Thành phố Dương Quan.
Tại một gia tộc nọ.
Một người trung niên nhìn hai đứa con trước mặt với ánh mắt điềm tĩnh: "Các con đã chuẩn bị kĩ cho trận chiến này chưa?"
"Dạ rồi."
Hai người cung kính nói.
"Tốt lắm."
Người trung niên lạnh lùng nói: "Truyền thừa Nguyệt Ảnh cực kì quan trọng, lần này các con phải lấy được truyền thừa! Chỉ có như vậy, gia tộc của chúng ta mới có thể vang danh lần nữa!"
"Chú Hai của các con đã đại diện các con đến Học viện Đệ Nhất đàm phán. Trong mắt người ngoài, thẻ Nguyệt Ảnh ở trong tay chú Hai, dù muốn cướp cũng sẽ tìm chú Hai!"
"Nhưng không ai biết... Tấm thẻ này vẫn luôn nằm trong tay cha!"
"Nay cha tạm thời giao nó cho các con, nhưng trước khi truyền thừa Nguyệt Ảnh diễn ra, không được phép ra ngoài."
"Hiểu chưa?"
Người trung niên lạnh lùng nói.
"Hiểu ạ."
Hai người cung kính nói.
"Tốt lắm."
Người trung niên cẩn thận lấy một hộp gỗ ra.
Hai người đầy mong đợi nhìn chiếc hộp gỗ, đây là thẻ Nguyệt Ảnh đó! Là thẻ truyền thừa sắp đưa bọn họ vượt qua những người cùng giai đoạn! Chỉ cần có thể đạt được truyền thừa...
Soạt!
Hộp gỗ mở ra.
Trong chiếc hộp tràn ngập ánh sáng lung linh, nhưng không có vật gì!
"Thẻ đâu?!"
Sắc mặt của người trung niên lập tức thay đổi.
Sao có thể?!
Rõ ràng ông ta đã để ở đây!
Bề ngoài em trai của ông ta cầm thẻ đi đàm phán nên chỉ mang theo một tấm thẻ giả, dù sao chỉ có một mình ở bên ngoài, nhưng ở đây... đây chính là vùng đất của gia tộc!
Ông ta vẫn luôn gìn giữ hộp gỗ bên người!
Sao có thể mất được?
Nội gián?
Chết tiệt!
Vì truyền thừa này...
"A a a a a a a a!"
Người trung niên tức giận.
Ầm!
Ầm!
Trong cơn tức giận, ông ta không kiềm chế được bản thân khiến đồ dùng trong nhà nứt vỡ tung tóe, thực lực mạnh mẽ làm cho người ta sợ hãi. Những người xung quanh nằm rạp dưới đất, run lẩy bẩy.
"Điều tra!"
"Phong tỏa cổng lớn!"
"Không điều tra ra kết quả, không ai được phép rời khỏi!"
...
Chỉ trong khoảnh khắc, ở một nơi cách đó mấy cây số, một bóng người điên cuồng phun ra máu bỗng xuất hiện từ hư không, để lộ ra một khuôn mặt quen thuộc. Nếu Lục Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra...
Thật không ngờ tên này lại là Sở Tiêu!
Trong tay anh ta là một tấm thẻ bài sáng ngời rực rỡ - thẻ Nguyệt Ảnh!
"Mợ nó!"
"Suýt nữa cứ thế bị chấn đến chết rồi."
Sở Tiêu lau vết máu nơi khóe miệng.
Năng lực ẩn nấp của anh ta tự nhận là không ai địch nổi, nhưng sợ nhất là kiểu tấn công không phân biệt này, vừa rồi một tiếng thét gào của cao thủ kia suýt nữa đã đánh chết anh ta!
Trong ấn tượng, lần trước thảm khốc như vậy là lúc nghe trộm một cao thủ động phòng...
"Khụ khụ."
Sở Tiêu lại phun ra một ngụm máu, cảm giác một số bộ phận trên người đều bị tổn thương.
"Lão Cao."
Sở Tiêu gọi một cú điện thoại.
"Có đây."
Đầu bên kia vang lên một giọng nói đầy chờ mong.
"Lấy được thẻ Nguyệt Ảnh rồi."
Sở Tiêu thở dài: "Lần này nếu cậu lại làm mất, ông đây cũng mặc kệ cậu."
"Cảm ơn."
Đầu bên kia trầm giọng bảo.
"Đây là do tôi nợ cậu."
Sở Tiêu cúp điện thoại.
Haiz.
Nợ tình nghĩa là khó trả nhất!
Trước đây nợ tình nghĩa của lão Cao, giờ suýt nữa bỏ mạng ra trả! À, đúng rồi, lần trước nợ tình nghĩa của Lục Nhan, qua đó giúp một chuyện nhỏ, suýt nữa để mạng lại đó!
Còn có nỗi khổ không nói được!
Dù sao người ta chỉ kêu mình đi đưa ít đồ và nhắn gửi mấy lời?
Nhịn!
"Vẫn may, rốt cuộc không nợ tình nghĩa gì nữa rồi."
Sở Tiêu rất vui mừng.
À.
Không đúng.
Anh ta chợt nhớ tới, lúc ở thành phố Thanh Minh, Lục Minh đã cứu anh ta một mạng... Bây giờ anh ta còn nợ tình nghĩa của Lục Minh! Còn là ơn cứu mạng!
Cũng là món nợ lớn nhất!
Điều may mắn duy nhất là, thực lực của Lục Minh bây giờ rất yếu, một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao, chắc sẽ không chọc phải ai đâu ha?
Vẫn may, vẫn may.
Sở Tiêu nghĩ vậy.
Có điều đúng lúc này, anh ta bỗng lạnh toát cả người.
Ủa?
Trong lòng Sở Tiêu chợt giật mình.
Thứ cảm giác này...
Tu vi năng lượng đã tăng tới giai đoạn này, bọn họ có trực giác rất nhạy đối với nguy hiểm, nhất là người quanh năm lượn lờ giữa sự sống và cái chết như Sở Tiêu!
Anh ta bị người ta theo dõi!
Nguy hiểm không ngừng bao phủ.
"Xem ra gần đây phải làm việc khiêm tốn lại rồi."
Sở Tiêu ngẫm nghĩ, rất dứt khoát hủy bỏ nhiệm vụ tiếp theo.
Soạt!
Bóng dáng chớp chớp.
Hình bóng anh ta biến mất trong tích tắc.
...
Tại một nơi nào đó.
Cao Thiên Lang cúp điện thoại.
Thẻ Nguyệt Ảnh... cuối cùng cũng lấy được rồi!
Chuyện lần trước giao cho Phó Hồng Danh không làm xong, thẻ Nguyệt Ảnh xuất hiện trong tay Lục Nhan, suýt nữa bỏ lỡ truyền thừa, cũng may, bây giờ cuối cùng cũng lấy được rồi!
Ha ha.
Một gia tộc nhỏ bé không vùng dậy được cũng muốn chiếm đoạt thẻ Nguyệt Ảnh?
Ngây thơ!
Truyền thừa Nguyệt Ảnh lần này là một trong những truyền thừa cấp cao nhất!
Tuyệt đối không thể bỏ qua!
Đáng tiếc...
Những kẻ còn lại kia ẩn náu quá giỏi, căn bản không tìm ra đầu mối.
"Lục Nhan..."
Ánh mắt của anh ta đầy kiên định.
Tôi nhất định sẽ đuổi kịp cô!
"Anh."
Một giọng nói dịu dàng xuất hiện.
"Tiểu Tinh."
Cao Thiên Lang hơi ngạc nhiên nhìn cô bé xuất hiện ở cửa: "Vết thương của em khỏi rồi à?"
"Vâng, có thể đi bộ được."
Cô bé cười.
"Yên tâm."
"Anh sẽ báo thù cho em."
Trong mắt Cao Thiên Lang lóe lên ánh sáng lạnh.
"Không cần."
Cô bé lắc đầu: "Chuyện này, em muốn tự mình xử lý."
"Được."
Cao Thiên Lang gật đầu.
Giỏi lắm.
Đây mới là thái độ mà người tu luyện nên có!
Anh ta luôn cảm thấy em gái mình quá lương thiện, luôn sợ cô bé bị bắt nạt.
Nay xem ra nó giận thật rồi.
Cũng tốt.
Để tự em ấy báo thù, giải quyết chuyện này đi.
...
Thời điểm này, Lục Minh vẫn đang ở ngoại thành hoang dã.
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ của Phạm Trạch, anh bèn trực tiếp ra ngoài, mang theo một loạt thẻ bài của mình!
Ha ha.
Lục Minh sờ sờ độ dày của túi thẻ, vô cùng thoả mãn.
Ai có thể ngờ được, chiếc túi nhỏ hết sức bình thường này lại chứa đựng tới ba trăm tấm thẻ nạp năng lượng?! Đúng thế, ba trăm tấm tròn! Mỗi tấm đều đã nạp mười nghìn điểm năng lượng!
Đây chính là thành quả chiến đấu nửa ngày trời của Lục Minh!
Dùng nguyên liệu của Phạm Trạch!
Dùng năng lượng của Phạm Trạch!
Sau khi chế tạo ra thẻ bài, cũng trộm từ mỏ nhà ông ta!
Chuyện nhỏ?
Dám ăn chặn tiền lương của tôi hả?
Ha ha.
Lục Minh cười lạnh lùng.
Chỗ năng lượng này đủ để anh trữ được một lượng lớn thẻ tan biến và phục vụ cho các công tác nghiên cứu. Tin rằng trước khi bước vào truyền thừa, thực lực của anh vẫn có thể tăng thêm một cấp nữa!
Đi về trước đã.
Lục Minh đi về phía trong thành.
Dọc đường, anh mơ hồ nghe thấy mấy tiếng đùng đoàng.
Ồ.
Có người đang săn thú dữ.
Chuyện này thường thấy ở vùng ngoại thành, Lục Minh vô thức tránh ngay ra xa, chỉ có điều anh vô tình liếc qua lúc chuẩn bị rời đi.
Í.
Hình như... là người quen?
Đùng!
Đùng!
Cách đó không xa, ánh sáng xuyên qua, cơ thể của một con thú dữ ầm ầm ngã xuống đất.
Mặt đất rung động.
Nơi đó, một cô gái đứng trong gió tung bay. Dường như chú ý tới ánh mắt của Lục Minh, cô ta quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Minh, sau đó khẽ gật đầu chào hỏi.
"..."
Khuôn mặt của Lục Minh chùng xuống.
Vô tình gặp được người quen ở vùng ngoại thành, đây đều là chuyện bình thường, gật đầu chào hỏi sau khi gặp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng...
Cô gái gì đó ơi, cô có thể bình tĩnh như vậy sao?!
Cô có biết, những việc rõ ràng nhìn có vẻ rất bình thường này lại để một người không bình thường như cô làm, trông sẽ rất đáng sợ không?!
"Hinh Nhi..."
Lục Minh đau đầu.
Đúng thế!
Cô gái này chính là Hinh Nhi!
Thì ra... cô ta không chỉ biết tự xử, còn biết tự đánh quái thú?
Ha… hack à?
Sợ thật.
Lục Minh chắc chắn mình không nhận nhầm.
Tuy Hinh Nhi trông giống cô gái kia như đúc, nhưng khí chất trên người lại vô cùng khác biệt, càng đừng nói đến sợi chỉ thần bí dưới làn váy kia.
Đùng!
Hinh Nhi kéo thú dữ rời đi.
Con thú dữ khổng lồ kia trông vô cùng nhẹ nhàng trong tay Hinh Nhi. Nó bị lôi đi để lại dấu vết thật dài trên mặt đất.
Lục Minh: "..."
Sức lực mạnh thật!
Hinh Nhi này rốt cuộc là linh thể gì?
Kinh khủng như vậy!
Gượm đã, nhìn cô ta có vẻ gầy đi một chút?
Chưa bơm đủ khí sao?
Có nên nói cho Trương Tiểu Bàn biết không nhỉ?
Ừm...
Lục Minh suy nghĩ một lát, lại không biết phải nói sao!
Này, Tiểu Bàn, búp bê nhà cậu biến dị rồi, không chỉ biết tự xử, tự bơm khí, còn biết tự đánh quái thú, tự mua đồ đó, thần kỳ chưa?! Ha ha ha vừa nãy tôi còn thấy búp bê nhà cậu ra ngoài đánh quái thú đấy, lợi hại ghê, cầm đuôi con quái thú kéo đi luôn đấy, cậu tin không?
Tin cái mắt ấy!
Chính anh cũng không tin nổi, được chứ?!
Bỏ đi.
Lục Minh thở dài thườn thượt.
Hinh Nhi đã cứu Tiểu Bàn nhiều lần, người ta mới là vợ chồng son, không nhúng tay vào nữa, dù sao việc nhà khó xử.
"Đi về trước đã."
Lục Minh quay lưng về nhà.
Có điều sau khi vào nội thành, bên cạnh có mấy người bước qua.
Lục Minh không cần Mắt nhìn thấu cũng có thể cảm nhận được năng lượng kinh khủng trên người bọn họ, những người tu luyện ba sao như Phó Hồng Danh, thầy An tuyệt đối không thể sánh bằng!
Những người này...
Có lẽ đều trên bốn sao!
Nghĩ lại lời Giang Phong nói với mình...
Trái tim Lục Minh chợt nẩy lên, thành phố Thanh Minh dường như thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...