Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em


Buổi tối 8 giờ, nhà ăn Michelin, Ôn Nguyễn Nhi cắt miếng bít tết, như vô tình nói: “Lương Thần, em gặp được Chung Hi và bạn trai của cô ta.”
Bạc Lương Thần buông dao nĩa, lạnh lùng giương mắt: “Bạn trai?”
Ôn Nguyễn Nhi cũng không bị giọng nói thình lình âm lãnh của anh ta dọa đến, chỉ là mềm giọng tiếp tục nói: “Ừm, em đã điều tra, bạn trai cô ta tên là Lục Bắc, là phú nhị đại của một gia tộc xí nghiệp.

Đây cũng không phải là gì, nhưng em thật sự không quen nhìn, nhà họ Chung đã từng hại anh thảm đến như vậy, Chung Hi cô ta dựa vào cái gì mà có thể trải qua những ngày hạnh phúc như vậy chứ?”
Cô ta vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Bạc Lương Thần, khoa trương nói: “Tên Lục Bắc kia đối với cô ta đúng là rất tốt, ân cần đầy đủ, sợ Chung Hi lạnh còn cho cô ta mặc áo của mình.”
Càng nói, sắc mặt Bạc Lương Thần càng âm trầm, đặc biệt là khi Ôn Nguyễn Nhi nói: “Hơn nữa, nghe nói bọn họ còn ở cùng nhau nữa.”
“Loảng xoảng” một tiếng, bộ đồ ăn bị Bạc Lương Thần ném ở trên bàn, cả người tản ra một cổ lạnh lẽo.

Ôn Nguyễn Nhi lúc này mới nhận ra: “Lương Thần, có phải em nói sai cái gì rồi không?”

Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông.

Vợ cũ sau khi ly hôn nhanh chóng bay vào vòng tay của một tên đàn ông khác, chuyện này đúng là đã vả vào mặt Bạc Lương Thần.

“Không có.” Sau một lúc lâu, phát hiện mình quá kích động, Bạc Lương Thần nhanh chóng khôi phục vẻ mặt như thường, lãnh đạm nói hai chữ, cầm lấy khăn lau miệng: “Anh ăn xong rồi, chờ em.”
“Vâng.” Ôn Nguyễn Nhi cười cười, cúi đầu ăn cơm, đồng thời giấu đi khói mù trong mắt.

Trước kia Chung Hi cái gì cũng có, đã từng khiến cho cô một người lăn lê bò lết ở giới giải trí hâm mộ không thôi, những gì Chung Hy có là những thứ cô ta cầu mấy đời đều không được.

Nhưng hôm nay phượng hoàng nghèo túng không bằng gà, cô ta không hy vọng Chung Hi sống tốt, chỉ đơn giản là như vậy.

Dùng cơm xong, Bạc Lương Thần trực tiếp rời khỏi nhà hàng, đã sớm có nhân viên tạp vụ đứng đó giúp anh ta mở cửa xe.

Anh ta vừa lấy chìa khóa xe ra, sau đó lạnh lùng đi vòng qua xe, ngồi vào ghế điều khiển.

Ôn Nguyễn Nhi vừa mới chuẩn bị lên xe, tay Bạc Lương Thần thắt đai an toàn hơi dùng lại, nghiêng đầu nói với cô ta: “Chờ lát nữa trợ Lý Mẫn sẽ đến đón em.”
Động tác Ôn Nguyễn Nhi hơi cứng lại, có chút ấm ức: “Lương Thần, trời tối như vậy rồi mà anh để em một mình ở lại nơi này à?”
“Ngoan, nghe lời.” Bạc Lương Thần nhẫn nại tính tình, giọng nói rõ ràng đã thấp hơn vài phần.


Ôn Nguyễn Nhi không dám khiêu chiến tính tình của anh ta, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống xe.

Ngay sau khi cô ta xuống xe, cửa xe đã bị đóng lại.

Chiếc xe nhanh chóng đi qua người cô ta.

Đây là lần đầu tiên, thái độ Bạc Lương Thần đối xử với cô ta thay đổi 180 độ như vậy.

Cô ta biết, Chung Hi phải có hơi phiền toái, nhưng cô ta lại có thấy hơi bất an, là sự bất an đó chính là người đàn ông này.

Bạc Lương Thần lái xe rất nhanh, cửa kính xe kéo xuống, gió thổi gào thét bên tai anh, quanh quẩn lặp đi lặp lại một câu: “Chung Hi và người đàn ông tên Lục Bắc kia, ở chung.”
Ở chung……
A, cha chết rồi, không còn gia sản, cô ta còn có thể chạy vào vòng tay của một thằng đàn ông khác.


Chung Hi, rốt cuộc vẫn xem nhẹ năng lực của cô.

Anh ta cầm chặt tay lái, từ trong túi lấy ra tai nghe Bluetooth, gạt điện thoại: “Giúp tôi làm một chuyện.”
……
Chịu nhục nhã khi phỏng vấn, Chung Hi vẫn không hề nhụt chí, chỉ cần tỉnh dậy thì chuyện đầu tiên làm chính là lên mạng tra xem công ty nào thích hợp.

Ba ngày sau, một cuộc điện thoại gọi tối, cô vốn tưởng là công ty mời đi phỏng vấn.

Điện thoại được kết nối, lại là giọng của một người phụ nữ trung niên: “Xin chào, là Chung Hi tiểu thư phải không? Tôi muốn gặp mặt cô.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui