Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Trong cửa hàng.
Lục Minh ngẩn người nhìn màn hình ánh sáng.
Tiểu Nghiêm bị đánh thì anh không cảm thấy bất ngờ... Dù sao thực lực của đối phương rất mạnh, là bốn sao đỉnh cao! Nhưng tại sao Lý Hạo Nhiên cũng bị người ta đánh?!
Cậu là chuyên gia thẻ kiếm bốn sao đó!
Có linh thẻ!
Có nhuộm màu!
Cho dù đối chọi với kiếm tu cũng không thể thua được, tại sao lại bị đánh?! Không vô địch cùng cấp sao có thể xưng là chuyên gia thẻ kiếm được chứ?!
Có vấn đề!
Lục Minh chau mày, anh tiếp tục kéo xuống.
Ừm...
Hai người lại bàn luận vài chuyện không đâu, về chuyện tu luyện như thế nào mới có thể tăng thực lực, có điều còn có một đoạn ngắn có nội dung liên quan đến Lục Minh.
"Có nên nói cho sư phụ nghe không?"
"Bỏ đi, sư phụ đang bận chuyện quan trọng của chuyên gia thẻ kiếm đó."
"Cũng đúng."
"Hơn nữa, dù sao cũng không phải linh thể..."
"Ừm..."
Sau đó.
Không có sau đó nữa.
???
Này có ý gì chứ?
Lục Minh chau mày.
Anh đột nhiên cảm thấy, chuyện này cũng không đơn giản như bề ngoài.
"Lý Hạo Nhiên!"
Lục Minh không chút khách khí, gọi điện thoại thẳng cho Lý Hạo Nhiên: "Cậu bị ai đánh hả?"
"Sư phụ!"
Lý Hạo Nhiên giật mình, giọng nói nhỏ xíu: "Không có..."
"Nói!"
Lục Minh gằn giọng.
"Giáo viên của Học viện Chiến đấu Tử Dương."
Lý Hạo Nhiên nhanh chóng khai báo.
"Giáo viên?"
Lục Minh chau mày, tại sao giáo viên lại ra tay?
"Vâng."
Lý Hạo Nhiên hơi ngượng ngùng: "Bọn họ nói tôi là một sinh viên bên ngoài, lại dám đánh sinh viên ở học viện của bọn họ, đây được coi là gây hấn, thế nên phải cho tôi một bài học... Có điều, dựa theo sự hiểu biết của tôi thì giáo viên của học viện kia hình như là sư phụ của tên đàn anh đó..."
Ồ.
Lục Minh hiểu.
Thì ra người ta là hai sư đồ à.
"Có đánh tên đàn anh kia chưa?"
Lục Minh hỏi.
"Đánh rồi."
Lý Hạo Nhiên khẳng định, sau đó lại ngại ngùng nói: "Nhưng mà sư phụ của anh ta là năm sao, tôi..."
"Xin lỗi!"
Lý Hạo Nhiên rất xấu hổ.
Anh ta biết chuyên gia thẻ kiếm rất mạnh
Sư phụ ở giai đoạn ba sao có thể mạnh mẽ giết chết năm sao, mà anh ta thì sao? Đã bốn sao rồi, vậy mà còn không đánh thắng năm sao, thật sự làm mất mặt chuyên gia thẻ kiếm!
"Ồ!"
Lục Minh lập tức hiểu ra.
Thì ra... Lý Hạo Nhiên đã đánh thắng tên đàn anh gì đó rồi...
Thì ra... Sư phụ của hắn ta cũng ra tay à?
Hơn nữa, còn lấy danh nghĩa "sinh viên bên ngoài đến gây chuyện" mà đánh Lý Hạo Nhiên một trận.
Về phần tại sao sau đó đám người Lý Hạo Nhiên chưa nói, thật ra anh cũng biết rõ, bởi vì hiện tại sức chiến đấu mạnh nhất của Lục Minh hình như cũng chỉ là năm sao!
Dù sao bây giờ Lục Minh chỉ mới có ba sao!
Có thể vượt hai cấp xử năm sao cũng đã là một truyền kỳ!
Huống chi...
Người ta cũng không phải chỉ có một giáo viên, lỡ như đánh không lại thì sao?
Thế nên hai người bọn họ suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định không nói cho Lục Minh.
Bọn họ biết chuyên gia thẻ kiếm rất mạnh, cũng biết thực lực của Lục Minh chỉ là do nhỏ tuổi, sớm muộn gì cũng có một ngày đánh trở lại, thế nên cũng không nóng lòng.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
Bọn họ đã tin tưởng tiềm lực của chuyên gia thẻ kiếm, vậy chờ đợi thêm một năm nữa cũng đâu có vấn đề gì?
Trong vòng một năm!
Bọn họ chắc chắn sẽ quét sạch toàn bộ Học viện Chiến đấu Tử Dương!
"Sư phụ."
Lý Hạo Nhiên thấp giọng nói: "Sang năm chúng ta đi tìm bọn họ tính sổ là được."
"Ha hả."
Lục Minh chỉ cười.
Học viện Tử Dương...
Anh tìm kiếm thông tin về học viện này, ừm, là học viện tương đối mạnh trong khu vực thành phố lân cận, cúp học viện lúc trước hình như từng đánh với bọn họ thì phải?
"Tại sao những người đó lại đi kiếm chuyện với Tiểu Nghiêm?"
Lục Minh đột nhiên hỏi.
"Bởi vì cậu ấy đột nhiên chuyển qua tu luyện chuyên gia thẻ kiếm."
Lý Hạo Nhiên trả lời vô cùng thành thật: "Bởi vì Tiểu Nghiêm là thiên tài được đặc cách nhập học, còn được bồi dưỡng trọng điểm, thế nên có được rất nhiều tài nguyên... Một số người cho rằng tài nguyên của bọn họ bị cướp mất, vì vậy rất tức giận, trước đây chỉ giận nhưng không dám nói, nhưng bởi vì phải tu luyện lại..."
Thì ra là vậy.
Lục Minh lập tức hiểu được đôi chút.
À.
Bởi vì nhìn Tiểu Nghiêm có vẻ yếu nên mới dám ra tay sao?
Có điều e rằng bọn họ không tưởng tượng được, tuy Tiểu Nghiêm chỉ mới có ba sao, nhưng đánh bốn sao cũng không thành vấn đề, vì vậy mấy người kiếm chuyện bị đánh sấp mặt luôn...
Sau đó họ đi tìm đàn anh, Tiểu Nghiêm đi tìm sư huynh...
Lại bị đánh sấp mặt.
Cuối cùng, bọn họ mới phải đi tìm sư phụ.
"Mấy người trẻ tuổi này đúng là biết chơi thật..."
Lục Minh thở dài.
Đây không phải là điển hình của việc đánh thằng nhỏ thằng lớn ra mặt, đánh thằng lớn thằng già đi ra sao?
Có điều, người ta có sư phụ, mà sư phụ bây giờ của Tiểu Nghiêm...
Là mình!
Sư phụ trước kia của Tiểu Nghiêm e là đã sớm không thèm ngó ngàng gì tới cậu ta vì cậu ta chuyển sang tu luyện chuyên gia thẻ kiếm rồi.
"Tôi có một vấn đề."
Lục Minh đột nhiên hỏi: "Giáo viên của học viện Tử Dương dám đánh Tiểu Nghiêm?"
"Ừm..."
"Thật ra bọn họ không dám."
Lý Hạo Nhiên vò đầu.
"Vì thế... giáo viên trường bọn họ chỉ đánh mình cậu thôi đúng không?"
Lục Minh không biết nên khóc hay nên cười nữa.
"Dạ."
Lý Hạo Nhiên im lặng.
Những sinh viên khác có thể đánh Tiểu Nghiêm, nhưng giáo viên lại không được!
Hơn nữa giáo viên trường người ta cũng đâu có ngu, nên cho dù giáo viên ra tay, cũng chỉ đánh một mình Lý Hạo Nhiên, nhìn thử mà coi, bẫy rất sâu, đừng tưởng ai cũng là kẻ ngốc.
Chị của cậu tới?
Những sinh viên khác cũng có phụ huynh mà!
