Nửa tiếng sau.
Lục Minh chạy tới trại tạm giam. Anh còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng gầm thét của một loài sinh vật nào đó truyền ra từ bên trong.
"Thả tôi ra ngoài!"
"Các người biết tôi là ai không?"
"Nói cho các người biết, tôi là bạn của Lục Minh đó!"
"Biết Lục Minh là ai không?"
"Đó chính là người xử gọn tất cả các chuyên gia triệu hồi đó!"
Trương Tiểu Bàn hét.
"Câm miệng!"
Người phụ trách thẩm vấn là một cô cảnh sát, vừa hay cũng là một chuyên gia triệu hồi. Lúc này cô ta giận đỏ mặt: "Anh đừng nói năng lung tung! Cái gì mà xử chuyên gia triệu hồi chứ! Anh có gan thì kêu anh ta tới, tôi xem anh ta có dám xử không..."
"E hèm."
Lục Minh đằng hắng một tiếng, đi tới.
"Ai đó?"
Cô cảnh sát hung hăng nhìn qua.
"Lục Minh."
Lục Minh nói nhỏ.
"..."
Trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh.
"Nộp tiền phạt, mau dẫn đi đi."
Cô cảnh sát trợn mắt hung dữ nhìn Lục Minh, bấy giờ mới để anh đi.
Ừm...
Bạn của tên mập thối tha này chắc chắn không phải người tốt lành gì.
"E hèm."
Lục Minh chỉ có thể cố gắng hứng chịu ánh nhìn khinh bỉ ấy, sau đó bước sang nộp tiền.
Kết nhầm bạn xấu mà!
Lục Minh đi nộp tiền phạt.
Nghe cảnh sát nói, bọn họ nhận được tố cáo là tên này và một cô gái quần nhau cả đêm, tiếng động phê người quá lớn, ảnh hưởng tới láng giềng.
"Anh Lục."
Trương Tiểu Bàn ngượng ngùng.
"Cút ra đây."
Lục Minh không tỏ chút biểu cảm nào.
Ông nội nó chứ, lần đầu tiên trong đời anh vào nơi này lại là để bảo lãnh một thằng đi chơi gái!
Điên thật rồi!
Đoạn đường quay về rất yên tĩnh.
Trương Tiểu Bàn hơi ngượng ngùng, mãi mà không dám mở miệng.
Trở lại cửa hàng, anh bảo Tiểu Bạch về phòng chế tạo thẻ. Lục Minh nhìn chằm chằm vào sinh vật béo múp tròn vo trước mặt, bấy giờ mới lạnh lùng nói: "Tự khai ra xem, đã xảy ra chuyện gì?"
Anh muốn xem thử, cái tên này rốt cuộc biết những gì!
"Ơ."
Trương Tiểu Bàn hơi do dự một chút: "Anh Lục, nếu em nói em không chơi gái, anh có tin không?"
"Tin!"
Lục Minh không hề do dự.
"Thật sao?"
Trương Tiểu Bàn cảm động.
Cậu ta biết mà, anh Lục nhất định sẽ tin tưởng cậu ta.
Ha ha, cậu ta biết mà, Trương Tiểu Bàn này vẫn có bạn bè ha ha ha.
"Bởi vì cậu không thể kiên trì nổi cả đêm."
Logic của Lục Minh rất rõ ràng.
Căn cứ theo lời của cảnh sát, bên trong vang lên tiếng động mê hồn cả đêm, sao có thể thế được? Cái tên này là kiểu đàn ông một giây đã lên đỉnh, hai giây là do kéo dài, ba giây đã thành vĩnh cửu rồi!
Sơ hở rõ ràng như vậy, anh đương nhiên có thể nhìn ra được.
"..."
Mặt của Trương Tiểu Bàn không còn tí biểu cảm nào.
Cậu ta không biết mình nên cảm động hay nên đánh người.
"Em chỉ tới để làm ăn."
Trương Tiểu Bàn ấm ức.
"Ồ?"
Lục Minh giật mình cảm thán: "Vì thế, không phải cậu tới chơi gái, mà tới để bán thân?"
"..."
Khuôn mặt của Trương Tiểu Bàn tối sầm: "Anh Lục, anh mà cứ như vậy sẽ không còn bạn bè gì đâu."
"Được rồi, cậu nói đi."
Lục Minh cười lạnh.
Làm ăn...
Đặt làm ảo cảnh giả gái của ông mày?
"Em nhận một vụ làm ăn chế tạo thẻ ảo cảnh giá tám nghìn, đặt làm một ảo cảnh."
Trương Tiểu Bàn vò vò đầu: "Sau đó, người đó yêu cầu em chế tạo một ảo cảnh tưởng tượng dựa theo một bức ảnh, em đã làm rất lâu mới xong. Nhưng em không ngờ, sau khi làm xong, bọn họ không trả tiề mà định dùng gái để gán nợ! Cho em làm miễn phí bốn lần!"
"Em rất tức giận!"
"Em thiếu cái ảo cảnh mười hai giây kia chắc?!"
"Cái em muốn là tám nghìn! Tám nghìn tiền tệ!"
Trương Tiểu Bàn rất tức giận.
Lục Minh: "..."
Mười hai giây, rất chân thật, logic chặt chẽ.
"Sau đó, mắt em tối sầm lại rồi không biết gì nữa."
Trương Tiểu Bàn ấm ức: "Tỉnh lại đã ở trại tạm giam rồi."
Lục Minh: "..."
Thật ly kỳ!
Anh nghe mà xem, từ ảo cảnh tưởng tượng đến một vụ đặt làm đặc biệt, đây là chuyện mà người bình thường có thể gặp phải sao? Không thể không nói, bạn học Tiểu Bàn quả là huyền thoại!
Phải biết rằng, người có nội tâm thuần khiết kiểu như cậu ta vốn không thể tiếp xúc với những thứ ở tầng lớp này được.
Cũng giống như hút ma túy vậy!
Người bình thường có thể dính phải cái thứ kia hay sao?
Còn cả vay vốn sinh viên nữa...
Ừm...
Cái này không tính.
Haiz, không tính cũng không được, đã bị liên luỵ, cũng bị in trên tấm danh thiếp rồi, thế nên mới nói tuyệt đối không thể làm những chuyện như vậy, bài học xương máu đó!
Thôi được.
Kết hợp sự việc trước và sau, đại loại Lục Minh cũng đã rõ.
Phá được án rồi!
Ảo cảnh quả nhiên do cái tên Trương Tiểu Bàn này làm!
Chỉ có điều, cái tên này cũng chẳng biết gì cả, càng đừng nói đến chuyện nhận ra Lục Minh, đám người kia không trả tiền, quỵt nợ, sau đó đưa luôn cậu ta vào trại tạm giam.
Ha ha.
Bây giờ mấy ngành nghề mờ ám cũng lớn lối thế cơ à?
Lục Minh thở dài.
Anh gọi điện thoại cho cảnh sát Trương Uy, cô gái bị bắt cùng Trương Tiểu Bàn chỉ bị phạt năm trăm là thả, nghe nói là kẻ tái phạm, bọn họ cũng không còn cách nào.
Anh xem, năm trăm rẻ hơn tám nghìn nhiều.
"Sao cậu lại quen được bọn họ?"
Lục Minh hỏi.
"Em..."
Trương Tiểu Bàn há miệng, lại hơi do dự.
"Nếu cậu không nói, giờ tôi vứt trả cậu vào đó liền."
Lục Minh cười lạnh.
"Được rồi."
Trương Tiểu Bàn thở dài: "Hôm đó, trong lúc vô ý đi ngang qua khách sạn bình dân, em nhặt được một tấm danh thiếp nhỏ ở cửa. Giữ tinh thần nhặt được của rơi trả cho người mất, nên em bèn gọi điện cho số trên danh thiếp."
"..."
Lục Minh im lặng.
Vô ý, đi ngang qua, trả cho người mất...
Anh nhìn xem, những từ này được chọn lọc thật là vi diệu.
"Sau lại phát hiện trình độ ảo cảnh của bọn họ quá kém, bèn dùng của mình. Bọn họ cảm thấy tính năng 'động dục' này khá là thần kỳ, nên đã để lại cách thức liên lạc."
Trương Tiểu Bàn vò đầu.
Vụ làm ăn lần này lỗ lớn rồi.
Lục Minh: "..."
Vì vậy, cái tên trước mặt cũng chẳng hay biết gì hả?
"Tiền phạt."
Lục Minh chìa tay ra.
Anh không định miễn phí cho cái tên này đâu.
"Em chỉ có hai nghìn thôi..."
Trương Tiểu Bàn ấm ức chuyển khoản: "Ba nghìn còn lại cho nợ đã."
Ting...
Số dư không đủ.
"??"
Trương Tiểu Bàn hoang mang: "Kỳ lạ, em nhớ còn lại hai nghìn mà..."
"Ha ha."
Lục Minh cười lạnh: "Đem địa chỉ của mấy tên kia ra đây, lát tôi liên lạc với hiệu trưởng, xem có thể xử lý được không, nếu không các bạn học của khoa Ảo cảnh cũng có thể bị dính phải."
"Được."
Trương Tiểu Bàn để lại địa chỉ.
"Em muốn đi học bồi dưỡng!"
Trương Tiểu Bàn nói với vẻ nghiêm túc trước nay chưa có: "Em muốn trở nên mạnh hơn!"
Cậu ta rất nghiêm túc.
Lần này là người của giới lưu manh, có lẽ không muốn giết người nên chỉ ném cậu ta tới đó, nhưng lần sau thì sao? Nếu là những người theo xã hội đen...
Có lẽ cậu ta đã chết!
Chuyện này rất đáng sợ!
Đối với một người vẫn chưa được thưởng thức những cô gái xinh đẹp trên thế giới như Trương Tiểu Bàn mà nói, chuyến này cậu ta vô cùng hoảng sợ.
Nói xong.
Cậu ta lê những bước chân nặng nề mà đi, chuyện lần này dường như đã khiến cậu ta sốc nặng...
Khuôn mặt của Lục Minh không có chút biểu cảm nào.
"Tiểu Bạch."
"Ghi sổ lại, cái tên này nợ năm nghìn tiền phạt."
Lục Minh nhắc nhở.
"Ừ được thôi."
Tiểu Bạch rất nghiêm túc ghi sổ nợ.
Trương Tiểu Bàn: "..."
Hai kẻ keo kiệt!
Cậu ta đã nói đầy cảm xúc như vậy mà hai tên này vẫn nhớ đến khoản tiền năm nghìn!
Nghĩ tới đây.
Cậu ta lập tức cong mông chạy trốn.
"Ha ha."
Lục Minh cười lạnh mấy tiếng.
Nặng nề cái đầu ấy, cái giò ngắn tí như vậy, lại chống đỡ một tạ rưỡi thịt, có thể không nặng nề được sao?!
Người béo quá mà!
Vậy thì...
Lục Minh dời mắt, nhìn vào tờ địa chỉ trong tay.
"Tiếp theo chính là bọn mày."
Ánh mắt của anh rất lạnh lẽo.
Anh muốn xem thử, là con yêu ma quỷ quái nào lại dám bôi nhọ ảnh của anh?!
***
Ngoại ô.
Lục Minh tìm tới nơi này theo tờ địa chỉ.
Đây là một khu buôn bán độc lập, hoàn chỉnh và có điều kiện để sinh sống, nhưng dân cư trong thành phố Thanh Minh thường không muốn tới nơi này lắm.
Kiến trúc cũ kĩ, camera hỏng hóc, tòa nhà dân cư trơ trọi...
Đây là dải đất khu thành cũ không thể giải tỏa được.
Nơi đây dần dần tạo thành một khu buôn bán của riêng mình.
"Phía này."
Lục Minh tiếp tục đi về phía trước.
Vốn anh tưởng rằng những người đó sẽ ở trong một căn phòng nhỏ đổ nát, một đám người chen chúc bên trong chế tạo loại thẻ bài mờ ám này, nhưng không ngờ trước mặt anh lại xuất hiện một tòa biệt thự, có cả sân nữa. Cho dù ở khu thành cũ như thế này, kiểu biệt thự ấy cũng có giá trị không nhỏ.
Ha.
Giờ bọn người kia có tiền vậy cơ à?
Có điều suy nghĩ một chút cũng phải, cùng là ảo cảnh cấp thấp, một lần trải nghiệm Fruit Ninja của Lục Minh là mấy chục, một lần thử cái này của người ta là mấy nghìn, có thể không giàu được sao?
Cái nghề này lãi kinh luôn!
Ở cửa.
Hai người trông rất hung hăng đang đứng canh gác, thực lực không hề tầm thường.
Càng vào sâu hơn...
Thì chẳng biết sẽ thế nào nữa.
Nếu đối phương đều là người tu luyện hai sao thì anh không hề lo sợ, nhưng bây giờ...
Số người, không biết.
Thực lực, không biết.
"Không biết thực lực bọn họ ra sao."
Ánh mắt của Lục Minh đầy lạnh lẽo.
Trong tình huống bình thường, khi điều tra sẽ sử dụng năng lực chuyên môn, ví dụ như tăng cường nhận biết, tầm nhìn xa cực đại vân vân, cũng có thẻ điều tra phức hợp riêng gồm cả năng lực tăng cường nhận biết và tầm nhìn xa cực đại, có thể nắm rất rõ tất cả thực lực của kẻ địch, nhưng giá rất đắt, tỷ lệ hiệu suất giá cực thấp.
Đương nhiên Lục Minh không có.
Có điều không sao cả, anh có cách thức điều tra của mình.
Anh tìm được một tòa nhà bỏ hoang gần đó, tính toán vị trí một chút...
Ừm...
Rất bí mật.
Thích hợp.
Anh nhìn hai kẻ canh cửa từ xa, chờ đến lúc bọn họ nói chuyện phiếm, không chú ý tới phía bên này rồi tung ra thẻ bài trong tay không hề do dự!
Ùm...
Một trận ầm vang.
Một đàn trâu bỗng nhiên xuất hiện đầy trời.
"Cái gì vậy?"
Kẻ canh cửa ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức thay đổi, đâu ra nhiều trâu như vậy?
"Chặn lại!"
Hắn quát to một tiếng.
Hắn nhìn ra được, tuy số lượng đàn trâu này rất nhiều, nhưng cũng không được coi là mạnh, với thực lực của hai người bọn họ hoàn toàn có thể cản lại được.
Hai người canh cửa quát to một tiếng, cố gắng ngăn cản ở trước cửa.
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn.
Đàn trâu đang phi thẳng tới bị ngừng lại.
"Chặn được rồi!"
Người canh cửa mừng rỡ.
"Bấm cảnh báo."
Người canh cửa lạnh lùng đứng dậy, cầm bộ đàm lên: "Phát hiện kẻ địch, đợt tấn công đầu tiên đã bị chặn..."
Còn chưa nói hết câu.
Hắn bỗng ngây ngẩn cả người, vì phát hiện ra căn bản không cần báo động.
Đằng sau.
Cánh cửa biệt thự vẫn rất kiên cố, bình yên vô sự nhờ sự bảo vệ của hai người canh cửa bọn họ. Nhưng bức tường vào sân gần đó đã sập xuống bởi đợt tấn công của đàn trâu...
Chỉ để lại mình cánh cửa trơ trọi.
Đúng vậy.
Chỉ còn dư lại mỗi cửa.
Vững như bàn thạch.
"???"
Người canh cửa ngơ ngác.
Chuyện này...
Chuyện này được coi là gì?
Mà đúng lúc này.
Một đám người với vẻ dữ tợn bước ra từ trong biệt thự. Bọn họ mờ mịt nhìn tình huống trước mắt. Một người trong đó bèn đấm đá hai người canh cửa một trận.
"Kêu các người canh cửa mà!"
"Kêu các người canh cửa mà!"
"Các người thật sự chỉ canh mỗi cái cửa cho tôi hả?!"
"Tường thì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...