Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em


Sau khi cuộc họp kết thúc, Chung Hi là người đầu tiên rời đi.

Những thực tập sinh khác đều hâm mộ nhìn theo bóng lưng của cô.

Lâm Khải và Lưu Viên Viên nhận được hai vị trí cuối cùng, bọn họ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Khải cảm thấy Lưu Viên Viên không cách xa người khác ngàn dặm như Chung Hi, cười đề nghị: "Muốn cùng ăn bữa cơm chúc mừng không, tôi mời khách!"
Lưu Viên Viên vốn định nhận lời, những nghĩ đến việc chỉ có hai người, khó tránh khỏi xấu hổ.

"Đừng đi thì hơn, để lần sau chờ Chung Hi rồi đi luôn." Lưu Viên Viên đã xem Chung Hi thành bạn tốt của mình.

Lâm Khải suy nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được, để lần sau đi."
Hai người cùng đi ra ngoài theo bước chân của mọi người.

Lâm Khải thuận miệng nói một câu: "Hình như cô làm gì cũng đi cùng với Chung Hi, trước đây hai người có quen biết sao?"
Nếu không phải ánh mắt lúc này của anh ta chân thành tha thiết, chắc chắn Lưu Viên Viên đã cho rằng anh ta giống những người kia, đến chế giễu cô ta.

Cô ta trừng mắt nhìn: " Sau khi vào MON chúng tôi mới quen."
Còn những chuyện khác, cô ta không nói nữa..

Ngoài cửa sổ, những bông tuyết nhỏ bé chậm rãi rơi xuống, Lưu Viên Viên hà hơi một cái, nở một nụ cười, nhìn phía sau cao ốc đã có xe chờ cô ta từ trước, bèn bước nhanh tới.

...!
Tại căn hộ ở tầng cao nhất của cao ốc Cự hải.


Bạc Lương Thần nhìn bác sĩ tư nhân kiểm tra xong cho Tiêu Nghị, đôi mắt sâu thẳm lướt nhìn qua: "Tình hình như thế nào rồi?"
"Bạc Tổng, Tiêu Tổng trải qua lần ngoài ý muốn này, trạng thái tinh thần không quá ổn định, chính anh ta cũng nói sẽ có cảm giác ù tai và choáng váng, tôi kê cho anh ta một ít thuốc ổn định cảm xúc trước, trong khoảng thời gian này, tốt nhất anh ta nên yên tĩnh nghỉ ngơi, không nên làm việc với cường độ cao."
Bạc Lương Thần xua tay, ông ta lập tức lui ra.

Trợ lý Mẫn đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại anh và Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị gắng gượng ngồi dậy ở đầu giường: "Yên tâm đi, chỉ là vài..."
Anh ta vừa định cử động, cơ thể như sắp bị xé nứt ra.

Ánh mắt Bạc Lương Thần sâu hơn mấy phần: "Anh nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện còn lại, tôi sẽ cho người đi kiểm tra."
"Kiểm tra?"
Tiêu Nghị kịp phản ứng trong chớp mắt: "Anh nghi ngờ chuyện này có người chủ mưu?"
"Chỉ là nghi ngờ thôi." Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, kéo cửa đi ra ngoài.

Giày da của anh giẫm lên mặt thảm xa hoa theo kiểu dáng Châu u, không hề phát ra chút tiếng động nào, đi thang máy xuống tầng một, trợ lý Mẫn đã tiễn bác sĩ đi, đang chờ anh ở bên cạnh xe.

Anh ta mở cửa xe, đồng thời báo cáo: "Đã phái người đi tra, nhưng bởi vì liên quan đến vấn đề an ninh của biên cảnh hai nước cho nên vẫn cần một chút thời gian."
"Được, không vội."
Ánh mắt đầy nghiêm túc và lạnh lùng của Bạc Lương Thần nhìn chăm chú bóng dáng nào đó trước mặt.

Trợ lý Mẫn thuận thế nhìn sang, sửng sốt một chút: "Chung tiểu thư?"
Vừa rồi anh ta không chú ý đến Chung Hi, bình thường mà nói, hành tung của Bạc Lương Thần rất bí ẩn, sẽ không có ai biết.

"Là tôi sơ sót." Trợ lý Mẫn lập tức cúi đầu xuống.


"Đi thôi, không phải cô ta tới gặp tôi." Bạc Lương Thần xua tay.

Vừa trong khoảnh khắc nào đó, ánh mắt anh chạm vào Chung Hi, cô cũng đã nhận ra xe của anh, nhưng cũng chỉ chớp mắt kinh ngạc một cái rồi quay đầu đi.

Ánh mắt xa cách kia khiến cả người cô toát lên vẻ thanh lãnh.

Vẻ mặt Bạc Lương Thần lạnh lùng, sai bảo hai chữ: "Lái xe."
Tiêp theo, xe của anh chạy thẳng qua bên cạnh Chung Hi, đôi mắt lạnh lẽo của anh không khỏi liếc nhìn khuôn mặt cô một lần nữa, nhưng chỉ kịp nhìn thấy góc áo của Chung Hi.

Nếu là Chung Hi của lúc trước, đương nhiên ra vào những nơi như thế này không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ, Chung Hi chưa kịp vào cửa đã bị nhân viên tạp vụ ngăn ở bên ngoài.

Cô hẹn ai ở chỗ này, Lục Bắc?
Vấn đề này vừa xuất hiện trong đầu đã lập tức bị Bạc Lương Thần gạt đi.

Chuyện của cô không không liên quan gì đến anh.

Đồng thời, Chung Hi vẫn đang chú ý đến anh sau khi lên xe, đôi mày nhỏ nhắn nhíu lại.

