Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em


Tâm tư ngập ngừng nửa giây, cửa phòng bệnh đột ngột bị người khác mở ra, “Chung Hi! Cô đúng thật là âm hồn vất vưởng!”
Ôn Nguyễn Nhi trong cơn giận dữ đã vội vã chạy đến, khi nhìn thấy mặt dây chuyền đang giữ trong tay Chung Hi, cặp chân mày mảnh của cô ta nay càng nhíu chặt hơn, xoắn hết cả vào nhau.

Cô ta bước lên trước vài bước trên đôi giày cao gót lênh khênh, một tay vồ lấy “Đồ của Lương Thần sao lại ở chỗ của cô!”
“Nó rơi ra từ người anh ta.” Trông thấy cô ta bước vào, Chung Hi nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, cô liếc nhẹ Ôn Nguyễn Nhi, “Cô đã đến rồi, vậy thì giúp tôi trả lại cho anh ta nhé.”
“Úi chà.” Ôn Nguyễn Nhi vẫn không chịu thôi, cô ta lấy sợi dây chuyền trên cổ mình ra ngay trước mặt Chung Hi.

"Cô nhìn thấy rồi chứ? Mặt dây chuyền giống hệt nhau, cái của Lương Thần là một nửa, và của tôi cũng là một nửa.

Đây là tín vật tình yêu của hai người chúng tôi! Chung Hi à, cô vốn đã thua ngay từ đầu rồi!"
Ánh mắt Chung Hi ngừng lại trên bàn tay mà Ôn Nguyễn Nhi đang nắm chặt mặt dây chuyền, toàn thân cô run lên.

Hóa ra là mặt dây chuyền giống hệt nhau.


Nhưng tại sao Ôn Nguyễn Nhi cũng có một cái như thế?
Ánh mắt Chung Hi lóe lên, cô bắt chước lời của Ôn Nguyễn Nhi, “Tín vật tình yêu? Tín vật giữa hai người có từ bao giờ thế?"
“Đó là chuyện của hai mươi năm trước!” Ôn Nguyễn Nhi nói mà không hề chớp mắt, sắc mặt cũng chẳng hề thay đổi, “Trong một vụ tai nạn xảy ra hai mươi năm về trước, chính tôi đã cứu Lương Thần, vì vậy chúng tôi đã trao nhau nửa mặt dây chuyền, và xem đây như tín vật của tình yêu!”
“Cô nói dối!” Chung Hi cười khẩy, người cứu Bạc Lương Thần lúc đó rõ ràng là cô, sao có thể là Ôn Nguyễn Nhi được!
Sắc mặt của Ôn Nguyễn Nhi lập tức thay đổi, nhiều năm qua, ngay cả chính bản thân cô ta cũng tin lời nói dối này, nhưng ngày hôm nay Chung Hi lại thẳng thừng vạch trần điều đó!
“Cô đang nói nhảm nhí gì vậy?! Chung Hi, cô có tư cách gì mà chõ mồm vào chuyện giữa tôi và Lương Thần?” Ôn Nguyễn Nhi tức giận nói, "Cô bảo là dối trá, vậy tại sao tôi và Lương Thần lại có một nửa mặt dây chuyền giống hệt nhau?”
Chung Hi cũng không rõ chuyện này là thế nào, lẽ nào đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
“Cô đúng thật là ăn không được phá cho hôi!” Ôn Nguyễn Nhi thấy Chung Hi chẳng lên tiếng, cho rằng cô không có chứng cứ gì nên thái độ càng trở nên xấu xa, kiêu ngạo.

“Bây giờ tôi mới đường đường chính chính là bà Bạc…, Chung Hi, nếu cô tiếp tục dây dưa với chồng chưa cưới của tôi, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô đâu!”
Ngay chính lúc này, y tá tức nước vỡ bờ đẩy cửa vào, “Tôi không phải đã bảo với cô rồi sao, bệnh nhân vừa mới sảy thai, cần phải nghỉ ngơi! Cô còn to tiếng cái gì nữa!”
Y tá chửi mát xong rồi thì liền đóng cửa bỏ đi.


Cả người Ôn Nguyễn Nhi run lên, chỉ vào Chung Hi với vẻ kinh ngạc, "Cô ...!trước kia cô đã mang thai rồi sao? Có phải là ...!của Lương Thần hay không?"
Chung Hi chẳng ừ hử gì cả.

"Chung Hi! Cô thật là đê tiện! Hai người rõ ràng đã ly hôn rồi, thế mà lại..."
“Ôn Nguyễn Nhi, thay vì mắng nhiếc tôi, chi bằng hãy quản lý tốt người đàn ông của cô đi.

Con của tôi đã không còn nữa, món nợ còn thiếu cũng nên trả sạch rồi.

Từ nay trở đi, xin các người hãy cút khỏi cuộc đời của tôi!”
Bên ngoài phòng bệnh, một bóng người cao lớn đứng lặng người nghe hết những lời này, không sót một chữ.

Khuôn mặt Bạc Lương Thần ẩn trong tối, anh quay đầu, đưa mắt từ cửa sổ vào trong phòng bệnh,
Anh vừa ra khỏi phòng khám, đã hỏi chi tiết về bệnh tình của Chung Hi.

Sau khi bị xe tông, cô bị thương không hề nhẹ, cộng thêm việc bị sẩy thai, cơ thể cô kiệt quệ vô cùng.

Bác sĩ bảo đời này khó có thể mà mang thai lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận