Chung Hi híp mắt.
Thú vị.
Mấy người khác ở bên kia gọi Từ Á sang, lúc nhìn Chung Hi đều tỏ vẻ khinh thường.
"Tôi không biết cụ thể cô có ý gì, nhưng tối hôm qua tôi còn đến hội sở Minh Khê, sao vậy?" Chung Hi mỉm cười, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Cô thừa nhận thản nhiên như vậy cũng khiến cho người cố ý không còn lời nào để nói.
Từ Á đã chuẩn bị xong những câu tiếp theo, nhưng giờ đành phải nuốt ngược vào, vì vốn dĩ cô ta không đoán trước được Chung Hi sẽ có phản ứng như vậy!
Lúc này, mấy người kia vây quanh, bảo vệ Từ Á, ai nấy cũng trừng mắt nhìn Chung Hi: "Cô ấy chưa từng đến cái chỗ bẩn thỉu mà cô nói, cô đừng tưởng ai cũng như cô, buồn nôn!"
"Chỗ bẩn thỉu?"
Chung Hi nghiêng đầu nhìn vào mặt bọn họ: "Hôm qua tôi cũng mặc bộ đồ này đấy, chắc trên này vẫn còn mùi rượu của hội sở Minh Khê, có phải mấy người ngửi xong rồi cũng bẩn theo không."
Những cô gái kia vừa tức vừa bực, lườm nguýt Chung Hi: "Sao da mặt cô dày thế hả! Chẳng trách Bạc Lương Thần thà cưới một cô diễn viên cũng không thèm cô."
"Lời này cô nghe ai nói, Bạc Lương Thần chính miệng nói cho cô sao?" Ánh mắt Chung Hi chợt thay đổi, lướt qua bọn họ, nhìn chằm chằm kẻ cầm đầu đang giữ im lặng ở đằng sau.
Từ Á cảm nhận được ánh mắt của Chung Hi, vội mở miệng giúp giải vậy cho cô: "Được rồi, mọi người đừng nói nữa, chị Chung Hi là bạn của bạn tôi, chắc chắn cô ấy sẽ không làm mấy chuyện đó..."
Vừa đến chữ quan trọng thì lại nói mơ hồ như vậy, dụng ý rất rõ ràng.
Cô ta muốn để Chung Hi trở thành mục tiêu công kích.
"Ra vào hội sở Minh Khê là không sạch sẽ?" Chung Hi cảm thấy buồn cười vô cùng, cao giọng nói: "Trong số những người ở đây có rất nhiều nhà kinh doanh nhỉ, cha mẹ của mấy người chưa từng đến hội sở Minh Khê để xã giao sao?"
Lời này...!
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Từ Á thấy tình huống không đúng, ấm ức sụt sùi: "Được rồi, đừng ồn ào nữa, chị Chung Hi nói không có, vậy thì không có, sắp phải họp rồi."
Ý cười trong mắt Chung Hi càng sâu hơn.
Mẹ Lục Bắc ngứa mắt cô, thế mà lại tìm cho Lục Bắc tìm một hũ trà xanh lâu năm.
Chung Hi ngồi lại đúng ghế của mình, ngón tay chống cằm, liếc mắt nhìn ra phía cửa.
Từ lúc các cô tranh cãi vừa nãy, bên ngoài đã có người quan sát bọn họ.
Có lẽ nào có người báo cáo tất cả hành động của cô cho ai đó?
Ánh mắt Chung Hi tối sầm, nụ cười trên môi đầy lạnh lẽo.
Đúng như cô dự đoán, bên Bạc Lương Thần thực sự nhận được tin nhắn, nhưng không chỉ có Lý San Nhi âm thầm báo cáo, mà còn có một thư mời, đến từ Lai Messi - công ty cạnh tranh với MON.
Hỏi dò xem Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi có hứng thú cùng phát ngôn cho một bộ trang sức cấp cao của công ty bọn họ, chủ đề chính là cặp đôi yêu nhau hay không.
Nói trắng ra là hi vọng mượn thân phận của Bạc Lương Thần để tạo ra sức nóng, đánh vào thị trường của xã hội thượng lưu.
Trong tình huống bình thường, kiểu thư mời này sẽ bị từ chối thẳng thừng.
Trợ lý Mẫn đã mô phỏng xong giấy tờ, nhưng anh ta không ngờ được Bạc Lương Thần suy nghĩ cả buổi, cuối cùng lại đồng ý.
"Được."
Mặc dù trợ lý Mẫn kinh ngạc, nhưng cũng lập tức lên tiếng đáp lại: "Đã rõ, Bạc Tổng, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp."
Bạc Lương Thần tiện tay ấn mở tin tức trên điện thoại di động: "Nay hai con rồng lớn của thu châu Bảo Giới, MON và Lai Messi sẽ tiếp tục cạnh tranh..."
Chung Hi muốn ra mặt cho MON? Vậy anh sẽ dưa cô vào.
Nhưng cái giá phải trả là cô sẽ hiểu ra rốt cuộc thế giới này khốc liệt đến mức nào.
...!
Xế chiều hôm đó, chuyện Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi sẽ phát ngôn cho trang sức Lai Mesi được người ta lan truyền ra.
Chung Hi nhìn tin tức hotsearch trên điện thoại, như có điều nghiền ngầm.
Anna đứng trước một đám thực tập sinh lên tiếng: "Hôm nay gọi mọi người tới là muốn sắp xếp chuyện tuần lễ thời trang vào cuối tuần, công ty chúng ta sẽ góp mặt cùng với mấy nhãn hàng trang sức lớn, ví dụ như đối thủ cũ của chúng ta, Lai Messi."
Tất cả mọi người cực kỳ kích động.
Bao gồm cả Chung Hi, nhưng điểm chú ý của cô không giống những người khác, đa số bọn họ cho rằng mình sẽ có cơ hội tham gia tuần lễ thời trang.
Chung Hi lại vì Bạc Lương Thần rất có thể sẽ có mặt cùng Ôn Nguyễn Nhi, Chung Hi híp mắt, cô muốn đi!
"Từng người trong số các bạn lên rút thăm, vẽ một bản thiết kế theo đề bài, ba người đứng đầu sẽ có thể tham gia." Anna cười, cho nhân viên đưa một hòm rút thăm lên.
Anna để lại một câu như vậy rồi dẫn nhân viên rời đi.
Cửa vừa đóng lại, tất cả mọi người đều đi lên chỗ rút thăm, suýt nữa cướp nát hòm thăm.
Trong chốc lát, gian phòng ồn ào không ngừng, Chung Hi và Từ Á là mấy người đi lên rút thăm cuối cùng.
Từ Á mở tờ giấy kia ra, thấy bên trên viết một câu thơ: "Mỹ nhân xảo tiếu nghiên này."
Cô ta cảm thấy hơi ảo não, sau khi suy nghĩ, cô ta đi đến chỗ Chung Hi: "Chị Chung Hi, chị là gì? Hay là hai chúng ta..."
Cô ta còn chưa thốt chữ đổi kia ra khỏi miệng.
Chung Hi đã rất hào phóng đưa tờ giấy của mình đến, trên đó chỉ có một chữ, đỏ.
Từ Á lập tức thu tờ giấy của mình lại.
"Chị Chung Hi, em đi uống nước."
Chung Hi không để ý tới tính toán của cô ta, xoay người đi lên văn phòng trên tầng lấy giấy bút.
Cô lượn quanh một vòng rồi quay về, đang định đi vào thì thấy hai thực tập sinh đang túm tóc, đánh nhau, cảnh tượng đó vô cùng đặc sắc.
Mỗi người bọn họ ở đây đều là đối thủ cạnh tranh cho nên không ai bước lên ngăn cản.
Nhưng mà ồn quá.
Chung Hi không nhịn được mà hỏi một câu: "Còn năm mươi lăm phút nữa, mấy cô không cần vẽ sao?"
Từ Á thấy thế lập tức chạy tới, đỡ một thực tập sinh bị đánh tương đối nặng trong đó: "Được rồi, tất cả mọi người bình tĩnh lại, vẽ trước đã."
Thực tập sinh kia tên là Lưu Viện Viện, cô ta bật khóc, lau mạnh khoé mắt, trừng mắt nhìn người đánh cô ta: "Cô đừng mong đạo ý tưởng của tôi!"
Nói xong, cô ta lập tức chạy ra ngoài.
Thực tập sinh còn lại cũng không quá thoải mái, bởi vì xung quanh đã có người chỉ trỏ cô ta.
"Nhìn cái gì! Tôi quen miệng nói chuyện thế thôi chứ cũng không nói thật sự sẽ dùng ý tưởng của cô ta."
Trong cuộc thi này, ý tưởng quý giá hơn tất cả mọi thứ.
Chung Hi thu tầm mắt lại, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Rất nhanh, năm mươi phút đã trôi qua.
Cô cầm bút lên, tuỳ ý vẽ theo suy nghĩ của mình, trong thời khắc này, cô tạm thời gác lại thù hận với Bạc Lương Thần.
Dù không báo thù, cô cũng muốn sống sót, phục hưng Chung thị!
Hơn nữa, nàng sẽ dùng thực lực của đôi tay mình để chứng minh chuyện Bạc Lương Thần đưa cô vào MON là quyết định điên cuồng đến mức nào.
Bởi vì đây chính là bậc thang dẫn đến thành công của cô.
Cứ chờ xem!
Bạc Lương Thần, sớm muộn cũng có một ngày...!
"Chị Chung Hi, chị vẽ đẹp quá!" Từ Á sáp lại không biết từ lúc nào.
Đồng thời, cũng có mấy thực tập sinh nhìn sang, đều chú ý đến bản thảo thiết kế của Chung Hi, trong mắt bọn họ đều có mấy phần kinh ngạc.
Hoa.
Người đang đứng sau lưng Chung Hi, không biết sao lại run tay một cái, làm đổ bát nước của Chung Hi.
Cũng trong khoảnh khắc đó, bản thảo thiết kế ướt nhẹp nước, vết bút dầu nhanh chóng loang lổ thành một đống nước đen.
Mọi thứ đều biến mất.
"Ôi chao, thật sự xin lỗi!" Thực tập sinh kia chính là Trương Dĩnh, người vừa mới đánh Lưu Viện Viện.
Những người khác cũng ngây ngẩn cả người.
Từ Á ở đứng bên cạnh nói thầm: "Chỉ còn năm phút mà lại mất bản thảo, vậy phải làm sao bây giờ!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...