Đi đến chỗ nào cũng có thể đụng phải Bạc Lương Thần, chuyện này thực sự khiến cô cảm thấy hơi xui xẻo.


Mắt Chung Hi nhìn tin tức trên điện thoại di động, đang chuẩn bị giục đối phương một chút thì bắt gặp một chiếc xe con cao cấp ở đằng xa.

Sau đó Trang Uyển Như mặc một bộ sườn xám sắc sáng, kéo tay Ôn Quốc Huy bước xuống từ trên xe.

Vị trí kia của Chung Hi lại rất khéo.

Trang Uyển Như vừa xuống xe đã thấy cô, nhưng Ôn Quốc Huy có vẻ nặng nề tâm sự lại không nhìn về phía bên kia, đi thẳng vào trong cao ốc.

Trang Uyển Như cũng hoảng hồn, đi vài bước đã đau chân.

"Ai da, đau quá, tôi...!bây giờ tôi nghỉ ngơi một chút trong sảnh chính đã, Quốc Huy, ông đi lên trước đi, tôi sẽ đến sau."
"Sao lại bất cẩn vậy chứ!" Ôn Quốc Huy lập tức xệ mặt xuống, ông ta phí hết tâm tư mới chui vào được ván cờ đêm nay, mấy nhân vật lớn đều ở đây, ông ta nhất định phải đi vào nhanh một chút.

Ông ta nhìn dáng vẻ yếu ớt không ngừng kêu đau của Trang Uyển Như, cảm thấy phiền não, khẽ vẫy tay: "Vậy bà không cần đi vào."
Ông ta cũng chỉ là muốn lợi dụng chuyện vợ chồng hòa thuận để làm dáng một chút, nếu như Vũ Sâm cũng tới tham gia, vừa đúng lúc có thể giải thích rõ ràng ở trước mặt ông ta, biến chiến tranh thành tơ lụa, hóa giải khủng hoảng gần đây của Ôn thị.

Bình thường Trang Uyển Như đều rất tinh ý, sao hôm nay lại vô ý như vậy chứ.

Ôn Quốc Huy không vui đi vào thang máy, để lại một mình bà ta.

Một giây sau khi cửa thang máy đóng lại, Trang Uyển Như lập tức đứng dậy bước nhanh ra ngoài, nhưng chưa đợi bà ta bước ra ngoài đã thấy Chung Hi đường hoàng đi đến.

Mắt Trang Uyển Như lộ vẻ kinh ngạc, sửng sốt kêu lên: "Con, con vào bằng cách nào?"
Nơi này dành cho hội viên VIP hội mà!
Vẻ mặt Chung Hi thong dong, khinh miệt cười: "Bà vào được, còn tôi thì không?"
Ở hiện trường hôn lễ ngày hôm đó, lời nói của Chung Hi còn quanh quẩn rõ ràng bên tai.

Thêm cả mấy ngày nay những người kia vẫn luôn gây chuyện với bà ta, Trang Uyển Như vừa nhìn thấy Chung Hi đã vội hoảng sợ.


Bà ta lập tức cúi đầu, không dám nhìn nét mặt của cô, xấu hổ cười: "Không, dì không có ý đó."
Ánh mắt Chung Hi liếc nhìn vòng tay trên tay bà ta, trên người xách túi: "Ôn Quốc Huy rất để tâm với bà nhỉ, tốt hơn cha tôi đấy!"
"Con có thể...!đừng nhắc đến cha con nữa được không." Trang Uyển Như mất tự nhiên giấu túi về phía sau, sau đó bước lên kéo Chung Hi ra ngoài.

Chung Hi nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của bà ta, chợt cảm thấy buồn cười.

Lúc trước, suýt chút nữa bà ta đã trở thành mẹ kế của mình.

"Chung Hi, chuyện trước kia đều đã qua hết rồi, con đừng tra tấn dì nữa được không? Dì cũng đã hỏi bọn họ, chuyện bọn họ theo dõi con chỉ là hiểu lầm thôi, con đừng để trong lòng." Trang Uyển Như dối lòng nói những lời này, để đối phó với lời truy hỏi của ông chủ Hàn mà bà ta đã bỏ ra số tiền rất lớn.

Nghĩ đến việc Chung Hi đâm mình một dao, bà ta chỉ có thể nghiến răng nhịn nhục.

Chỉ tiếc, Chung Hi đã không còn dễ lừa như trước kia nữa rồi.

Đừng để trong lòng?
Nói đơn giản thật đấy.

Trên mặt Chung Hi tràn ngập ý lạnh.

Nếu không phải cô có trí nhớ tốt, nhận ra những người kia là tiểu đệ của ông chủ Hàn, thì bây giờ cô đang ở cái nhà kho ngầm nào đó cũng nên!
Lúc đó, chắc chắn Trang Uyển Như sẽ không nói với cô như vậy nhỉ.

"Bà không cần giả vờ giả vịt ở trước mặt tôi, hôm nay tôi tới tìm bà cũng không phải để nghe những này, tôi muốn bà làm một chuyện, nếu bà làm được thì tôi sẽ đồng ý sau này không nhắc đến cha tôi ở trước mặt bà nữa."
Vốn dĩ loại người như bà ta không xứng đáng đồng với cha cô.

"Cô muốn tôi làm gì?"
Đôi mắt xinh đẹp của Trang Uyển Như trợn lên, rất sợ Chung Hi, nhưng lại không thể không cắn răng giải thích: "Mặc dù hôn lễ của bọn họ bị con làm loạn nhưng Nguyễn Nhi đã là vợ của Bạc Lương Thần, con có làm gì nữa cũng không ăn thua đâu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui