"Thế mà lại là bí cảnh xuất hiện!"
"Ha ha ha, không nghĩ đến chúng ta lại gặp được kỳ ngộ như thế này."
"Trước đây, tôi chỉ có thể nhìn thấy kỳ ngộ này trong truyện ký của các cao thủ trong sách giáo khoa."
"Kiếm lợi lớn rồi!"
"Xem ra bảy ngày vất vả này không uổng phí."
Các sinh viên đều trở nên hào hứng.
Bí cảnh...
Lục Minh và Hạ Vũ liếc nhìn nhau, lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Phiền phức rồi!
Vẻ mặt của Lục Minh trở nên nghiêm túc.
Bí cảnh là gì?
Thật ra chính là những ngôi mộ cổ ở thế giới này!
Một vài lão tiền bối ở thời viễn cổ vì không mua được nhà nên đã tự xây nhà ở khu ngoại thành... À, không đúng, là các vị tiền bối đang chuẩn bị động phủ cho việc tu luyện! Trải qua năm tháng biến thiên, năng lượng tích tụ và sự thay đổi địa hình, cuối cùng những động phủ này được bảo tồn một cách hoàn chỉnh, và tạo thành bí cảnh - một sự tồn tại đặc biệt!
Có một vài bí cảnh thật sự là động tiên, có vô số bảo vật.
Nhưng có một vài bí cảnh thật sự là những ngôi mộ cổ, là nơi yên nghỉ của các lão tiền bối, tràn ngập nguy hiểm.
Những bí cảnh này có thể có vô số cấm chế, cũng có thể có tầng tầng lớp lớp cạm bẫy, dù sao đó là địa bàn tu luyện của người ta, đến cả người của thời đại này còn biết lắp cửa chống trộm nữa mà?
Thời viễn cổ thì sao?
Những người tu luyện kia cũng không phải là đồ ngốc.
Vì vậy, mấy bí cảnh này đều có đủ các bí thuật và cơ quan.
Nhưng mà...
Dù như thế nào đi chăng nữa, các bí cảnh đều có một đặc điểm giống nhau, trải qua năm tháng biến thiên cùng với sự bồi dưỡng năng lượng, năng lượng ở trong đó rất dồi dào, tốc độ tu luyện nhanh hơn bên ngoài gấp trăm lần!
Còn có những truyền thừa của những tiền bối đó để lại!
Hoặc là...
Một vài món đồ vốn là thứ bình thường, nhưng nhờ được năng lượng bồi dưỡng trong một khoảng thời gian dài cũng trở nên phi phàm.
Nghĩ đến những ngôi mộ cổ trong kiếp trước?
Những chai lọ tầm thường trong quá khứ đến khi được khai quật lại trở thành bảo vật! Mà ở nơi này, bởi vì có sự tồn tại của năng lượng nên những món đồ được bồi dưỡng sẽ quý báu hơn nhiều!
Vì vậy...
Mỗi khi có một bí cảnh xuất hiện, đều sẽ gây ra tiếng vang lớn!
Mỗi khi có một bí cảnh xuất hiện, cũng tương đương với một cơ duyên lớn!
Bí cảnh...
Là nơi mà tất cả những người tu luyện đều tha thiết mơ ước!
Nhưng mà...
Khác với những sinh viên đang hưng phấn kia, Lục Minh lại cảm thấy không ổn, bởi vì bí cảnh này là do Phó Hồng Danh cố ý nói ra!
Điều này có nghĩa là gì?
Lục Minh và Hạ Vũ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều ý thức được một điều - có lẽ bọn họ chưa có được thứ mà mình muốn!!!
Có nghĩa là...
Bọn họ vẫn muốn đi lấy!
Thậm chí lợi dụng những sinh viên này đi lấy!
Đến lúc đó, sợ rằng sẽ có một trận tàn sát, nếu như đám người kia muốn sống sót rời khỏi nơi này, e rằng sẽ giết tất cả sinh viên để diệt khẩu!
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Thật sự có bí cảnh sao?
Có quỷ mới tin!
"Nói cho tôi biết, cảm giác này của tôi là sai đi."
Vẻ mặt của Hạ Vũ trở nên nghiêm túc.
Trực giác của cậu khiến cậu có một cảm giác vô cùng bất an.
"Tôi cũng hy vọng đó chỉ là ảo giác."
Lục Minh thở dài một hơi.
Xem ra, kế hoạch phải thay đổi rồi.
Thay vì ngồi đợi mấy kẻ này âm thầm nghĩ cách hại người, chi bằng chủ động vạch trần bộ mặt thật của bọn họ.
Nghĩ đến điều này.
Lục Minh đột nhiên lên tiếng hỏi Phó Hồng Danh: "Chỉ có ba người các anh trốn ra được sao?"
"Đúng vậy."
Phó Hồng Danh rất xấu hổ: "Mặc dù tôi muốn cứu họ, nhưng mà hầm sập quá nhanh... chúng tôi chỉ có thể liên tục chạy, hoàn toàn không thể dừng lại..."
"Vậy thì không đúng."
Lục Minh lắc đầu: "Kỹ năng đầu tiên mà tôi học được là tăng cường cảm nhận, vì thế tôi có thể cảm nhận được trên người các anh nồng nặc mùi máu tanh."
"Tôi rất tò mò."
Lục Minh nhìn về phía bọn họ: "Nếu các anh không tiếp xúc với những công nhân kia, tại sao lại nồng nặc mùi máu tanh như vậy? Mặc dù những người bình thường không thấy được..."
"Nhưng trong cảm giác của tôi thì nó lại vô cùng mãnh liệt!"
Xoẹt!
Hầm mỏ bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Lúc này, hai giáo viên cũng tỉnh táo lại.
Mùi máu tươi...
Tăng cường cảm nhận.
Bọn họ bỗng nhiên cảnh giác, chẳng lẽ có vấn đề thật sao?
Thầy An vừa nghĩ đến đây lập tức nhìn ba công nhân kia bằng ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ. Mặc dù bọn họ bị bí cảnh kích thích, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc để cho người khác lừa dối.
"Mấy anh giải thích như thế nào?"
Giọng nói của thầy An đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Ông ấy không có cách nào cảm nhận được mùi máu tươi, nhưng ông ấy tin tưởng sinh viên của mình!
Xoẹt!
Hầm mỏ lúc này yên tĩnh một cách đáng sợ.
Một luồng khí đìu hiu lướt qua, trận chiến có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía mấy công nhân kia, hy vọng bọn họ giải thích, dù sao đây là chuyện liên quan đến bí cảnh!
Trong lòng bọn họ vẫn hy vọng bí cảnh là sự thật.
Dù sao...
Đây chính là cơ duyên!
Là cơ hội nghịch thiên thay đổi vận mệnh của những người tu luyện ở tầng đáy như bọn họ!
"Tôi..."
Sắc mặt của Phó Hồng Danh vô cùng khó coi: "Thật sự muốn tôi nói sao?"
"Nói!"
Ánh mắt của thầy An trở nên trầm trọng: "Nếu không..."
Ông ấy đã chuẩn bị xong.
"Được rồi!"
Phó Hồng Danh khẽ cắn môi, anh ta đẩy công nhân vẫn luôn đứng im ở bên cạnh mình lên: "Em tự nói đi."
"..."
Công nhân kia nhăn nhó một lúc mới bước lên, khom lưng với mọi người.
"Xin, xin lỗi."
Giọng nói này...
???!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, là con gái?
"Tôi."
Công nhân kia tủi thân nói: "Hai ngày hôm nay tôi... đến tháng... xin lỗi."
!!!
Vẻ mặt của mọi người như nuốt phải ruồi bọ vậy.
Xoẹt!
Mọi người cùng nhìn về phía Lục Minh, tăng cường cảm nhận hay thật đấy!
Nồng nặc mùi máu tươi...
Nghĩ kĩ lại hình như cũng không sai!
"Việc này..."
Thầy An không biết nên khóc hay nên cười, này là chuyện gì chứ?
Cũng đúng, trong tình huống bình thường vốn không có ai nghĩ đến việc có một cô gái ở trong nhóm công nhân! Dù sao các hầm mỏ đều chỉ tuyển công nhân nam.
"Xin lỗi."
Phó Hồng Danh giải thích cho mọi người: "Đây là Phó Hồng Diễm, em gái của tôi, cả hai chúng tôi đã làm việc ở hầm mỏ này từ rất lâu. Tôi da dày thịt béo thì không có vấn đề gì, chỉ là không hy vọng em gái mình gặp chuyện nên bình thường đều bảo em ấy không cần lên tiếng, nào ngờ lại làm cho mọi người hiểu lầm."
"Không sao đâu."
Thầy An cảm thấy rất có lỗi: "Là do chúng tôi đã suy nghĩ nhiều."
"Không đúng."
Lục Minh vẫn rất nghi ngờ: "Không chỉ cô ta, trên người hai anh cũng có."
Hả?
Mọi người đều ngẩn ra, vẫn còn?
"Ôi, anh, sau lưng của hai người đang chảy máu."
Phó Hồng Diễm bỗng nhiên hoảng hốt nói.
"Có sao?"
Phó Hồng Danh xoay người lại, lúc này mọi người mới thấy được trên lưng anh ta có một vết máu. Ở sau lưng người công nhân còn lại cũng như vậy.
"Á..."
Một vài sinh viên nữ sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
"Ui da, bị từ lúc nào vậy?"
Phó Hồng Danh gãi đầu: "Có lẽ là trong lúc chạy trốn bị đá rơi trúng, lúc đó chỉ lo chạy trối chết... anh còn nói là cảm thấy lưng nóng rát mà."
"Lúc nãy vẫn chưa thấy chảy máu mà."
Phó Hồng Diễm đau lòng.
"Chắc mới thấm ra khỏi lớp quần áo."
Phó Hồng Danh nở một nụ cười chất phác: "Không sao, anh trai em da dày thịt béo, lát nữa sẽ hết thôi."
Thì ra là thế.
Mọi người chợt hiểu ra.
"Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi."
Phó Hồng Danh cảm thấy rất xấu hổ.
"Không sao, tất cả đều là hiểu lầm."
An Mộ Phong tỏ vẻ áy náy, đến giờ mới tiếp tục nhắc đến chuyện về bí cảnh.
"Mọi người còn nghe thấy gì nữa?"
Thầy An có chút hưng phấn.
Ông ấy biết.
Nếu như có bí cảnh.
Thì tất cả trách nhiệm của hoạt động lần này đều trở thành lời khen.
Vốn dĩ, cho dù không có sinh viên bị thương, ông ấy vẫn phải chịu trách nhiệm, còn bây giờ, chỉ cần bí cảnh xuất hiện, chuyện này sẽ là một công lao rất lớn!
"Ừm..."
Phó Hồng Danh nhớ lại: "Hình như bọn họ nhìn thấy hai chữ gì đó, có người trước khi chết còn hét lên... để tôi nhớ lại một chút... hình như là Nguyệt Tinh hay là Nguyệt Ảnh gì đó..."
Nguyệt Tinh?
Nguyệt Ảnh?
Thầy An vui vẻ, quả nhiên là sự thật!
Tiền bối Nguyệt Ảnh đã từng tồn tại, thậm chí, thành phố Thanh Minh còn là quê hương của ông ấy, vẫn lưu truyền một truyền thuyết nói ông ấy từng xây dựng một phủ đệ ở nơi này...
Chẳng qua chưa có ai tìm thấy nó.
Không ngờ, trải qua bãi bể nương dâu, nơi chốn năm xưa lại biến thành khu mỏ!
Phủ đệ của Nguyệt Ảnh...
Thế mà lại ở trong khu mỏ!
Thảo nào...
Thầy An hưng phấn.
Tất cả sinh viên cũng vô cùng kích động.
Đây là lần đầu tiên bọn họ ở gần một truyền thuyết như vậy.
Trong lúc này, Lục Minh, người mới được mọi người để ý nay đã bị bỏ quên hoàn toàn, anh yên lặng trở về trong nhóm sinh viên.
"Thấy rõ chưa?"
Anh nhìn Hạ Vũ.
"Ừm."
Hạ Vũ khẽ gật đầu: "Khi mà mọi người đang tập trung về phía người công nhân nữ kia thì hai người còn lại đều đâm đối phương một đao."
Thật là ác độc!
Vẻ mặt của Lục Minh trở nên nghiêm túc.
Chỉ vì muốn xóa bỏ nghi ngờ của Lục Minh, bọn họ thậm chí có thể tự hại bản thân.
Anh xem, người ta chỉ nói vài câu đã xóa sạch nghi ngờ của anh, anh còn có thể nghi ngờ sao?
Nhưng đối với nhóm người Lục Minh mà nói, điều này càng thêm chứng thực cho suy đoán của bọn họ! Mới đầu, anh và Hạ Vũ chỉ hơi nghi ngờ nên chuẩn bị trước mà thôi.
Bây giờ xem ra, mấy người này quả nhiên có vấn đề!
"Anh học tăng cường cảm nhận từ khi nào vậy?"
Hạ Vũ hơi nghi hoặc.
Trong ấn tượng của cậu ấy, Lục Minh là một chuyên gia chế tạo thẻ bài, và hoàn toàn không có quan hệ gì với việc tăng cường cảm nhận cả.
"Tôi chưa từng học, chỉ thuận miệng nên nói vậy thôi."
Lục Minh nói.
Hạ Vũ: "..."
"Xem ra không còn cách nào cả."
Hạ Vũ có chút bất lực.
Kẻ địch không chỉ rất mạnh mà còn rất gian xảo.
Anh muốn đánh nhau với người ta nhưng người ta không hề để ý đến anh! Cho dù ra tay trước, chỉ sợ cũng sẽ bị thầy giáo ngăn cản, đến lúc đó còn phiền phức hơn.
Vì vậy, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất - đợi đến khi bọn họ bại lộ mới ra tay.
"Tôi nghĩ..."
"Có lẽ còn có một cách tốt hơn."
"Cậu đợi một chút."
Lục Minh bỗng nhiên nhớ ra, trong cơ thể anh còn có một cao thủ, có thể sẽ có cách tốt hơn.
Vì vậy...
Tinh thần của anh tiến vào biển ý thức, phát hiện cao thủ nhà mình đang ôm thẻ gốc để mài răng.
"Anh mèo?"
Lục Minh thận trọng dò hỏi.
"..."
Mèo mun liếc mắt nhìn Lục Minh rồi lại cúi đầu gặm tiếp.
"Anh mèo."
Lục Minh nói: "Đến lúc để chúng ta bùng nổ rồi!"
Mèo mun: "???"
"Hì hì."
Lục Minh đằng hắng: "Anh mèo, tôi thấy mấy cao thủ ở trong cơ thể của người khác, khi ký chủ gặp nguy hiểm sẽ ra tay giúp, xin hỏi anh có rảnh không?"
Mèo mun: "..."
"Không hiểu sao?"
Lục Minh gãi đầu, giải thích: "Chính là kiểu này... hòa thành một thể... có thể cho tôi mượn sức mạnh của anh để dùng tạm... sẽ giúp anh từ từ giải trừ phong ấn gì gì đó?"
"..."
Mèo mun nhìn anh như đang nhìn một kẻ ngốc.
"Không được sao?"
Lục Minh rất thất vọng, thở dài một hơi: "Thế nuôi anh để làm gì chứ."
"Bốp!"
Mèo mun giơ móng vuốt lên tát bay cả người Lục Minh ra ngoài, đến tận rìa của biển ý thức.
Ý thức tiêu tan.
Lục Minh chỉ có thể trở về hiện thực.
"Cách tốt hơn của anh đâu?"
Hạ Vũ đang chờ anh.
"Không có."
Lục Minh thở dài.
Hạ Vũ: "???"
Không có thì anh nói làm gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...