Cậu kêu sư phụ ra?
Người ta cũng có sư phụ nhá!
"Thật đó, sư phụ."
Lý Hạo Nhiên cười khổ: "Chuyện này cũng không cần sư phụ phải ra tay đâu."
Anh ta thật sự lo lắng.
Tiền đồ của chuyên gia thẻ kiếm rất lớn, bọn họ chỉ bị đánh một trận có sao đâu...
Sớm muộn gì cũng đánh trả lại mười trận!
Nhưng nếu như Lục Minh ra tay, lại bị đánh... vậy thì rắc rối to! Đến lúc đó mọi người lại trở thành trận đại chiến lớn hơn thì có vẻ không đáng lắm...
"Cậu sợ tôi chịu thiệt thòi sao?"
Lục Minh buồn cười
"Đâu có."
Lý Hạo Nhiên ấm ức.
Tuy tư chất của sư phụ rất cao, nhan sắc cũng vô cùng xuất sắc...
Nhưng vẫn còn quá trẻ!
Nếu như anh ta nhớ không lầm thì sư phụ mới chỉ có mười sáu tuổi thôi!? Nếu như chọc sư phụ của những người đó, lại xuất hiện thêm một mớ lão quái vật, tới lúc đó phải kết thúc như thế nào chứ?
Trong lòng Lý Hạo Nhiên hiểu rõ.
"Yên tâm."
Vẻ mặt của Lục Minh thản nhiên: "Giao cho tôi là được, cậu và Tiểu Nghiêm cùng đến đây đi."
"Dạ."
Lý Hạo Nhiên chỉ có thể nghe dặn dò.
Quyết định của sư phụ, anh ta chỉ có tư cách đưa ra kiến nghị mà thôi.
Cạch!
Lục Minh cúp điện thoại, đôi mắt lập tức híp lại, tuy hai tên đồ đệ đều rất hiểu chuyện khuyên anh không cần phải nhúng tay vào, nhưng là tổ sư khai sáng của chuyên gia thẻ kiếm, sao anh có thể đứng nhìn được?
Ha hả.
Học viện Chiến đấu Tử Dương giỏi lắm!
Ừm...
Lục Minh đắn đo một hổi, bỗng nhiên gọi điện cho lão Giang.
"Hiệu trưởng."
"Nói."
Giang Phong trầm giọng nói.
"Từ sau khi kết thúc cúp học viện đến giờ, học viện Tam Xá Khẩu của chúng ta đã im hơi lặng tiếng rất lâu, lần này em quyết định lấy danh nghĩa đại diện cho sinh viên mới của học viện, đi đến Học viện Chiến đấu Tử Dương khiêu chiến một trận quyết đấu giao hữu..."
"Thầy cảm thấy thế nào?"
Lục Minh nói vô cùng chân thành.
"Khiêu chiến?"
Giang Phong im lặng một lúc lâu, lên tiếng hỏi: "Bọn họ lại gây thù gì với em?"
"..."
Sắc mặt của Lục Minh nghiêm túc nói: "Thầy cứ đoán mò không à, chỉ là một cuộc khiêu chiến giao lưu để phát triển học viện mà thôi."
"À."
Giang Phong hiểu rõ: "Xem ra là có thù thật."
Lục Minh: "..."
Cái logic gì thế?
"Thầy sẽ bảo An Mộ Phong xử lý giúp em."
Giang Phong đắn đo một hồi: "Lúc em đi nhớ chú ý an toàn, nhớ nhắn tin cho chị của em biết nữa, nếu lớn chuyện lên, nhất định phải thường xuyên đến chỗ cảnh sát, nếu như gặp nguy hiểm thì hãy nhớ chạy tới đó trốn trước là được, còn nữa, bên đó thầy cũng có quan hệ khá tốt với một giáo viên, đợi lát thầy gửi số điện thoại qua cho em."
"???"
Lục Minh không nói được lời nào: "Hiệu trưởng, em chỉ đi giao lưu một chút thôi mà."
"Ha ha."
Giang Phong chỉ cười: "Còn có mấy thứ này nữa, đây là điện thoại xe cứu thương bên Tử Dương, điện thoại của cảnh sát... À, thầy còn có một người bạn chuyên xử lý thi thể..."
"Em chỉ đi giao lưu..."
Lục Minh cạn lời.
Cùng lắm anh cũng chỉ đi khiêu chiến sinh viên mà thôi!
Khiêu chiến sinh viên mới!
Giao lưu giữa các học viện!
Là cái kiểu giao hữu là chính, thi đấu là phụ đó!
Hiệu trưởng thầy đừng có quá đáng như vậy nha...
"Được rồi, chỉ có bao nhiêu đó thôi."
Giang Phong nói xong: "Bản thân em cũng nên chú ý an toàn."
"Em thật sự không phải..."
Lục Minh không còn hơi sức đâu mà cãi cọ, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại rồi.
Lục Minh: "..."
Sự tin tưởng cơ bản giữa người với người đâu rồi?!
Lần này, anh thật sự chỉ đi khiêu chiến giao lưu thôi mà...
...
Thế là chuyện thi đấu được sắp xếp rất nhanh.
"Sư phụ, sư phụ, em cũng muốn đi nữa."
Tiểu Bạch bỗng nhiên nói.
"Hả?"
Lục Minh kinh ngạc.
"Dù sao em cũng là Đại sư tỷ mà."
Tiểu Bạch kiêu ngạo nói: "Tiểu Nghiêm bị đánh, em là Đại sư tỷ cũng phải giúp đỡ một chút."
"E hèm."
Ánh mắt của Lục Minh liếc nhìn cô bé: "Em còn nhỏ..."
"Tu hành không bàn đến chuyện tuổi tác!"
Tiểu Bạch vô cùng nghiêm túc nói.
"Không phải anh nói tới tuổi tác..."
Lục Minh thở dài.
"Vậy thì là gì?"
Tiểu Bạch mờ mịt.
"Chủ yếu là thực lực của em quá yếu."
Lục Minh xoa đầu bé con: "Yên tâm, chờ chừng nào em mạnh hơn..."
"Nhưng mà người ta đã ba sao rồi mà."
Tiểu Bạch vân vê góc áo.
"Ba sao thì sao? Ba sao... Trời đất, em ba sao rồi?"
Khuôn mặt của Lục Minh ngơ ngác.
"Đúng rồi đó."
Tiểu Bạch vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Mấy hôm trước đã là ba sao rồi."
"Em chưa từng nói nha..."
Lục Minh cạn lời.
"Em cũng vừa mới phát hiện thôi."
Tiểu Bạch hơi ngượng ngùng: "Mấy bữa nay em vẫn luôn đọc sách, Tiểu Tiểu Bạch tự tu luyện một mình, đột phá cũng không chịu báo cho em một tiếng nữa..."
Lục Minh: "..."
À.
Còn có vụ đột phá mấy ngày trời mà còn chưa biết nữa... Con bé này cũng bình tĩnh quá rồi đó!
Còn nữa...
Tại sao nghề chuyên gia thẻ kiếm này càng phát triển thì càng trở nên quái dị vậy?
Thử tưởng tượng chút coi, về sau nếu như nghề chuyên gia thẻ kiếm thật sự phát triển lên, vậy thì mấy cuộc đối thoại của mọi người có phải kiểu như, ê người anh em, đột phá chưa? Không biết nữa, đợi tôi xíu tôi đi hỏi thẻ gốc đã...
Trời ơi, không ngờ tôi đã là ba sao rồi?
Trời ơi, tôi cũng đột phá được cả tháng trời rồi...
Mọi người thử tưởng tượng hình ảnh này mà coi.
Giỡn chơi gì vậy?!
Có điều, nói đi cũng phải nói lại...
Tiểu Nghiêm cũng đã là ba sao, Tiểu Bạch cũng đã tới ba sao, Lục Minh bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác gấp gáp đầy nguy hiểm, nếu như không đột phá thì thật sự sẽ bị đuổi kịp đó!
"Sư phụ."
Tiểu Bạch len lén kéo góc áo của Lục Minh: "Em có thể đi chung không?"
"Có thể."
Lục Minh bất đắc dĩ.
"Yeah!"
Tiểu Bạch hài lòng.
Đã mấy ngày trời cô bé chưa được ra ngoài chơi đó.
"Ha ha."
Lục Minh bật cười, xoa cái đầu nhỏ của cô bé: "Tiểu Bạch có muốn ra tay không?"
"Muốn."
Tiểu Bạch vô cùng chờ mong.
"Vậy trận giao hữu ngày mai, sư phụ sẽ sắp xếp cho em một suất tham dự."
Lục Minh trầm ngâm nói.
"Quá tốt rồi."
Khuôn mặt bé xíu của Tiểu Bạch đỏ bừng.
Phải thi đấu nha!
Có thể ra tay đó!
Woa.
Nghĩ thôi đã thấy kích động rồi.
"Có điều."
Lục Minh suy nghĩ một chút: "Vì bảo đảm an toàn, em theo anh đi vào phòng, để sư phụ kiểm tra tố chất... cơ thể của em đã."
...
Hôm sau, Lý Hạo Nhiên dẫn Tiểu Nghiêm đến.
"Sư phụ."
Trên khuôn mặt của Tiểu Nghiêm là cặp mắt gấu trúc.
"Sư phụ."
Tư thế đi đứng của Lý Hạo Nhiên cũng không được tự nhiên.
"Một ngày rồi vẫn chưa khỏi hả?"
Vẻ mặt của Lục Minh hờ hững.
Chuyên gia thẻ kiếm yêu cầu tố chất cơ thể phải theo kịp, dựa vào tố chất cơ thể của hai người này, qua một ngày trời mà vết thương vẫn chưa khỏi, xem ra đối phương ra tay không nhẹ đâu!
"Xin lỗi"
Lý Hạo Nhiên rất xấu hổ.
"Không sao cả."
Lục Minh vỗ vai của anh ta, cười thản nhiên: "Chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi!"
"Tôi sẽ ra mặt cho các cậu."
Tiểu Bạch cũng tinh nghịch nhón chân vỗ vỗ đầu của Lý Hạo Nhiên.
"Vâng."
Lý Hạo Nhiên cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa
Sư phụ và Đại sư tỷ...
Haiz.
Thật sự không có vấn đề gì sao?
...
Mà lúc này.
Học viện Chiến đấu Tử Dương.
"Lục Minh sắp đến."
"Ha ha, sau cúp học viện lần trước, tôi vẫn luôn chờ cậu ta đến."
"Tôi cũng vậy, ông đây bận bế quan tu luyện, không đi tham gia trận đấu đó, không ngờ chỉ là một cúp học viện lại bị mấy người đánh thành như vậy! À, đúng rồi..."
"Còn có thằng phản bội Tiểu Nghiêm kia nữa!"
Trong lòng mọi người đều tức giận.
Giáo viên chỉ cười tủm tỉm đứng bên cạnh xem, cái gọi là trận đấu giao hữu... không phải là giả ngầu vả mặt sao?
Giao hữu?
Thứ đó có ăn được không?
Lần trước bị Lục Minh đánh bại, những sinh viên này đã uất ức lâu lắm rồi, lần này Lục Minh đến, cũng nên để cho bọn họ giải tỏa một chút...
Hà hà.
Nghe nói Lục Minh vẫn còn là ba sao đỉnh cao?
Cho dù khiêu chiến vượt cấp thì có thể vượt được bao nhiêu chứ?
Ưu thế của thẻ bài?
Ha ha.
Đây là hiện thực!
Không chỉ có mình anh ta có thẻ bài, tất cả mọi người đều có!
Hơn nữa...
Còn nhiều hơn, mạnh hơn!
...
Do đó, lúc Lục Minh dẫn người đến Học viện Chiến đấu Tử Dương, lập tức thấy được một đám sinh viên đứng chờ ngoài cổng! Mỗi một sinh viên đều đang tò mò vây xem.
"Hoan nghênh sinh viên của học viện Tam Xá Khẩu."
Một giáo viên cười nói: "Chúng ta đi nghỉ ngơi trước một lát, sau đó..."
"Không cần."
Lục Minh phất tay: "Tôi cũng không cần vào cổng, lần này tới đây chủ yếu là vì gia tăng tình hữu nghị giữa hai học viện của chúng ta, vì vậy tiến hành khiêu chiến giao hữu..."
"Đầu tiên."
"Sinh viên năm nhất, đại diện cho tương lai của một học viện!"
"Sinh viên năm nhất, đại diện cho tiềm lực của một học viện!"
"Tiểu Bạch là một sinh viên mới của học viện Tam Xá Khẩu, rất ngưỡng mộ học viện của các vị, cố ý đến Học viện Chiến đấu Tử Dương của các vị khiêu chiến với sinh viên năm nhất!"
Lục Minh trầm giọng gọi: "Tiểu Bạch, em mau ra khiêu chiến."
"Tới đây."
Tiểu Bạch đi ra.
Soạt!
Thế giới đột nhiên trở nên im lặng.
Ngay cả giáo viên phụ trách đón tiếp Lục Minh cũng bối rối...
Khiêu chiến...
Sinh viên năm thứ nhất của học viện?!
"Haiz, nói ra thì thật là xấu hổ."
Lục Minh thở dài nói: "Con bé này mới có mười hai tuổi, vừa mới nhập học không được mấy ngày, còn chưa biết nghe lời, nghe nói Học viện Chiến đấu Tử Dương của các vị có nội tình phong phú, thực lực lại mạnh mẽ, lần này cũng hy vọng sẽ cho cô bé một bài học đáng nhớ. Các bạn học của Học viện Chiến đấu Tử Dương cũng đừng ngại ngùng gì, chỉ cần là sinh viên năm nhất, ai đấu cũng được!"
"Để cho con bé này trải sự đời!"
"Để cho con bé biết được, Học viện Chiến đấu Tử Dương có "nội tình phong phú" không thể xem thường!"
...
Soạt!
Cổng trường học im lặng.
Một lúc lâu sau các giáo viên vẫn chưa hồi phục được tinh thần...
Trời ơi.
Ra đây mà coi nãy giờ Lục Minh nói cái gì nè?
Mặt mũi đâu rồi?!
Đây là cố ý sỉ nhục thể diện mà...
Sao có thể nhịn được chứ?
...
"Cô bé đằng kia là sao?"
Một giáo viên nhíu mày.
"Cô bé đó tên là Tiểu Bạch, dựa theo hồ sơ ghi chép thì cô bé từng ra tay ở cúp học viện, là người thi đấu chuyên dùng số lượng lớn thẻ bài để chiến đấu, lấy thực lực hai sao đánh bại ba sao, còn bây giờ hình như đã đến ba sao rồi..."
Một giáo viên khác nhìn thoáng qua, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Má ơi!
Mười hai tuổi! Ba sao!
Thiên phú như vậy chẳng phải còn cao hơn cả Tiểu Nghiêm hay sao?!
Ai có thể đánh thắng được chứ?!
Phải biết rằng, hiện nay sinh viên năm nhất cũng chỉ mới nhập học được nửa năm mà thôi!
"Nghề nghiệp của cô bé là gì?"
"Chuyên gia chế tạo thẻ bài..."
"Đó không phải chỉ là nghề nghiệp hỗ trợ thôi sao?"
"Đúng vậy."
"Vì thế, chiêu thường dùng của cô bé là lấy thẻ bài đánh người ta?"
"Đúng vậy."
"Để cho bọn họ thử xem đi! Nếu là chuyên gia chế tạo thẻ bài thì không hẳn không có hy vọng, tôi nhớ có rất nhiều sinh viên có thực lực hai sao đỉnh cao rất khá."
...
Thế là Học viện Chiến đấu Tử Dương cuối cùng cũng phái người ra tay.
"Để tôi!"
Một thích khách hai sao đỉnh cao xuất hiện: "Chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài, tốc độ tu luyện nhanh thì sao chứ?!"
"Tôi là chuyên gia thẻ kiếm."
Tiểu Bạch giải thích vô cùng nghiêm túc.
"Như nhau thôi."
Thích khách hai sao đỉnh cao vô cùng ngang ngược vào sân.
Vèo!
Một luồng kiếm khí hiện lên, cậu ta văng ra ngoài thẳng cẳng.
??!
Tất cả sinh viên đều kinh ngạc.
Đây là... cái quỷ gì vậy?
"Tôi nói rồi."
"Tôi là chuyên gia thẻ kiếm."
Tiểu Bạch nói vô cùng chân thành: "Sư phụ đã nói, chuyên gia thẻ kiếm nhất mạch lấy thẻ thay kiếm, cho dù không có thẻ bài, chúng tôi vẫn có thể chiến đấu!"
"Còn nữa, tôi cảm thấy... nếu như đến lúc cần sử dụng thẻ bài thì tôi cũng đã thua."
Tiểu Bạch nhớ rất rõ.
Soạt!
Cả thế giới đều yên lặng.
Các giáo viên của Học viện Chiến đấu Tử Dương trợn tròn mắt, thiếu chút nữa tức chết, cái gì mà đợi đến lúc sử dụng thẻ bài là nhóc thua???
Cho dù là chuyên gia thẻ kiếm cũng được, chuyên gia chế tạo thẻ bài cũng thế, không phải đều lấy thẻ bài làm cơ sở sao?
Mà bây giờ thì sao...
Không ngờ cô bé này lại huênh hoang tới mức tôi lấy thẻ bài ra là tôi nhận thua?! Có gì khác với một kiếm tu lạnh lùng nói với kẻ địch của mình rằng, "Chỉ cần ngươi có thể buộc ta sử dụng kiếm thì coi như ngươi thắng" không?
Đây là khinh thường người ta từ tận xương tủy rồi đó!
A a a a...
Tâm trạng của tất cả giáo viên và sinh viên của Học viện Chiến đấu Tử Dương đều sụp đổ.
Đúng là ức hiếp người quá đáng!
...
"Để tôi!"
Một sinh viên mới nhiệt huyết tràn trề ra tay.
Phụt!
Văng ngang ra ngoài.
"Để tôi!"
Một sinh viên mới năm nhất tức giận ra tay.
Vèo!
Bay nghiêng ra ngoài.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Lần lượt từng bóng người bay ngang ra ngoài.
...
Mạnh quá!
Tinh thần mọi người đều chấn động.
Bọn họ biết chuyên gia thẻ kiếm không giống với những nghề nghiệp phổ thông, nhưng chưa từng nghĩ đến lại có thể mạnh đến mức này! Gần như quét sạch tất cả!
Cho dù anh là thích khách hay chiến sĩ năng lượng, chuyên gia nguyên tố...
Chỉ một chiêu mà thôi!
Dù cho cô bé này là ba sao!
Chuyên gia thẻ kiếm... rốt cuộc là nghề nghiệp như thế nào chứ?!
Còn nữa.
Cô bé kia...
Toàn bộ sinh viên và giáo viên của học viện chiến đầu Tử Dương nhìn lại.
Nơi đó.
Thẻ gốc bay lượn.
Trên không trung xẹt qua những đường cong hoàn mỹ, từng sinh viên mới năm nhất bay ngang ra ngoài...
Mà cô bé tên là Tiểu Bạch kia vẫn đứng yên tại chỗ, trên khuôn mặt là nụ cười hời hợt, từ đầu đến cuối vẫn chưa hề nhúc nhích tí nào!!!
Bỗng nhiên, gió mạnh thổi qua.
Làn váy trắng bay phần phật.
Cô bé nhỏ này chăm chú đè lại làn váy, hơi ngượng ngùng nói: "Nổi gió rồi."
"..."
Các giáo viên sinh viên của học viện Tử Dương hơi run tay.
Bởi vì bọn họ thấy được, không phải gió thổi, mà là một thích khách hai sao đang thận trọng tiếp cận, dùng hết toàn lực đánh ra một chiêu trí mạng...
Nhưng mà.
Từ nãy đến giờ cô bé cũng chưa hề quay đầu lại!
Rầm!
Thẻ gốc xuất hiện.
Bóng người kia ngã rầm xuống đất, mang đến một sự tĩnh lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...