Đùng!
Một tiếng vang cực lớn.
Ánh sáng xanh toàn thân Phó Hồng Danh lấp lánh, lại càng chiến càng hăng, hai ông thầy bị đánh lùi từng bước, chỉ đành gắng gượng chống cự, không còn sức đánh trả!
Làm sao bây giờ?
Sắc mặt mọi người đều khó coi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thua mất?
Bọn họ đã phá hủy được trận truyền tống của đám người Phó Hồng Danh, rõ ràng đã thắng rồi. Nhưng nếu không đánh lại chúng, vậy thoát sao khỏi số kiếp bị giết hàng loạt!
Đám sinh viên cũng không hiểu lắm.
Rõ ràng đều là người tu luyện cấp độ ba sao, sao hai mà không đánh lại một nhỉ? Phó Hồng Danh có át chủ bài, lẽ nào hai ông thầy này lại không có át chủ bài nào à?
"Thầy ơi, mau dùng át chủ bài của thầy đi!"
Một vài sinh viên lo lắng hét to.
"Thầy ơi cố lên."
Còn một vài sinh viên khác ra sức cổ vũ.
Sắc mặt thầy An hơi ửng đỏ.
Át chủ bài...
Làm quái gì có con át chủ bài nào!
Chẳng qua ông ấy chỉ là một thầy giáo có chức vụ thấp nhất ở học viện! Công việc chính thường ngày là nói phét, dẫn dắt sinh viên thôi, rất lâu rồi chưa phải lâm trận chém giết hiểu không?
Nhưng giờ phút này, ông ấy nhất định phải nghĩ cách!
Trừ khi...
Ông ấy khẽ cắn môi, thẳng tay ném cho Lục Minh một vệt sáng.
"Lục Minh nhận lấy!"
Thầy An hét to.
"Vâng!"
Lục Minh nhận lấy rồi quan sát, anh thoáng ngạc nhiên, bởi đây là một tấm thẻ nạp năng lượng.
Thẻ nạp năng lượng!
Đây là một kiểu thẻ năng lượng rất đặc biệt.
Nó đắt hơn thẻ năng lượng thông thường một chút, tuy năng lượng ẩn chứa bằng không nhưng bạn có thể tự tích trữ năng lượng, lúc cần dùng có thể giải phóng chúng.
Nói đơn giản thì đây chính là một sạc dự phòng của thế giới này!
Sạc dự phòng dùng một lần!
Có điều thẻ năng lượng này không được săn đón lắm.
Bởi trên thị trường có bán thẻ năng lượng đủ cấp bậc, cần gì đều có, vừa thuận tiện lại rất thần tốc.
Tự nạp năng lượng ư?
Quá phí sức!
Năng lượng để mọi người tu luyện thường ngày còn không đủ dùng, kiếm đâu ra năng lượng dư thừa để dự trữ? Chỉ có người trong tầng lớp thấp nhất mới dùng đến thứ này!
Bởi vì thỉnh thoảng năng lượng sẽ dư thừa, vậy nên tạm thời dự trữ.
Phải nói sao đây nhỉ?
Một tấm thẻ ba sao được mua ở cửa hàng, bạn phải dùng thời gian và năng lượng dần dần tích trữ trong một năm, vậy nên thẻ nạp năng lượng này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện ở một mức độ nhất định.
Vì vậy...
Thẻ này được coi là một trong ba vật báu của kẻ thất bại.
"Thầy cũng có thẻ này ạ?"
Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Minh.
Một thầy giáo chỉ tay năm ngón trong mắt bọn họ dường như cũng phải bon chen khó nhọc ra trò.
Nhưng tại sao thầy không tự dùng?
Có tấm thẻ này, thầy có thể sở hữu nguồn năng lượng vô tận trong một khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn có thể… Lục Minh xem xét tình hình chiến đấu, nhớ tới một chuyện còn đáng buồn hơn.
Có lẽ.
Là bởi thầy An không có năng lực tốt hơn!
Đao gió bạo kích...
Lá chắn gió...
Dường như đấu qua đấu lại cũng chỉ có mấy cái này.
Thầy An rõ ràng đã là người tu luyện ba sao nhưng sức chiến đấu rất thấp, có lẽ những ngày tháng sống sung sướng trong trường học đã khiến thực lực của thầy yếu đi.
Vậy nên, dù thầy ấy có năng lượng vô tận thì cũng bó tay, không có kỹ năng!
Vì vậy chỉ đành giao cho Lục Minh liều mạng một phen.
"Hóa ra là vậy."
Mạch suy nghĩ của Lục Minh nhanh như chớp, bàn tay hoạt động liên tục.
Thẻ nạp năng lượng vừa đến tay, anh liền rút thẻ bài "Đàn trâu điên cuồng" ra chuẩn bị hành động. Nhưng lúc sắp sửa thi triển, anh chợt dừng lại một lát.
"Dùng bao nhiêu tấm đây?"
Lục Minh hỏi.
Anh không biết phải dùng bao nhiêu tấm mới có thể trợ giúp được thầy An. Điều quan trọng nhất là thầy An cũng đang ở trong đó! Nếu tùy tiện tấn công, đến thầy An cũng sẽ bị liên lụy!
"Có thể dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu!"
Thầy An thét lên.
Ngốc thật!
Sinh viên đúng là sinh viên, đến giờ phút này rồi còn do dự cái quái gì nữa?
Đương nhiên là dùng tất cả rồi!
"Vâng ạ."
Lục Minh không do dự nữa.
Thầy à, thầy phải nhớ kĩ đấy, có thể dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu… Là thầy nói đó nha.
Soạt!
Anh kích hoạt thẻ nạp năng lượng.
Ùng…
Không biết thầy An đã tích trữ năng lượng vào tấm thẻ này trong bao lâu, ngay lúc kích hoạt dường như có một sợi dây kết nối vô hình với Lục Minh.
Giờ khắc này.
Lục Minh cảm thấy bản thân đang sở hữu nguồn năng lượng vô tận!
Đi thôi!
Lục Minh kích hoạt tấm thẻ thứ nhất.
Vù…
Năng lượng trong cơ thể lập tức trống rỗng, sau đó lại được bổ sung ngay tức khắc.
Hiệu suất phục hồi của thẻ nạp năng lượng không hề chậm hơn thẻ năng lượng. Hơn nữa năng lượng lại vô cùng dồi dào khiến Lục Minh có cảm giác cực bành trướng.
Nếu đã như thế.
Vậy thì tới đi...
Vù!
Vù!
Vù!
Anh liên tục kích hoạt thẻ bài, từng tấm từng tấm được phóng ra.
Vù...
Mấy tấm bài được ném đi kia biến mất trong không trung rồi biến thành từng con trâu hung dữ.
Xuất hiện rồi kìa!
Đám sinh viên xung quanh không quan tâm đến đám Phó Hồng Diễm nữa, họ đã tụ tập sau lưng Lục Minh từ lâu.
"Đi!"
Thầy An đã có chuẩn bị từ trước.
"Nổi gió!"
Năng lượng quanh người ông ấy bắt đầu khởi động, cuối cùng cũng phải dùng đến kỹ năng thứ ba – Bóng dáng mờ ảo, ông ấy kéo theo thầy Vương nhanh chóng trốn phía sau đàn trâu.
Soạt!
Soạt!
Lục Minh dốc hết sức, kích hoạt tất cả thẻ bài với tốc độ nhanh nhất, từng tấm thẻ được tung ra nhanh như chớp, cuối cùng cũng tung hết toàn bộ chín mươi tấm!
Ùm bò ò...
Ùm bò ò...
Đàn trâu không ngừng xuất hiện, khung cảnh cực kì hùng tráng.
Đàn trâu xông lên gần như lấp kín cả hầm mỏ này. Trong lúc này, thầy An mới để ý, cái gọi là "tất cả" của Lục Minh rốt cuộc ám chỉ điều gì!
Bà mợ!
Như thế này thì quá nhiều rồi!
Thầy An ngơ ngác, đám sinh viên cũng ngơ ngác theo.
Số lượng này...
"Thầy ơi, chạy đi thôi."
Lục Minh nhìn về phía thầy An.
???
Thầy An ngờ vực, chạy cái khỉ gì?
Người đang trong tình cảnh nguy hiểm nhất lúc này là Phó Hồng Danh mới đúng chứ? Chỉ cần đàn trâu hung dữ có thể phá hỏng áo giáp năng lượng của tên Phó Hồng Danh kia, ông ấy và thầy Vương sẽ thừa cơ tấn công.
Lúc này, tuyệt đối không để Phó Hồng Danh sống sót mới đúng chứ!
Trốn cái quái gì?
Sinh viên đúng là sinh viên.
Thầy An thầm thở dài, cơ hội tốt như vậy lại chỉ muốn chạy trốn! Cũng không chịu động não một chút, sau khi chạy trốn rồi, Phó Hồng Danh đuổi theo truy sát thì sao?
"Yên tâm."
"Phần còn lại cứ giao cho thầy và thầy Vương."
An Mộ Phong nhìn đàn trâu đang xông lên, trong lòng tràn đầy tự tin.
Áo giáp năng lượng bị phá, phần còn lại là chuyện của bọn họ.
Giờ khắc này.
Đùng!
Đùng!
Đàn trâu lao nhanh về phía Phó Hồng Danh.
Bề mặt hầm mỏ dường như cũng chấn động.
Bấy giờ, tất cả đàn trâu đều lao về phía Phó Hồng Danh, anh ta không thể chạy trốn, vì mục tiêu tấn công của Lục Minh chính là anh ta!
"Chạy!"
Phó Hồng Danh không chút do dự.
Đùa gì thế!
Đầu óc anh ta có vấn đề mới đi phân cao thấp với mấy con trâu hung dữ này!
Có điều, nơi này vốn là góc chết, trước đây anh ta cố ý thi triển trận truyền tống ở đây để dễ bề phòng ngự, nên lúc này không có đường lui.
Đùng!
Đàn trâu bất ngờ lao tới.
"Chạy hướng nào bây giờ?"
Hai người Phó Hồng Diễm cũng vô cùng hoang mang.
"Phía trên."
Phó Hồng Danh cười lạnh một tiếng.
Anh ta không hề do dự nhún người nhảy lên, trèo lên bức tường sau lưng, giáng một đòn xuống, gắng gượng tạo ra một chỗ có thể bám trên tường.
Đàn trâu này nguy hiểm ư?
Nực cười!
Đòn tấn công đơn thuần theo đường thẳng này chính là lối đánh ngu xuẩn nhất! Lực tấn công mạnh mẽ thì đã sao chứ? Chỉ cần rời khỏi mặt đất, đòn đánh này vô dụng rồi!
Quả nhiên.
Phó Hồng Danh nhảy lên, đàn trâu hết cách tấn công anh ta.
Hai người Phó Hồng Diễm thấy thế cũng hấp tấp trèo lên bức tường gần đó, đấm mạnh vào tạo thành một cái hố trên vách tường rồi bám chặt lấy.
Tuyệt...
Thật tốt quá!
Nhưng tường của khu khai thác không hề bền chắc như vậy.
Đùng!
Đùng!
Đàn trâu mất đi mục tiêu, tiếp tục xông lên phía trước, ngốc nghếch đâm vào tường hầm mỏ.
"Ngu thật!"
Phó Hồng Danh giễu cợt.
Nhưng cùng với từng đợt va chạm của đàn trâu, mặt đất cũng rung động theo, một vài tảng đá vụn trên đỉnh đầu rơi xuống, bọn họ mới mơ hồ nhận ra chuyện chẳng lành.
Chuyện này...
"Đi mau!"
Sắc mặt thầy An thay đổi.
Chết tiệt!
Ông ấy bỗng ý thức được điều gì đó, đây là khu khai thác!
Đây không phải là khu đào mỏ!
Hầm mỏ của khu đào mỏ đã được gia cố nhiều lần để thuận tiện cho việc đào đá năng lượng, có năng lực chịu đựng nhất định. Còn đây lại là khu khai thác nguyên sơ nhất!
Khu vực này...
"Đi mau!"
Đám sinh viên ráo riết quay đầu bỏ chạy.
Đùng!
Đùng!
Tiếng đùng đoàng không ngừng vang lên.
Đàn trâu hung dữ vẫn không ngừng tấn công.
Toàn bộ hầm mỏ đều chấn động kịch liệt.
Phó Hồng Danh đang bám vào tường hầm mỏ, vẻ mặt ngơ ngác không tin vào mắt mình, không phải chứ…
Đi mau!
Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, anh ta nhìn thấy đỉnh đầu chấn động từng cơn, từng tảng đá cực lớn rơi xuống, khu vực khai thác mỏ của khu khai thác này bị hơn sáu trăm con trâu hung dữ điên cuồng tấn công, sập là cái chắc!
Đùng!
Đùng!
Khu mỏ lại tiếp tục chấn động.
Từng tảng đá cực lớn liên tục rơi xuống, mơ hồ rơi cả lên mặt của Phó Hồng Danh.
Đùng!
Đùng!
Khu khai thác hoàn toàn đổ nát.
"Chạy đi! Chạy đi! Chạy mau!"
Thầy An dẫn theo đám sinh viên ráo riết chạy thoát thân.
Nổi gió lên!
Từng luồng gió ngưng tụ lại, cuốn theo tất cả đám sinh viên ra bên ngoài, tốc độ rất nhanh, bọn họ có thể cảm nhận rõ khu khai thác đang không ngừng sụp đổ.
Cuối cùng.
Khu khai thác đổ sụp ngay sau khi bọn họ chạy được ra ngoài.
Đùng!
Đùng!
Trước mắt, đá rơi xuống như mưa.
Bọn họ tận mắt chứng kiến cả khu khai thác hoàn toàn đổ nát, mọi lối đi của nó cũng bị lấp kín. Lúc này bọn họ mới sợ hãi nhìn Lục Minh.
Ông tổ à, rốt cuộc anh đã làm gì vậy?
Quá kinh khủng!
Lúc này, thầy An mới biết được tại sao Lục Minh lại bảo ông ấy chạy đi. Đàn trâu này lại có thể tạo ra hiệu quả đáng ngạc nhiên đến vậy sao?
Cái này được gọi là đòn tấn công cấp bậc gì?
"Thằng nhóc này…"
Thầy An vẫn chưa hoàn hồn.
Nếu sớm biết Lục Minh có nhiều thẻ bài như vậy, ông sẽ không dám để Lục Minh dùng toàn bộ!
Thật quá kinh khủng!
Tất cả bọn họ đều suýt bị chôn sống trong đó.
"Chậc…"
Lục Minh nhún vai.
Do thầy nói vậy mà!
Đương nhiên chỉ có mình anh biết rõ một chuyện.
Lực tấn công của "Đàn trâu điên cuồng" vốn không mạnh như vậy, vụ đổ nát của hầm mỏ lần này có khả năng liên quan đến việc đàn trâu giẫm đạp cùng lúc.
Hơn sáu trăm con trâu giẫm đạp cùng lúc là như thế nào?
Bây giờ anh đã rõ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...