"Không rảnh."
Bạc Lương Thần chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, lập tức rời đi.
Từ Á bĩu môi, khẽ lẩm bẩm: "Cứ tưởng quan hệ giữa các người tốt lắm cơ, thì ra là Chung Hi nằm mơ giữa ban ngày."
"Cô nói gì?"
Bạc Lương Thần rất thính tai, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào vị thiên kim tiểu thư nhà họ Từ không sợ chết này.
Anh và Từ Chấn Hải từng qua lại, trông lão ta nho nhã thế thôi chứ thực ra lòng dạ thâm sâu, còn nham hiểm độc ác hơn Chung Quốc Ngụy.
Con gái nhà họ Từ có thể lương thiện cỡ nào?
Từ Á cố ý nói cho anh nghe.
Thấy anh dừng bước, cô ta vội vàng lên tiếng: "Chị Chung Hi từng nói với tôi là chị ấy rất hối hận vì đã ly hôn với anh, còn bảo rằng muốn tìm một cơ hội nói chuyện với anh đàng hoàng."
Từ Á nở nụ cười nhẹ: "Không thì chị ấy đã chẳng đồng ý ở trong căn phòng bên cạnh phòng anh."
Bạc Lương Thần cười mỉa: "Cô ta nói vậy ư?"
Từ Á vội vàng gật đầu: "Đương nhiên! Ngày mai là Tuần lễ thời trang rồi, hay là lát nữa tôi gọi các đồng nghiệp đi chỗ khác để lại không gian cho hai người từ từ nói chuyện?"
Dứt lời cô ta liền dúi túi xách của Chung Hi vào tay Bạc Lương Thần rồi nhanh chân đi vào phòng Chung Hi.
Cô ta nói gì đó, không lâu sau tất cả mọi người đều rời đi.
Tiếp theo, Bạc Lương Thần trông thấy Chung Hi xách chai rượu bằng một tay, tay kia chống vào cạnh cửa: "Cua ngon như vậy mà mọi người không nếm thử rồi hẵng đi à?"
Bạc Lương Thần nhíu mày, dáng vẻ này của cô thật thô thiển.
Nếu như Chung Quốc Ngụy biết cô con gái mình nhọc lòng bồi dưỡng biến thành dáng vẻ như du côn chợ búa thế này, đoán chừng dưới suối vàng ông ta cũng chẳng được thanh thản.
Anh bước tới ném túi xách cho cô rồi đi thẳng vào phòng cô.
Chung Hi ngẩn ra mấy giây: "Anh..."
Bạc Lương Thần đã tìm một chiếc ghế sofa yên tĩnh, ngồi bắt chéo chân, ánh mắt sắc bén: "Chuyện ngày mai rất quan trọng đối với Bạc thị, tốt nhất là cô hãy nói cho tôi biết cô định giúp tôi gặp Opple tiên sinh bằng cách nào."
Nếu Chung Hi dám chơi anh thì anh tuyệt đối sẽ không để cho cô nhìn thấy mặt trời ngày mai.
"Ngày mai còn chưa tới mà, anh vội gì chứ?" Chung Hi lẩm bà lẩm bẩm, ngồi về chỗ cũ rồi cầm một con cua lên ăn.
Sắc mặt Bạc Lương Thần dần trở nên lạnh lùng.
Một bàn thức ăn ngon bày ngay trước mặt, lại thêm Chung Hi cắm đầu cắm cổ vào ăn không để ý đến ai, khiến anh cảm thấy hơi đói bụng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đưa tay mở một hộp cơm chưa có ai động đến ra.
Một giây sau Chung Hi hô lên.
"Anh ăn cái này đi, suất kia là thịt dê."
Đầu ngón tay thoáng khựng lại, Bạc Lương Thần rụt tay về.
Cô vẫn nhớ chuyện anh không ăn thịt dê sao?
Bạc Lương Thần nhìn Chung Hi, cô vẫn bày ra dáng vẻ vô tư vô tâm.
Anh nhớ mang máng là hơn một năm trước, hai người họ như nước với lửa, vừa chạm mắt là hận không thể xé nát đối phương.
Bây giờ...!chắc chắn là Chung Hi vẫn hận anh, có điều cô đã chín chắn hơn, biết phải làm thế nào để bảo vệ bản thân.
Bạc Lương Thần dựa lưng ngồi đó, trong lòng trào dâng cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Sau khi cơm no rượu say, Chung Hi ợ hơi một cách lộ liễu.
Cô vừa lau miệng vừa nói: "Tôi từng giúp đỡ mẹ của Opple tiên sinh, anh ta đã hứa là sẽ đáp ứng một điều kiện của tôi."
"Vậy thì cô có thể trực tiếp yêu cầu anh ta hợp tác với Bạc thị." Bạc Lương Thần nói thẳng vào chủ đề.
Chung Hi nhíu mày: "Như vậy sao được? Quá vô lý! Hai ta đã ly hôn, anh đã có niềm vui mới, nếu tôi đưa ra điều kiện này thì chắc chắn người ta sẽ nghi ngờ có phải Bạc thị có vấn đề hay không, đến lúc đó sự việc càng khó giải quyết."
Hơn nữa cô cũng không muốn Bạc Lương Thần quá thoải mái.
"Vậy cô định làm thế nào?" Bạc Lương Thần gặng hỏi.
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra, đi đến đâu tính đến đó vậy.
Nhưng mà Bạc Tổng à, anh nên chuẩn bị kết hôn với Ôn Nguyễn Nhi đi, vả lại anh nhớ phải gửi cho tôi một tấm thiệp mời đấy nhé!"
Chung Hi nhoẻn miệng cười.
Bạc Lương Thần cảm thấy nụ cười kia cực kỳ chói mắt.
Anh đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Anh vừa đóng cửa thì chạm mặt Tiểu Linh đi từ trong phòng Ôn Nguyễn Nhi ra.
Tiểu Linh nhìn Bạc Lương Thần rồi lại nhìn căn phòng kia, căng thẳng đến nỗi không nói nên lời.
Lần này thì xong rồi, hình như Bạc Lương Thần thật sự nối lại tình xưa với Chung Hi.
Tiểu Linh không dám đối diện với Bạc Lương Thần, bèn vội vàng cúi đầu bước nhanh vào thang máy.
...
Ngày đầu tiên của Tuần lễ thời trang Cannes là lễ khai mạc trên thảm đỏ.
Năm giờ theo giờ địa phương, các khách mời bắt đầu vào hội trường, đa số những người có mặt đều là minh tinh điện ảnh và người mẫu thời trang, địa vị càng lớn thì thứ tự lên sàn càng sát cuối.
Sáng sớm Ôn Nguyễn Nhi đã thức dậy trang điểm.
Cô ta nhìn khuôn mặt xuống sắc của mình trong gương, trong lòng ngùn ngụt lửa giận.
"Tất cả là do con khốn kia hại tôi mấy ngày nay không ngủ ngon, mắt thâm quầng rồi đây này!"
Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày ra lệnh cho thợ trang điểm: "Trang điểm dày chút, tôi muốn kiểu nào mà trông thật rạng ngời ấy!"
Cô ta cảm thấy chỉ như vậy mới có thể che được khuyết điểm trên mặt mình, nhưng thợ trang điểm lại hơi do dự: "Nguyễn Nhi à, trang phục và trang sức ngày hôm nay của cô đã đặt xong, nếu bất chợt đổi kiểu trang điểm thì hơi đột ngột.
Hay là hôm nay cứ để như thế này đã, đến lúc lên thảm đỏ bế mạc thì tôi sẽ thay đổi tạo hình cho cô, cô thấy sao?"
Trần Hiểu Nhu ôm hộp đồ nghề lẳng lặng đứng nghe ở bên cạnh.
Ôn Nguyễn Nhi nổi giận: "Tất nhiên là không được! Các cô có biết ngày hôm nay quan trọng với tôi cỡ nào không? Chỉ đổi kiểu trang điểm thôi mà, yêu cầu của tôi rất cao sao? Nếu cô không làm được thì đổi người khác đi!"
Thợ trang điểm đã vào nghề rất nhiều năm, bây giờ bị một minh tinh làng nhàng như Ôn Nguyễn Nhi mắng cũng rất khó chịu.
"Được thôi, vậy thì cô thử xem ai có thể trang điểm cho cô."
Cô ấy nói xong, lập tức mặc kệ không làm nữa.
Tiểu Linh vội vàng đuổi theo khuyên giải, trong phòng yên tĩnh lại.
Hai hàng lông mày vừa dài vừa mảnh của Ôn Nguyễn Nhi nhíu chặt vào nhau.
Ở nhà họ Ôn cô ta là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay, nổi cáu mắng người là chuyện thường như cơm bữa, nào ngờ thợ trang điểm lại bị cô ta chọc tức bỏ đi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bỗng nhiên Ôn Nguyễn Nhi nhìn sang Trần Hiểu Nhu.
"Cô trang điểm cho tôi."
"Tôi ư?" Trần Hiểu Nhu vội vàng lắc đầu: "Tôi vẫn chỉ là trợ lý thôi, không thể vượt phép động vào đồ của thầy."
Ôn Nguyễn Nhi cắn răng nói: "Nếu cô không trang điểm thì tôi sẽ phanh phui hết những chuyện cô đã làm."
Trong mắt Trần Hiểu Nhu lóe lên cảm xúc căm hận không dễ phát hiện, cô ta không muốn bị Ôn Nguyễn Nhi xách lỗ tai chửi mắng hết lần này đến lần khác.
Uy hiếp kiểu này cô ta chịu đủ rồi!
Chung Hi nói đúng, đối phó với hạng người như Ôn Nguyễn Nhi thì phải thuận theo cô ta.
Thoắt cái Trần Hiểu Nhu đã đổi sang gương mặt tươi cười: "Được, vậy thì tôi thử xem."
Ôn Nguyễn Nhi gật đầu hài lòng.
Nhưng trang điểm xong, đến khi thay đồ cô ta mới phát hiện ra trang sức và trang phục không hợp nhau tí nào!
"Sao lại thế này? Mau đi tìm người phụ trách của MON tới đây!" Tiểu Linh hét lên với trợ lý: "Sao bọn họ lại không cử người đến đây kiểm tra?"
Mấy phút sau, Chung Hi bị Anna kéo đến đây.
Những người khác đều bận rộn, lúc này Anna đã choáng váng đầu óc.
"Chị Anna, chị coi người của chị này, bọn họ chuẩn bị cho Nguyễn Nhi nhà chúng tôi thứ gì đây? Chẳng hợp với bộ lễ phục của cô ấy tẹo nào, hơn nữa trông rất phèn!"
Anna nhìn lướt qua thì thấy đúng là không ổn.
"Chung Hi, cô không liên hệ trước với nghệ sĩ sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...