Bạch Bân lau mồ hôi trên mặt một cái, cười ha ha, bước đến choàng tay lên vai vị tổng giám đốc họ Vương, nói đùa: "Vương Tổng, nghe ông nói ở đây có một vị mỹ nhân được Vương Tổng khen ngợi hết lời mà.
Sao không mời cô ấy ra để cho mọi người ở đây mở mang tầm mắt một chút?"
"Đúng đúng!" Vương Tổng mỉm cười, nhận ra bầu không khí có vẻ không đúng lắm, nên nhanh chóng dời chủ đề, nói với vẻ lấy lòng: "Đến ngay, đến ngay đây."
Ông ta gọi cho đường điện thoại nội bộ: "Sao Lina còn chưa tới, mấy cậu vào rừng tìm người hay sao thế?"
Bên trong phòng bao trở lại bình thường, mọi người cười cười nói nói, chỉ có Bạc Lương Thần lạnh lùng gõ bàn.
Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm thở phào một hơi.
Cả hai người đều có cảm giác như vừa trở về từ cõi chết.
Mấy phút sau, cửa phòng bao mở ra, hai mươi cô gái trẻ trung xinh đẹp bị đẩy vào.
"Ôi, các vị tổng giám đốc, các vị khách quý của tôi.
Chuyện làm ăn quan trọng, nhưng cũng cần phải thư giãn." Mama-san hơi lớn tuổi vừa nói vừa đẩy các cô gái qua.
Note: mama-san thường là phụ nữ có chức vụ quyền hạn, đặc biệt là người phụ trách nhà geisha hoặc quán bar, hộp đêm ở Đông Á
Bảy tám cô gái niềm nở thuận thế ngồi xuống bên cạnh mấy người đàn ông, đẩy mấy người bảo tiêu bên cạnh ra.
Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu một người ôm một cô.
Bạc Lương Thần lạnh lùng ngồi yên, khí chất cao quý như đang nói người sống chớ tới gần.
Bạc Lương Thần lạnh lùng không quan tâm đến vẻ quyến rũ khiêu khích của mấy cô gái, anh nhẹ nhàng châm một điếu thuốc lá, khói thuốc mờ ảo phủ lấy khuôn mặt lạnh nhạt kia.
Cô gái còn lại đeo khăn che mặt bước lên sân khấu, mặc những chiếc váy thiếu vải, tư thế khoe ra lộ liễu.
Ánh đèn trên sân khấu lập tức tối đi.
Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, ánh đèn trên sân khấu nhấp nháy theo tiếng nhạc.
Đột nhiên tiếng nhạc dừng lại, sân khấu sáng lên, vẻ đẹp mỹ miều xuất hiện.
"Bạc Tổng, người múa chính là Lina, Lina mềm mại uyển chuyển như nước vậy." Vương Tổng nịnh nọt nói, mặt mũi đầy dữ tợn mà lại cười cười lấy lòng, trông có vẻ khôi hài.
Các cô gái khiêu vũ lả lướt trên sân khấu, xinh đẹp qua từng động tác, bám lấy cột mà nhảy múa như những con rắn nước.
Đặc biệt là người múa chính "Lina".
Quả đúng là báu vật hấp dẫn ánh mắt bao người, quả thật là một cô gái mềm mại như nước.
Dù cho động tác hơi cứng ngắc, không tự nhiên nhưng vẫn có thể thể hiện được sự mềm mại nhất.
Bạc Lương Thần liếc mắt, chỉ lạnh nhạt thoáng nhìn một cái, nhưng ánh mắt đã bị cô gái múa chính ở giữa sân khấu thu hút.
Cho dù cô có mặc vũ y, có trang điểm đậm đến mấy cũng không thể qua mắt được anh, cô gái đó không phải ai khác mà chính là Chung Hi!
Kỹ năng múa ba-lê trong nhiều năm qua đã rèn dũa cho cô sự dẻo dai, nên múa thoát y chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng với Chung Hi, cô đã dần trở thành tâm điểm của sự chú ý trên sân khấu.
Sắc mặt Bạc Lương Thần nhanh chóng trầm xuống, giơ tay chỉ cô gái đối diện: "Cô qua đây, còn những người khác đi ra ngoài."
Mấy cô gái trên sân khấu nhất thời ngừng lại, không biết phải làm sao.
"Không cần."
Chung Hi mở khăn che mặt ra, cười khinh một tiếng, kéo sợi dây trên vai xuống thấp hơn một chút.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là mấy người đàn ông ở đây đều hít vào một hơi thật sâu.
Những người đàn ông trên thương trường nay có thể đắm chìm ở nơi nam nữ mờ ám, cũng có thể đến bữa tiệc tối tao nhã của giới thượng lưu.
Nên tất nhiên bọn họ đã gặp Chung Hi, vị Bạc phu nhân trong truyền thuyết này.
Đương nhiên Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu cũng sợ ngây người, bọn họ không ngờ lại gặp Chung Hi ở nơi này!
Mà cô còn nhảy thoát y trước mặt nhiều người đàn ông như vậy!
Chuyện này chẳng khác gì dẫm đạp ba chữ 'Bạc phu nhân' này dưới chân, giáng mạnh một cái tát vào mặt Bạc Lương Thần!
Giờ này khắc này, bọn họ cũng không dám nhìn sắc mặt của Bạc Lương Thần.
Thấy bản thân đã đạt được kết quả mong muốn, Chung Hi chậm rãi lắc lư theo điệu nhạc, từ từ kéo mảnh vải nhỏ hở eo dính sát người lên.
Khi cô sắp vén lên đến ngực, Bạc Lương Thần chợt đứng dậy từ trên ghế sô pha, sải chân từng bước dài đến trước mặt Chung Hi, kéo mạnh cô xuống sân khấu.
Ánh mắt anh nhìn cô với vẻ đe dọa: "Làm loạn đủ chưa?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...