Bạc Lương Thần nhíu chặt mày, khuôn mặt lạnh lùng.
“Ngoại trừ cậu, còn có ai đó đang nhắm vào nhà họ Chung.” Chu Phóng thở dài, “Tôi cũng là tình cờ tra được những thứ này, sau đó tôi xem lại sỏ sách của công ty các cậu thì phát hiện có một phần thay đổi, rất giống với hướng đi của sổ sách nhà họ Chung.”
Ngay lập tức Bạc Lương Thần nhận ra được gì đó.
“Cậu là nói, có người đối phó tôi giống như Chung Quốc Ngụy?”
“Đúng vậy, hơn nữa, người này rất có thể đã chứng kiến toàn bộ quá trình cậu với nhà họ Chung, sau đó tiến hành sao chép.” Chu Phóng đẩy những thứ đó sang một bên, anh ta thật lòng suy nghĩ cho Bạc Lương Thần.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, còn thuận miệng nhắc nhở một câu, “Nếu chỉ là cạnh tranh thương mại thì ngược lại không có gì đáng sợ, nhưng bây giờ còn có thêm một con số không xác định.”
Bạc Lương Thần khẽ cười, “Cậu nói Chung Hi?”
Người phụ nữ kia có thể làm gì?
Anh ngang ngạnh nói, “Sau khi cô ấy ra tù, vẫn luôn ở dưới mí mắt của tôi, không gây ra sóng gió gì được đâu.
“Phải không?” Chu Phóng thở dài, “Nhưng cậu luôn giơ cao đánh khẽ, mà cô ấy đã làm cậu mất mặt mấy lần, cậu cũng không nỡ ra tay đấy.”
Một câu không nỡ, đã châm lửa cảm xúc trong lòng Bạc Lương Thần.
“Chu Phóng, đủ rồi.”
Chu Phóng lắc đầu, anh ta đã biết Bạc Lương Thần sẽ phủ nhận chuyện này, là một trong số ít bạn thân của anh, anh ta cũng chỉ có thể nói đến đây.
“Vậy cậu nghĩ thử xem, người giở trò với Bạc thị là ai, phải tìm ra được càng sớm càng tốt, để tránh nuôi hổ rồi rước lấy tai họa.”
Những năm này, Bạc thị phát triển quá nhanh, Bạc Lương Thần cũng gây thù chuốc oán không ít.
Thực ra trước khi Chu Phóng nói những lời này, trong lòng Bạc Lương Thần cũng đã nhận ra nhưng không có bằng chức xác thực.
Trên đường trở về, trong đầu anh cứ quẩn quanh chuyện này.
Ôn Nguyễn Nhi gọi điện thoại đến hai lần, anh đều không nghe máy.
Khi đến dưới lầu, phát hiện Ôn Nguyễn Nhi đang đợi thấy, vừa thấy anh thì khóc lóc sướt mướt nhào tới, “Lương Thần, sao anh không nghe điện thoại của em vậy? Căn hộ của em bị antifan tấn công, em chỉ có thể đến tìm anh.”
Người đàn ông đưa tay kéo cô ta ra, nhìn kỹ, “Sao cô không về nhà họ Ôn?”
Nơi đó chắc sẽ an toàn hơn.
“Em… Em không dám!” Ôn Nguyễn Nhi lẩm bẩm, “Lỡ như bị ba em biết được, ông ấy chắc chắn sẽ vì lo lắng cho em mà tìm công ty quản lý gây phiền phức, em không muốn làm lớn chuyện.”
Cô ta thì thầm nói, rồi ngước mắt lên cầu xin Bạc Lương Thần, “Cho em ở đây một đêm nhé?”
Bây giờ cũng đã muộn rồi.
Bạc Lương Thần hờ hững gật đầu, “Ở phòng khách đi.”
Ôn Nguyễn Nhi theo bản năng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến những gì Tiêu Nghị đã dạy cô ta, ở trước mặt Bạc Lương Thần không được quá nóng vội.
Cô ta vội đổi lại một nụ cười, đáp: “Cảm ơn Lương Thần.”
Sau đó, cô ta đi vào đổi dép, cởi áo khoác ra cũng tự nhiên đặt ở một bên, không dính lấy Bạc Lương Thần nữa, đi thẳng tới phòng bếp rót một ly nước ấm ôm trong lòng bàn tay.
Lúc cô ta đi ra, trên người mặc một chiếc áo len lông chồn, quần ống rộng bằng vải nhung Đức, tóc không uốn thành gợn sóng như bình thường mà là mái tóc thẳng dài màu đen, buộc đuôi ngựa thấp đơn giản.
Dáng vẻ này của cô ta bỗng nhiên đánh trúng trái tim của Bạc Lương Thần.
Đã từng, trong cuộc hôn nhân chán ghét kia của anh, Chung Hi chính là như thế, dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng, sẽ không bao giờ chủ động khi gặp anh, nhưng mỗi một việc cô làm đều là duy trì mối quan hệ của họ.
Cho dù anh có lạnh nhạt bao nhiêu đi nữa, cô cũng chưa bao giờ tỏ ra không bằng lòng và tủi thân.
Khi đó, Bạc Lương Thần thờ ơ cô hai năm, nhưng cô vẫn kiên định như trước.
Chính vào khoảnh khắc này, Bạc Lương Thần đột nhiên hiểu được rằng, không phải Chung Hi không quan tâm mà là bởi vì cô quá quan tâm để rồi đánh mất đi cuộc hôn nhân này.
Cho nên, cô cũng luôn đau đớn chờ đợi và kìm nén.
Đôi mắt người đàn ông xao động, đứng ở đó rất lâu mà không nói lời nào.
Anh vẫn không có phản ứng, Ôn Nguyễn Nhi không diễn tiếp được nữa, ho khẽ một tiếng, “Lương Thần?”
Người đàn ông thu hồi ánh mắt, đi qua lấy ly nước trong tay cô ta, nắm tay cô ta ngồi xuống sô pha.
“Nếu giới giải trí mệt mỏi quá thì tạm thời nghỉ ngơi đi, dưỡng thai cho thật tốt.”
Đây không phải là lần đầu tiên anh bảo Ôn Nguyễn Nhi rút lui khỏi giới giải trí.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi lại rõ ràng cảm thấy, thái độ của anh đã thay đổi!
Anh không còn cứng rắn yêu cầu mình, mà là đang trao đổi với cô ta?
Ôn Nguyễn Nhi vui mừng khôn xiết, kìm nén cảm xúc kích động, cong mắt nở nụ cười, “Lương Thần, em vẫn muốn có sự nghiệp của mình.”
Nếu là Ôn Nguyễn Nhi trước đây chắc chắn sẽ không nói như vậy, nhưng Tiêu Nghị bảo cô ta bắt chước Chung Hi, tuy rằng cô ta không muốn nhưng dường như cách này rất có hiệu quả.
Cổ họng Bạc Lương Thần ngưng trệ, “Ngày mai anh sẽ cử người đi xử lý chuyện antifan kia, tạm thời em ở chỗ này của anh, đợi chuyện lắng lại một khoảng thời gian rồi hẵng bàn bạc nhé.”
Anh đứng dậy, còn vỗ vai Ôn Nguyễn Nhi.
Đầu ngón tay mang theo hơi ấm là thứ mà Ôn Nguyễn Nhi chưa từng cảm nhận được.
“Phòng khách ở tầng hai, nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong, anh đi đến thư phòng làm việc.
Nụ cười Ôn Nguyễn Nhi chịu đựng hồi lâu bỗng chốc bùng nổ.
Chiêu này rất hiệu quả!
Trong thư phòng, người đàn ông do dự rất lâu, sau đó bấm số của trợ lý Mẫn, “Giúp tôi điều tra một việc.”
Nhưng sau khi dặn dò xong, anh đặt điện thoại xuống, trong lòng rất lâu vẫn không thể bình tĩnh được.
Trước đây, để kết hôn với anh mà Chung Hi đã từ bỏ tương lai thiết kế, anh từ từ nhắm mắt lại, trong đầu toàn là dáng vẻ Chung Hi tức giận ở bệnh viện.
Bạc Lương Thần cương quyết kìm nén sự khác thường trong lòng.
“So với thứ tôi mất đi, thì thứ cô từ bỏ còn lâu mới đủ.”
…
Ngày hôm sau, Ôn Nguyễn Nhi vênh váo bước vào phòng quay,
Y hệt là nữ chính.
Hôm nay tâm trạng của cô ta rất tốt, bởi vì Bạc Lương Thần không chỉ giúp cô ta xử lý chuyện antifan, mà còn đặc biệt cử tài xế đưa cô ta đến đây.
Đã rất lâu rồi cô không được hưởng đãi ngộ này.
Nhưng cô ta không vui vẻ được bao lâu, ánh mắt dừng lại trên một bóng dáng nào đó, cô ta nghiến răng nghiến lợi, “Bọn họ làm việc thế nào vậy, vì sao Chung Hi còn…”
Tiểu Linh ở bên cạnh vội nhắc nhở cô ta, “Nhỏ tiếng một chút.”
Ôn Nguyễn Nhi nghiến răng, tức giận trợn tròn đôi mắt.
Cùng lúc đó, Chung Hi bị cô ta nhìn chằm chằm cũng nhận ra được ánh mắt của cô ta, đôi mắt lạnh lùng hờ hững liếc qua.
Chỉ nhìn nhau trong nháy mắt như vậy, Ôn Nguyễn Nhi liền hoảng sợ.
Cô ta vội vàng quay mặt đi, trong lòng hoảng sợ kéo Tiểu Linh, “Những người kia có thể giữ bí mật chứ? Sẽ không vạch trần ra em đúng không!”
Quan hệ của cô ta và Bạc Lương Thần vừa mới hòa hoãn, nếu chuyện này bại lộ sẽ rất phiền phức.
Tiểu Linh vẫn xem như bình tĩnh, vội kéo cô ta, “Đều xử lý xong cả rồi, em yên tâm đi, sẽ không có ai biết đâu.”
Ở trong giới này, có tiền sẽ làm được rất nhiều thứ.
Cũng chỉ là lúc đó Chung Hi được cứu, nếu không chắc chắn bây giờ cô ta sẽ trốn ở đâu đó mà khóc thôi.
Bị người ta chụp loại ảnh đó, chỉ cần uy hiếp một chút còn sợ cô ta không cút ra khỏi Vân Thành ư?
Tiểu Linh kéo Ôn Nguyễn Nhi, “Hôm nay đổi đạo diễn rồi, người phụ trách quay phim không phải lão già thô lỗ đạo diễn Khâu kia nữa, mà là đạo diễn Lâm, em nhớ chứ? Năm ngoái hai người từng gặp nhau ở tiệc rượu, ông ta luôn có ấn tượng tốt với em.”
Ôn Nguyễn Nhi đương nhiên nhớ, nhưng cô ta có chút do dự.
“Đạo diễn đó không phải có tác phong sống không tốt sao?”
“Vậy thì thế nào, bây giờ em là người của Bạc Lương Thần, ông ta còn dám có ý đồ với em à? Vả lại trang sức quay hôm nay rất đẹp, nếu có quan hệ tốt với ông ta thì em có thể đứng ở vị trí C đấy.”
“Vậy em thử xem sao.”
Hai người bọn họ đang lên kế hoạch, nhưng không ngờ rằng tất cả đều lọt vào trong mắt Chung Hi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...