tôi tớ đều ăn tốt như vậy. Lý Kỳ nhíu lông mày nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Không có việc gì, không có việc gì, là tiểu nhi vô lễ. Đắc tội vị đại gia này.
Một đại nương vội nói.
Lý Kỳ nhíu mày nhìn về phía kẻ nhàn rỗi kia.Tên nhàn rỗi kia sắc mặt căng thẳng, vội xin tha nói:
- Rất --- rất xin lỗi, tiểu hài này luôn đứng trước mặt ta, bảo nó đi, nó chính là không đi, ta chỉ nhẹ nhàng đẩy nó một chút.
Lý Kỳ hiểu rõ toàn bộ, nói:
- Có ai không. Đưa Cao Nha Nội bọn họ trở về.
Cao Nha Nội cả kinh nói:
- Ai ai ai, Lý Kỳ, này --- điều này có liên quan gì đến ta chứ?
Lý Kỳ giận nói:
- Các ngươi nói các ngươi là tới làm việc thiện đấy, hiểu ý tứ của làm việc thiện chứ? Đây gọi là làm việc thiện sao? Đây rõ ràng chính là làm ác nha, Cao Nha Nội ngươi không biết xấu hổ, nhưng mà ta thì biết.- Cũng không phải là ta bảo gã làm như vậy mà!
- Nhưng nhưng gã là ngươi mang đến đấy.
Hồng Thiên Cửu buồn bực nói:
- Lý đại ca, ta ngồi còn chưa nóng mông, ngươi đã đuổi chúng ta đi, đây cũng quá rất không biết điều rồi, ta cam đoan, tuyệt sẽ không có lần sau nữa.
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Trừ phi như vậy, các ngươi đem đồ ăn bọn ngươi mang đến, phân cho những bà con đó, để ta xem xem thành ý của các ngươi.
Cao Nha Nội la lên:- Vậy chúng ta ăn gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Nha nội, ngươi đến nơi này chính là đến thể nghiệm phong tình nơi này, những thứ cánh gà kho gì đấy, ngươi còn ăn ít sao, ngươi hẳn là ăn mỹ thực của địa phương, hiểu chứ?
Cao Nha Nội hừ nói:
- Ngươi chớ gạt ta, thật coi bổn nha nội không hiểu sự đời, còn tưởng là mỹ thực, địa phương gặp họa đều giống nhau, đồ chơi kia là để cho người ăn sao?
Hắc. Người này thật sự là càng ngày càng thông minh, vậy mà cũng không lừa được y. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Một khi đã như vậy, các ngươi vẫn là trở về đi thôi, đừng bảo ta không có nhắcnhở các ngươi, lúc trở về, khiêm tốn một chút, đừng đem tấm biển Cao Thanh Thiên cái gì kia của ngươi treo cao như vậy, đám kẻ cướp kia ghét nhất Thanh Thiên đó.
Hồng Thiên Cửu khẩn trương kéo kéo ống tay áo của Cao Nha Nội, bảo y đáp ứng Lý Kỳ. Cao Nha Nội nói:
- Được được được, ta đồng ý với ngươi, vịt nướng, đồ kho, lạp xưởng này ta phân cho bọn họ, ta liền lưu chút đồ hộp lại để ăn ngon chút được chưa? Bằng không ta thực ăn không nổi, ngươi sẽ không muốn nhìn thấy ta đói chết chứ.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Được. Cứ như vậy đi.
Cao Nha Nội trong lòng xem như nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên đầu vừa chuyển, nhìn cái tên nhàn rỗi, vẫy vẫy tay.- Nha nội tha mạng a, tiểu nhân cũng không dám nữa.
- Trước tiên đưa cánh gà cho đứa bé kia.
- Dạ dạ dạ.
Kẻ nhàn rỗi kia vội vàng đem cánh gà kho trong tay nhét vào tay đứa bé kia, đứa bé kia vừa nhận được cánh gà kho, làm sao còn có thời gian khóc, dùng sức nhét ngay vào miệng. Bé con bên cạnh, nước miếng còn đang rỏ, bọn họ đều nhớ không rõ bao lâu không có nếm đến vị thịt rồi.
Bịch bịch bịch!
Tính tình Cao Nha Nội rất là nóng nảy, đầy ngập lửa giận, y không đợi đượcthêm một khắc nào nữa rồi, liền bắt đầu thưởng cho kẻ nhàn rỗi kia một trận quyền cước đấm đá, phủi tay, nói:
- Phá hư thanh danh của ta, hôm nay không cho ăn cơm nữa.
- Tạ ơn nha nội, tạ ơn nha nội.
Kẻ nhàn rỗi kia vội vàng gật đầu nói, kỳ thật điểm ấy trừng phạt còn nhẹ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của gã a!
Đợi đến khi Lý Kỳ nhìn thấy Cao Nha Nội mang cánh gà kho, chân gà, vịt, lạp xưởng, không khỏi âm thầm cảm thán, hai cái tên ngốc này quả nhiên là kinh nghiệm sa trường a, thật sự là rất con mẹ nó biêt hưởng thụ a!
Rồi sau đó, hắn lại đem những thứ đó phân cho những đứa bé, phụ nữ có thai, người bệnh, những bá tánh cần gấp dinh dưỡng kia. Mặc kệ có thích hợp hay không,đây chung quy cũng là thịt a, so với cây cỏ thì cũng phải có nhiều dinh dưỡng hơn chút đi.
Đêm đó, Lý Kỳ lại đi tới chỗ Triệu Tinh Yến, những việc thế này Nhạc Phi bọn họ căn bản cũng không hiểu, chỉ có thể tìm Triệu Tinh Yến thương lượng.
- Nếu nói như vậy, người của Cao thái úy có lẽ cũng bị cướp?
Đợi sau khi Lý Kỳ đem sự tình Cao Nha Nội bọn họ đến nói cho Triệu Tinh Yến, Triệu Tinh Yến đột nhiên đứng dậy, sắc mặt khẩn trương nói.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Chắc có lẽ không sai, Thái úy yêu thương nha nội như vậy. tin rằng không chỉ phái một nhóm người đến, không có đạo lý một người ta cũng không có thấy.Triệu Tinh Yến thong thả bước đi vài bước, nói:
- Vậy thì hỏng bét rồi, thư kia của ngươi ---?
Lý Kỳ thở dài:
- Ta nghĩ hẳn là cũng không có thể may mắn thoát khỏi đi. Trong kinh thành căn bản cũng không biết nơi này xảy ra chuyện gì, hơn nữa triều đình khẳng định còn không có động tác, lương thực giúp nạn thiên tai kia phỏng chừng không xong rồi, cũng may Cao Nha Nội bọn họ đưa theo không ít lương thực đến, hẳn là còn có thể chống đỡ thêm mấy ngày này ---
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên trợn mắt hai mắt. Trong lòng hoảng hốt, nói:
- Ngươi nói --- bọn họ có thể hay không --?
- Cươp lương!Hai người đồng thanh kêu lên.
Lý Kỳ nói:
- Nếu lương thực này cũng bị cướp mất, vậy thì thật sự là xong rồi.
Triệu Tinh Yến nói:
- Cho nên ngươi được lập tức phái người tiến đến tiếp ứng.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Nhưng --- nhưng chúng ta cũng không biết bọn họ sẽ mai phục ở nơi nào nha.
- Ngươi hồ đồ a. Dọc theo đường trở về không phải được rồi sao.
- Đúng đúng đúng.Lý Kỳ gật gật đầu, nói:
- Cuối cùng là ai từ giữa làm khó dễ đâu này? Bọn họ làm như vậy, cũng chỉ có thể có thể lừa gạt được nhất thời, đợi ta trở về, cũng sẽ bị lộ mà thôi.
Triệu Tinh Yến cau mày nói:
- Việc này có lẽ cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta, ngươi phải cẩn thận đó, bọn họ có lẽ sẽ gây bất lợi cho ngươi.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nhưng đây cũng không phải ta cẩn thận là có thể tránh được đấy. Ta cũng dẫn theo hai ngàn nhân mã đến, nếu bọn họ có thể gây bất lợi cho ta mà nói, vậy thực lực của bọn họ hẳn là hơn ta rất xa.
Triệu Tinh Yến nói:- Hiện tại ngươi được trở về mau chóng bố trí.
- Đúng vậy, bất kể như thế nào, lương thực nhất định không thể để cho bọn họ cướp đi. Cáo từ.
- Ừ.
...
Trở lại huyện nha, Lý Kỳ lập tức gọi Chiết Ngạn Chất và Nhạc Phi tới.
Chiết Ngạn Chất nói:
- Bộ Soái tìm ta có chuyện gì?Lý Kỳ cười nói:
- Là như vậy, lương thực chúng ta thừa lại đã không còn nhiều nữa, cho nên ta muốn phái người đi đón ứng đội lương thực, có thể tranh thủ sớm ngày đưa lương thực đến, nhưng là người của ta đối với tình hình giao thông bên này chưa quen thuộc lắm, cho nên còn phải làm phiền Chiết tướng quân, vì để tránh cho ngoài ý muốn, ta cũng sẽ phái Nhạc Phi cùng đi.
Chiết Ngạn Chất gật gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng, sáng mai ta liền phái người đi.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Ngươi cũng nói, đêm dài lắm mộng, sao không đêm nay liền phái người đi.
- Đêm nay?- Như thế nào? Chẳng lẽ Chiết tướng quân không hy vọng lương thực sớm ngày đưa tới?
- Đương nhiên không phải. Vậy được, ta hiện tại liền phái người đi.
Lý Kỳ lại nói:
- Ồ, Chiết tướng quân, trước đó ta còn phái người đi Giang Nam bên kia cầu lương thực, cho nên ta nghĩ phái người đi tiếp ứng, phiền toái ngươi lại tìm vài người dẫn đường.
Chiết Ngạn Chất sửng sốt một lát, lập tức gật đầu nói:
- Được.
Rất nhanh, hai ngày đã trôi qua rồi, nhưng bất kể bên kia đều không có tin tức gì,mà hai vạn thạch lương thực kia đã sắp thấy đáy rồi. Lý Kỳ biết rằng đại sự không ổn, giờ nếu lương thực không đến mà nói, như vậy hắn tương đương thất tín với toàn bộ dân chúng Phượng Tường, còn có Chiết Ngạn Chất, đến lúc đó hắn thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
- Khởi bẩm Bộ Soái, Chiết tướng quân và Kỷ Tri phủ đến đây.
Lý Kỳ thở dài, nói:
- Mời bọn họ vào đi.
Chỉ chốc lát sau, Chiết Ngạn Chất và Kỷ Mẫn Nhân liền đi đến. Chiết Ngạn Chất vừa tiến đến liền lo lắng nói:
- Bộ Soái, sáng nay người của ta truyền đến tin tức, bọn họ đều đi một trăm dặm đường rồi, nhưng vẫn còn chưa nhìn thấy đội lương thực, cuối cùng là chuyện gì xảyra?
Chẳng lẽ ---? Lý Kỳ đứng bật dậy một cái, ngoài miệng lại nói:
- Ngươi hỏi ta, ta cũng không biết rõ a.
Kỷ Mẫn Nhân sầu lo nói:
- Nhưng chúng ta đã sắp không còn lương thực rồi, hiện giờ đám dân chúng đang tìm ta hỏi thăm, giờ nếu không cơm ăn, ruộng cũng không có nữa, vậy biết làm như thế nào cho phải nha.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hô:
- Báo ---! Bộ Soái, cấp báo tám trăm dặm từ Giang Nam tới.
Con mẹ nó. Cuối cùng cũng có chút tin tức. Lý Kỳ vội vươn tay nói:- Mau mau đem tới.
Hắn tiếp nhận thư, đang muốn mở ra, bỗng nhiên liếc mắt sang Chiết Ngạn Chất và Kỷ Mẫn Nhân, Chiết, Kỷ hai người ngượng ngùng cười, ngồi trở về. Lý Kỳ lúc này mới mở thư ra, bỗng nhiên hai hàng lông mày vừa nhấc, trong mắt lộ ra một tia không dám tin, hai tay đều đang run rẩy. Thì thào thì thầm:
- Này --- điều này sao có thể, tại sao có thể như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...