Cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Bạc Lương Thần, Ôn Nguyễn Nhi hoảng hồn.
Nhăn nhó bước lên, định níu áo anh làm nũng, nhưng chưa tới gần được Bạc Lương Thần đã bị anh né tránh.
Ngay sau đó, trợ lý Mẫn gõ cửa.
"Bạc Tổng, Tiêu Tổng nói có chuyện cần bàn bạc với anh."
"Biết rồi."
Bạc Lương Thần đứng dậy, nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn Nhi: "Trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn nên đừng gặp nhau, để hai bên yên tĩnh một chút."
Anh nói xong, chỉ để lại cho Ôn Nguyễn Nhi một bóng lưng lạnh lùng.
Ôn Nguyễn Nhi ngồi ngẩn trên ghế sô pha trong văn phòng anh, khắp người toàn tràn ngập sự hận thù: "Chung Hi, đều là Chung Hi!"
...!
Chung Hi bị nhốt ở trong biệt thự, trôi qua một ngày buồn tẻ nhàm chán.
Chưa tới giữa trưa đã có người hầu đi đến làm việc, nhưng có lẽ do Bạc Lương Thần có bệnh thích sạch sẽ và sự hạn chế của mệnh lệnh, nên bọn họ chỉ cúi đầu làm việc, vốn dĩ không để ý tới trong ngôi biệt thự này có thêm một Chung Hi.
Thật sự giống như cô là không khí.
"Bạc Lương Thần mua ngôi nhà này lúc nào?"
"Giữa trưa ăn gì?"
"Mấy cô nói cho tôi một chút đi chứ!"
Cho dù cô nói thế nào cũng không thể cạy được miệng của bọn họ.
Chung Hi bất đắc dĩ trở về phòng ngủ, vùi đầu ngủ say, sau khi tỉnh dậy đã là chạng vạng tối.
Cô cảm thấy khát nước, cho nên đi về phía phòng bếp, trong lúc vô tình đã nghe thấy bên ngoài có người đang gọi điện thoại.
"Vụ án kia tạm thời dừng tay, Tiêu Nghị, buôn bán không phải làm như vậy." Bạc Lương Thần cầm chén cà phê, bỗng nhiên nhìn sang phía Chung Hi.
Ở đây không có quần áo của phụ nữ, cho nên đồ hôm qua mà hầu gái mặc cho Chung Hi là quần áo của anh, một cái áo thun cổ tròn, mặc trên người cô có hơi lớn, dài như một cái váy ngắn.
Đôi chân dài của cô cứ thế lộ ra trước mặt người đàn ông.
Ngón tay cầm điện thoại của anh siết chặt, thu tầm mắt lại, đi qua từ bên cạnh cô.
Chung Hi nghiêng người, không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với anh, nhưng cô nhất thời không để ý, suýt nữa đụng phải dao trên mặt bàn.
"Cẩn thận."
Cánh tay anh vung lên, kịp thời ôm lấy eo cô.
Ở đầu dây bên kia, con ngươi hẹp dài của Tiêu Nghị hơi híp lại, anh ta không nghe lầm, chắc chắn có tiếng kêu lên của một người phụ nữ nào đó, anh ta quay đầu nhìn về phía Ôn Nguyễn Nhi bên cạnh, khóe miệng hơi mỉm cười.
"Lương Thần, anh ở với ai..."
"Không có ai, cứ vậy đi, ngày mai bàn lại."
Anh nói xong, dứt khoát dập máy.
Chung Hi cảm nhận được bàn tay anh đặt lên hông mình vẫn chưa buông ra, nhíu mày đẩy xuống: "Cảm ơn, anh có thể buông tay."
Đáy mắt Bạc Lương Thần bao trùm một tầng ý sâu xa, nhẹ buông tay, lạnh giọng nói: "Cẩn thận một chút."
"Vậy anh để cho tôi đi đi, tôi ra khỏi cánh cửa này thì sẽ không va vào mấy thứ đồ xấu xa của anh nữa."
Sắc mặt Bạc Lương Thần đột nhiên lạnh đi.
"Cô muốn đi?"
Chung Hi không nén được sự tức giận: "Tôi không đi thì chẳng lẽ ở lại đây sống chung với anh hay sao? Bạc tiên sinh, anh đang giam giữ bất hợp pháp, anh biết không, tôi có thể tố cáo anh!"
Trong không khí, vang lên một tiếng cười khẩy của đàn ông.
Chung Hi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, có phải anh thật sự điên rồi không?
Ngay lúc câu tiếp theo của cô chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Bạc Lương Thần đã buông lỏng tay, vòng qua cô, đi vào phòng bếp: "Chờ vết thương của cô lành thì có thể đi."
Chung Hi xé toạc ngay tại chỗ.
"Anh sợ tôi bỏ đi sẽ nói với Ôn Nguyễn Nhi?"
Trong đầu Chung Hi loé lên suy nghĩ này, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không hèn hạ như mấy người."
Cô muốn quật ngã Bạc Thị, sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện đó.
Hoá ra, anh có thể cưng chiều Ôn Nguyễn Nhi đến mức này.
Chung Hi đè nén ý lạnh trong đáy lòng, nhìn thoáng qua phía phòng bếp, Bạc Lương Thần như thể không nghe thấy câu vừa rồi của cô.
Mà vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, không quan tâm đến bất kỳ ai.
Không bao lâu sau, hai phần mì ý được bưng lên bàn.
Chung Hi nhướn lông mày: "Tôi cũng có sao?"
"Tôi sẽ không để cho cô chết đói ở chỗ này." Anh bật cười lắc đầu.
"Sẽ không hạ độc đấy chứ?"
Chung Hi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thấy anh đã bắt đầu ăn.
Cô suy nghĩ mặc dù Bạc Lương Thần máu lạnh vô tình, nhưng không đến mức độc chết cô nhỉ, nếu không cũng không cần phải cứu mình, còn tìm bác sĩ đến đây.
Đây là lần đầu tiên cô ăn đồ do Bạc Lương Thần nấu, hương vị ngon hơn trong tưởng tượng, Chung Hi ăn vài miếng, sau đó không dừng lại được.
"Hương vị thế nào?" Người đàn ông ăn xong trước một bước, nhìn điệu bộ ăn như hổ đói của Chung Hi, đẩy khăn tay sang.
Nhưng Chung Hi nhai nhai, lẩm bẩm nói: "Tạm được."
Trong ánh mắt của Bạc Lương Thần nhuốm ý cười, đưa tay túm tờ khăn giấy, đưa đến cạnh miệng Chung Hi: "Ăn từ từ thôi."
Ngay trong nháy mắt đó, lòng bàn tay của anh lơ đãng lướt qua mặt Chung Hi.
Hai người đều ngơ ngẩn.
Chung Hi lấy lại tinh thần trước, lập tức đứng lên, tức giận trở về phòng.
Bạc Lương Thần đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, có vài suy nghĩ chui vào trong lòng anh, nhưng anh không muốn động đến, một mình thu dọn đống bát đũa kia, sau đó vào phòng sách.
Đến đêm khuya, cả ngôi biệt thự vắng lặng như đảo hoang.
Chung Hi nằm trên chiếc giường kia, trong đầu không xua tan được gương mặt đó của Bạc Lương Thần.
Tại sao anh phải tự tay làm cơm cho mình?
Chắc là tiện tay!
Vậy tại sao anh lại muốn...!
Chung Hi nhíu chặt mày, làm sao cũng không ngủ được, đi tới cửa xem xét, phía phòng sách vẫn sáng đèn.
Cô đi thẳng tới, gõ cửa: "Bạc Lương Thần, chúng ta nói chuyện."
Cô có thể hứa sẽ không nói với Ôn Nguyễn Nhi, sáng sớm ngày mai, cô muốn đi.
Nhưng bên trong không có tiếng trả lời.
Chung Hi ngoái đầu lại, nhẹ nhàng đẩy cửa, anh không ở đây.
Cô bất đắc dĩ mím môi, đang định rời đi, nhưng vừa quay đầu lại, cả người đã va vào lồng ngực ấm áp nào đó.
"Sao anh bước đi lại không phát ra tiếng thế hả!"
Bạc Lương Thần đưa mắt nhìn cô, khoảng cách gần như thế, đêm tối như vậy, cô mặc quần áo của anh, yết hầu của người đàn ông nhấp nhô, một tay nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào phòng sách.
Rầm.
Cửa đóng lại.
Chung Hi bất an giãy dụa: "Anh thả tôi ra, tôi muốn nói với anh, ngày mai tôi sẽ đi, anh nhất định phải thả tôi đi."
"Ừm?"
Trong đôi mắt thâm sâu của Bạc Lương Thần lộ ra một chút lửa giận không rõ nguyên do.
"Tôi có thể đồng ý, không nói với Ôn Nguyễn Nhi, chuyện tôi bị thương coi như chưa từng xảy ra." Chung Hi cắn răng nói.
"Nguyên nhân."
Lổng ngực khô nóng của Bạc Lương Thần đã càng ngày càng nặng, nhưng dường như người phụ nữ trước mặt này không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
"Tôi không muốn ở chung trong một ngôi nhà với anh."
Đây là lời nói thật lòng.
Ánh mắt Bạc Lương Thần run lên, tận mắt thấy vẻ quyết liệt trên khuôn mặt cô, trong nháy mắt đó, lý trí của anh quay trở lại.
Khi bọn họ vẫn còn là vợ chồng, không phải cô luôn ngóng trông anh trở về cả ngày lẫn đêm hay sao?
Bây giờ...!Vật đổi sao dời.
Có lẽ do công việc của anh quá nhiều quá mệt mỏi, cho nên từ trong đáy lòng lại xuất hiện một chút không cam lòng.
Anh vẫn luôn ngẩn người không lên tiếng, Chung Hi sốt ruột, bỗng nhiên đẩy anh ra: "Anh không nói lời nào, tôi xem như anh đồng ý."
Nói xong, cô đóng sập cửa rời đi.
Trái tim của cô đập thình thịch dồn dập, sau khi trở về phòng ngủ, cô khóa trái cửa, chui vào trong chăn.
Cô phải ngủ một giấc thật ngon!
Ngày mai là có thể thoát khỏi chỗ này.
Nhưng mà sự thật vượt quá dự tính, Chung Hi tỉnh dậy sau giấc ngủ, chẳng biết Bạc Lương Thần đã đi đâu, nhưng người hầu lại nói chuyện với cô, tuy nhiên chỉ có một câu: "Bạc tiên sinh đi công tác hai ngày, cô có thể ở một mình trong nhà."
Một mình?
Chung Hi im lặng liếc mắt.
Anh vẫn nhất định phải nhốt cô lại, cho đến khi vết thương phục hồi như cũ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...