Bậc Thầy Thẻ Bài

Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài.

Khi mà Trương Dương đang vui vẻ vì đã lừa được Lục Minh đi thì bỗng nhiên nhận được điện thoại khẩn của trợ lý, nói một vài chuyên gia chế tạo thẻ bài vốn đã đồng ý ngày mai sẽ gia nhập hiệp hội chế tạo thẻ bài giờ lại đi đến thành phố Trùng Dương...

Hả?

Trương Dương bất ngờ.

Trùng Dương?

Có khả năng sao?

Từ sau khi phân hội Trùng Dương bị đánh bại, đã rất lâu rồi không thấy có tin tức gì!

Sao có thể cướp người của bọn họ?

Vì vậy, Trương Dương đăng nhập vào diễn đàn của Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài theo bản năng, sau đó thấy được tiêu đề quen thuộc, phong cách quen thuộc ở trên mạng.

???

Trương Dương bối rối ngay lập tức.

Cái quỷ gì thế này?

Sau đó ông ta nhìn vào phần chữ ký...

Trùng Dương?

Trời ơi, mặt mũi của mấy người đâu?

"Mở họp! Mở họp!"

Trương Dương nóng nảy, gọi tất cả mọi người đến để họp.

"Đồ không biết xấu hổ!"

"Nghe nói phân hội Trùng Dương mới đổi hội trưởng, không ngờ đối phương lại không biết xấu hổ đến mức này?!"

Trương Dương tức giận nói.

"..."

Những người còn lại đều liếc mắt nhìn về phía ông ta và không nói gì.

Phong cách này không phải rất giống ông sao?

Nếu muốn nói đến không biết xấu hổ...

Ông chính là gương mặt tiêu biểu.

"Khụ khụ."

Trương Dương tằng hắng một tiếng: "Tóm lại, không thể tiếp tục như vậy! Cứ để cái tên không biết xấu hổ kia nói như thế thì người của chúng ta sẽ chạy sang chỗ của bọn họ mất!"

Lúc này mọi người mới trở nên nghiêm túc.

Quả thật rất nghiêm trọng.

Một bên tiêu chuẩn quá thấp...

Một bên không có cách nào...

Hơn nữa quan hệ của hai bên còn không tốt...

Cho nên, nếu Lục Minh học ở thành phố Trùng Dương thì chắc chắn là bởi vì bên đó mạnh hơn?

Còn có thể nói gì nữa!

Anh nói Lục Minh học xong ở bên này mới đến bên kia để học, vậy kỹ năng chế tạo thẻ bài là thứ không xung đột với nhau sao? Quá phức tạp, những người mới căn bản không hiểu?!

Vì vậy...

Làm sao bây giờ?

Các chuyên gia chế tạo thẻ bài nhìn nhau.

Bọn họ thật sự không ngờ người ở phân hội Trùng Dương lại ác như vậy, thà liều mạng cũng phải đấu với phân hội của bọn họ!

"Bọn họ cần gấp một lần chiến thắng."

Một phó hội trưởng thở dài.

Mọi người đều hiểu điều đó.

Phân hội Trùng Dương cũng khá thảm thương, từ sau vụ việc của Lý Hạo Nhiên, bọn họ phải gánh một đống tội, quả thật cần một việc nào đó để lấy lại danh tiếng, thể nhưng bọn họ cũng không thể nói xấu thành phố Thanh Minh chứ...

"Hay là anh cũng đăng một bài lên?"

Một chuyên gia chế tạo thẻ bài nhìn về phía Trương Dương, nói một cách thận trọng.

Ông ta cảm thấy, nếu nói đến việc không biết xấu hổ thì Trương Dương vẫn lợi hại hơn.

"Ưu thế khi đăng bài trước rất quan trọng."

Trương Dương thở dài: "Bây giờ chỉ có thể gọi Lục Minh quay về thôi."

"Hả?"

Sắc mặt của mọi người đều trở nên xanh mét.

"Không sao cả."

"Sợ cái gì chứ?!"

"Không phải bọn họ chỉ khổ tu hai ngày thôi sao? Chúng ta sẽ là ba ngày!"

Trương Dương cắn răng.

Các chuyên gia chế tạo thẻ bài: "..."

Cơ thể này chắc chắn không thể chịu được!

Bọn họ đã bước vào giai đoạn trung lão niên rồi, thức khuya gì chứ?! Không ngủ gì chứ?! Nếu liên tục tu tiên trong ba ngày thì thật sự có thể xảy ra chuyện...

Chuyên gia chế tạo thẻ bài cũng không có phần tu luyện cơ thể!

"Không có vấn đề gì."

Trương Dương vỗ vai bọn họ: "Hôm nay nghỉ, chúng ta ngủ một giấc thật ngon trước đã, sau đó sẽ bắt đầu! Còn nữa, tôi sẽ đến hiệp hội thuốc để chuẩn bị một ít thuốc..."

Các chuyên gia chế tạo thẻ bài: "..."

Thế là, ngày hôm sau.

Lục Minh vừa mới quay về đã bị hiệp hội chế tạo thẻ bài gọi đến.

Anh phát hiện, sự giác ngộ của hội trưởng Trương Dương bỗng nhiên tăng lên rất nhiều, thế mà lại chủ động yêu cầu các giáo viên trong hiệp hội nghiên cứu đường vân cùng anh...

Lục Minh mừng rỡ không thôi!

Kiếm lợi lớn rồi!


Trình độ học tập gì gì đó vốn không quan trọng!

Anh hoàn toàn có thể đưa ra một vài đường vân cần phải giải thích và nghiên cứu!

Điều này có nghĩa là gì?

Đồng nghĩa với việc cả hiệp hội sẽ giúp anh giải thích các đường vân!

Từ đó tốc độ nghiên cứu thẻ bài tăng lên nhanh chóng!

Đương nhiên, Lục Minh cũng không ngốc, những đường vân mà anh đưa ra đều đứt quãng, hầu hết các đường vân dễ đều do anh tự giải quyết, nếu muốn dựa vào những đường vân mà anh đưa ra để tạo ra thẻ bài là điều không thể!

Suốt ba ngày!

Tinh thần của Lục Minh vẫn rất sung mãn.

Tố chất cơ thể được ba sao đỉnh cao đã có tác dụng vô cùng quan trọng.

Điều làm cho anh vui mừng chính là các chuyên gia chế tạo thẻ bài trong hiệp hội thế mà lại càng già càng dẻo dai, kiên trì ba ngày không ngủ không nghỉ mới có thể kết thúc đợt học tập này.

Màn đêm buông xuống.

Một bài viết tràn ngập sắc thái tình cảm được cho ra lò.

"Quay về! Lấy cái tốt, bỏ cái xấu! Lục Minh và các chuyên gia chế tạo thẻ bài cùng nhau giao lưu suốt ba ngày ba đêm không nghỉ, thu hoạch được rất nhiều điều, thực lực tăng lên mạnh mẽ!"

Sau khi hiệp hội Thanh Minh xem xong đều rối rít tỏ vẻ hài lòng.

Anh xem xem.

Hội trưởng đúng là có nghiên cứu về việc dùng từ.

Không thể dùng từ lung tung như đám UB kia, lại phải thu hút sự chú ý, còn phải phù hợp với sự thật, vì vậy đây chính là cái tên cuối cùng được chọn để ra mắt!

???

Phân hội Trùng Dương lập tức bùng nổ.

Có ý gì?!

Cái gì gọi là bỏ cái xấu?

Bà nó chứ, ý của mấy người là những thứ học được từ phân hội Trùng Dương đều không ra gì?!

Thế là bọn họ lập tức mời Lục Minh đến thành phồ Trùng Dương trong ngày hôm đó, hơn nữa còn bao phí đi lại...

Hai ngày sau, lại một bài viết mới được cho ra lò.

Hiệp hội Thanh Minh sao có thể cam tâm?

Do đó họ lại mời Lục Minh quay về, uống thuốc, cắn chặt răng giao lưu thêm một lần nữa...

...

Mãi cho đến khi có một chuyên gia chế tạo thẻ bài lớn tuổi không chịu nổi, suýt chút nữa đột quỵ thì hai bên mới phải dừng trận chiến không có hồi kết này lại, tạm thời bước vào giai đoạn đình chiến.

Còn Lục Minh thì sao?

Vô cùng sung sướng!

Các chuyên gia chế tạo thẻ bài tiền bối ở hai hiệp hội cùng nhau giúp anh nghiên cứu thẻ bài!

Vốn là một việc mất rất nhiều thời gian, thậm chí, tấm thẻ bài không thể hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn, nay đã hoàn thành 90% tiến độ nghiên cứu nhờ có mức độ nghiên cứu như thế này.

Quả thật kinh khủng!

Thẻ thoi mây bốn sao sắp được ra lò rồi!

Anh có thể nói gì đây?

Cao siêu!

Hai phân hội cùng giúp anh nghiên cứu, quả nhiên lợi hại.

Đương nhiên.

Trong tình huống này...

Có lẽ sẽ rất khó để thực hiện,

Mấy ngày hôm nay anh hoàn toàn đắm chìm vào việc nghiên cứu, lúc nãy anh mới lên mạng lướt qua một vòng mới biết đã xảy ra chuyện gì, thảo nào bóng lưng của tiền bối kia lại loạng choạng như vậy...

Anh còn tưởng là đối phương đang hưng phấn.

Thì ra là giả...

Uống thuốc để có thể tiếp tục thì còn khỏe chỗ nào?

Được rồi.

Cho dù bên Trùng Dương lại mời anh sang bên đó thì anh cũng không dám đến.

Người này...

Nếu thật sự có một lão tiều bối bị đột tử...

Thì anh không gánh nổi trách nhiệm này.

Chuồn thôi chuồn thôi.

Lục Minh dự định sẽ rời khỏi thành phố Trùng Dương.

Nhưng mà đúng lúc này.

Bỗng nhiên xuất hiện một luồng hơi thở như có như không, nó mờ ảo khó mà bắt được, nếu bây giờ Lục Minh không có ý niệm mạnh mẽ thì cơ bản không thế phát hiện ra tia ý thức này!

Kiểu cảm giác này...

Bị theo dõi!

Lục Minh hơi híp mắt lại.

Anh đến thành phố Trùng Dương rất nhiều lần, nhưng không hề có vấn đề gì...

Lần này, tại sao lại bị người khác để mắt đến?

Hoặc...

Ai dám theo dõi anh?!

Lục Minh cảm thấy thực lực bây giờ của anh cũng không kém, dù là những người tu luyện bốn sao bình thường cũng có thể cắn răng chiến đấu, còn nếu mạnh hơn nữa... cho dù không đánh thắng nhưng cũng có thể chạy!

Nói thẳng ra, toàn bộ thành phố Thanh Minh và thành phố Trùng Dương đều không có mấy người là đối thủ của anh!

Vậy thì...

Người ngoài?

Lục Minh âm thầm giữ vững cảnh giác, một tay nắm chặt lấy thẻ bài.

Xoẹt!

Anh vẫn cứ bình tĩnh đi trên đường lớn.


Anh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, khi anh bước qua đầu ngõ phía trước, từng luồng sát ý từ từ lan tràn như những con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra.

Ồ...

Nấp ở chỗ đó sao?

Ha ha.

Thú vị đó...

Vẻ mặt của Lục Minh vẫn như thường.

Đến khi đi đến đầu con hẻm kia.

Bỗng nhiên, những tia sáng lạnh lẽo bao phủ lấy nơi này.

Hơi thở này... bốn sao!

Lục Minh nghiêm túc.

Đùng!

Sát ý vô tận xuất hiện.

Tên thích khách bốn sao kia giống như một con rắn độc tấn công từ trong bóng tối. Lục Minh cười lạnh lùng, khi anh chuẩn bị ra tay thì bỗng nhiên lại có một nguồn sức mạnh to lớn ập đến...

Đùng!

Luồng sát khí u ám kia bị chôn vùi, và biến mất hoàn toàn.

Trong mơ hồ, hình như anh còn nghe thấy một tiếng kêu rên.

Soạt!

Lục Minh bình tĩnh bước qua con hẻm kia.

Ở trong mắt của những người khác thì không có gì bất thường, không ai biết vừa rồi suýt chút nữa đã xảy ra một vụ ám sát khủng khiếp!

Ngay cả Lục Minh cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Thế mà lại... có người ngăn cản?

Anh vô cùng kinh ngạc.

Nếu không phải ý niệm của anh cực kì mạnh mẽ thì chỉ sợ là không phát hiện ra gì cả?!

Thật là...

Ha.

Có phải rất thú vị không?

Lục Minh mỉm cười, anh rẽ sang một hướng khác, nhân lúc không có ai quan sát mình mà yên lặng quay lại con hẻm nhỏ lúc nãy.

Nơi đó, xuất hiện hai bóng người, điều thú vị nhất là một người trong đó lại là người quen cũ - Lý Hạo Nhiên!

Tại sao anh ta lại ở chỗ này?

Lục Minh tò mò.

"Ngăn em lại làm gì?"

Thiếu niên mặc áo đen kia ngã trên mặt đất, cậu ta đưa tay lên lau sạch máu tươi nơi khóe miệng.

"Em điên rồi sao?"

Lý Hạo Nhiên hung hăng liếc nhìn đối phương: "Lục Minh mà cũng dám giết, em không muốn sống nữa sao?!"

"Hắn ta hại anh."

Thiếu niên kia bĩu môi nói.

"Vớ vẩn!"

Sắc mặt của Lý Hạo Nhiên trở nên xanh mét: "Là do anh đứng ra khiêu khích, chứ có liên quan gì đến anh ta đâu?! Đó là giao lưu học thuật, giết người gì chứ?!"

"..."

Thiếu niên áo đen kia ngạc nhiên nhìn về phía Lý Hạo Nhiên.

Giác ngộ... sao bỗng nhiên lại cao như vậy?

"Anh giấu em làm trái với quy tắc của sinh viên?"

Thiếu niên áo đen kia thán phục.

"Cút!"

Sắc mặt của Lý Hạo Nhiên trở nên khó coi: "Đừng làm trò hề trước mặt anh! Còn đòi giết người! Em nói cho anh biết, kiếp này em đã từng giết người sao? Em ra tay được sao?"

"Có thể chứ."

Thiếu niên áo đen kia nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Cái gì cũng có lần đầu tiên."

"..."

Vẻ mặt của Lý Hạo Nhiên không chút thay đổi.

Bà nó!

Đơn đặt hàng duy nhất của tên nhóc này là đánh Trương Dương một trận, hơn nữa còn khoe khoang hơn nửa tháng, từ lúc nào lại có gan đi giết người rồi?

Hơn nữa...

Lục Minh là người mà em có thể giết sao?

Lý Hạo Nhiên vừa nghĩ đến đây thì sắc mặt lại càng thêm khó coi, anh ta bước đến trước mặt thiếu niên áo đen, thấp giọng quát: "Em có biết lúc nãy em suýt chết không?!"

"Em không biết thực lực của anh ta đã ở trình độ nào sao?"

"Em có biết là em đang tìm chết không?!"

Trán của Lý Hạo Nhiên đã nổi toàn gân xanh.

"Em biết."

Thiếu niên áo đen nằm lăn ra đất: "Vậy nên em mới muốn đi tìm anh ta."

"???"

Lý Hạo Nhiên bỗng dưng ngẩn người: "Em có ý gì?

"Không có gì."

"Dù sao cái mạng này của em cũng là do anh cứu..."


Thiếu niên áo đen lười biếng nằm trên mặt đất: "Em đã nghĩ kĩ rồi, anh cũng sắp tàn phế, sẽ vĩnh viễn ở lại thành phố Trùng Dương, vĩnh viễn trở thành một kẻ vô dụng..."

"Em biết hai cha con anh từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau..."

"Em cũng biết là tình cảm của hai người rất tốt."

"Nhưng anh cũng không thể để ông ta hại anh như vậy..."

"Anh sắp bị ông ta hại chết rồi."

"Em biết rõ, ông ta là sự cố chấp của anh, trừ phi ông ta qua đời thì anh mới có thể vùng lên một cách thật sự, nếu không... nói nhiều cũng chỉ là nói nhảm!"

Thiếu niên áo đen bình thản nói.

Lý Hạo Nhiên im lặng.

Đã có rất nhiều người nói về chuyện của cha.

Có quá nhiều người nói.

Anh ta thì không thấy có vấn đề gì.

Suy cho cùng... cha đã cực khổ... ngậm đắng nuốt cay nuôi anh ta lớn lên, người ngoài như bọn họ sao có thể hiểu được tình cảm của hai cha con anh ta?

Nào có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy?

"Em thấy mấy thứ vớ vẩn này ở đâu?"

Lý Hạo Nhiên liếc mắt nhìn thiếu niên áo đen.

"Tiểu thuyết..."

Thiếu niên áo đen trả lời theo bản năng, sau đó mới hoàn hồn: "Thấy ở đâu không quan trọng, nhưng sau khi em suy nghĩ lại thì thấy rất đúng."

"Cho nên, ý tưởng ban đầu của em là..."

"Em sẽ giết chết cha anh!"

Giọng nói của thiếu niên áo đen trở nên lạnh lẽo.

Cậu ta chắc chắn sẽ đi giết người cha chuyên hãm hại con mình này!

Lý Hạo Nhiên chắc chắn có thể vùng lên, sau đó cá chép hóa rồng, trở thành một truyền kỳ!

"Em dám?"

Lý Hạo Nhiên mở to đôi mắt.

"Em không dám."

Thiếu niên áo đen bĩu môi: "Vậy nên em quyết định đổi sang cách khác... giết chết Lục Minh."

???

Lục Minh than trời ở một bên.

Khoan đã.

Cậu nghĩ kiểu gì vậy?!

Một giây trước còn đòi giết chết cha người ta, giây sau lại muốn giết anh?

Bà nó chứ!

Ông đây làm gì cậu?!

Cậu bẻ lái kiểu gì vậy?!

Chẳng lẽ bọn trẻ thời nay đều cua khét như vậy sao?

"..."

Lý Hao Nhiên lặng im.

"Em tính, quan hệ của hai chúng ta cũng tạm được."

Thiếu niên áo đen tổng kết lại: "Nếu như em chết, chắc là anh sẽ đau lòng một khoảng thời gian, nói không chừng sẽ thoát khỏi cha anh và vùng lên thì sao..."

"Hơn nữa, em đã nghiên cứu về Lục Minh, thực lực mạnh, đẹp trai, tiềm lực không thể đo lường..."

"Quan trọng nhất là, anh ta còn có một người chị gái, thế nên, nếu anh muốn tìm anh ta để gây sự cũng không dễ dàng gì, anh còn có người nhà nên không dám tùy tiện giết chết anh ta."

"Anh sẽ cố gắng."

"Vượt qua Lục Minh, vượt qua Lục Nhan, vượt qua mọi người..."

"Đó mới là cuộc đời của anh."

"Đó mới là những gì mà anh nên có."

"Mà không phải giống như bây giờ, trốn ở thành phố Trùng Dương làm một kẻ bỏ đi..."

Thiếu niên áo đen nhổ một ngụm nước bọt, bên trong còn lẫn sợi máu.

"..."

Khóe mắt của Lý Hạo Nhiên đỏ bừng, anh ta đi đến bên cạnh thiếu niên áo đen, đạp một cú rồi thấp giọng gào lên: "Đồ ngốc! Đồ ngốc! Em chính là một tên ngốc!"

"Nếu em chết thì anh phải làm sao đây!"

"Ngoài cha của anh ra, thì anh chỉ còn có em..."

"Đồ ngốc!"

"Đồ ngốc!"

...

"Hì."

Thiếu niên áo đen nhìn trời, đau đến mức nhe răng: "Anh cũng là đồ ngốc! Em vẫn sẽ liên tục đi ám sát Lục Minh, cho đến khi nào anh tỉnh táo lại...."

"Đến khi nào, anh rời khỏi cha mình, không làm một kẻ không ra gì nữa..."

"Em mới ngừng tay!"

"..."

Vẻ mặt của Lý Hạo Nhiên không hề thay đổi.

Tại sao những lời này khi được thốt ra từ trong miệng cậu ta lại kỳ quái như vậy?

"Thật ra..."

Anh ta khựng lại.

"Anh không cần phải khuyên em."

Thiếu niên áo đen chật vật đứng lên, cho dù cả người đều là vết thương nhưng vẫn kiên quyết muốn rời khỏi: "Em muốn đi tìm Lục Minh."

"Này, không phải."

Lý Hạo Nhiên thở dài: "Thật ra, mấy ngày gần đây trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng đã tỉnh táo lại, cũng tìm được con đường của chính mình..."

Hả?

Thiếu niên áo đen ngơ ngác, cơ thể cậu ta cứng đờ như xác chết.

"Anh đã tỉnh táo lại."

Lý Hạo Nhiên ngượng ngùng: "Anh biết là anh quá để ý đến suy nghĩ của cha mình, nên anh đã từ chối hết tất cả hoạt động, sau này, anh sẽ không tham gia vào mấy chuyện vô lý nữa... anh sẽ tập trung tu luyện, trở nên mạnh hơn, cuối cùng sẽ có một ngày trở thành thiên tài thực thụ!"

"???"

Thiếu niên áo đen há hốc miệng, khuôn mặt nghệch ra: "Vậy sao anh không nói với em?"

Bà nó chứ!

Cậu ta suýt chút nữa đã chết được không!

"Sao anh biết được em bỗng nhiên muốn đi giết Lục Minh?"

Lý Hạo Nhiên càng thêm cạn lời: "Hôm qua không phải em còn nói chị Lam ở club vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, nhất định phải yêu đương với chị ấy sao..."

Anh ta cạn lời.


Thật sự.

Hôm qua thằng nhóc này còn gào la muốn đi club, mới một lúc sau đã đi giết Lục Minh rồi...

Anh dám tin sao?!

Ai có thể theo kịp mạch suy nghĩ đó?

Nếu không phải anh cảm thấy sai sai, theo dõi thằng nhóc này thì chỉ sợ là đã xảy ra chuyện!

"..."

Khuôn mặt của thiếu niên áo đen xanh mét, một lúc lâu mới lên tiếng: "Chẳng phải vì em cảm thấy trai tân mà chết thì sẽ rất đáng tiếc sao..."

"..."

Lý Hạo Nhiên im lặng.

Rất có lý, anh ta không nói lại được.

Một lúc lâu sau, anh ta mới nhớ đến một việc rất quan trọng, hỏi: "Vậy thì hai người đã bên nhau chưa?"

"Vẫn chưa."

Thiếu niên áo đen tủi thân: "Chị ấy coi em như trẻ con, sau đó đuổi ra ngoài..."

"Hả?"

Lý Hạo Nhiên ngạc nhiên: "Là tuổi nhỏ hay là..."

"Tuổi tác!"

"Đương nhiên là tuổi tác!"

Thiếu niên áo đen mở to đôi mắt.

Có phải coi thường người ta hay không?

Ông đây là thích khách bốn sao!

Ông đây là thích khách! Chủ yếu tu luyện tố chất cơ thể, chứ không vô dụng như mấy chuyên gia chế tạo thẻ bài mấy người! Ông đi tiểu cũng có thể làm cho máy bay từ trên trời rơi xuống, anh có tin không?!

"Được rồi."

Lý Hạo Nhiên tin tưởng.

"Anh thật sự đã tỉnh táo lại?"

Thiếu niên áo đen nhìn về phía anh ta, sắc mặt khó coi.

"Thật đó."

Lý Hạo Nhiên khẳng định.

"Nếu anh lại là con chó của cha anh thì ông đây mặc kệ anh."

Thiếu niên áo đen vô cùng nghi ngờ.

"..."

Lý Hạo Nhiên thở dài: "Em không thể dùng từ nhã nhặn một chút sao?"

"Sao anh bỗng nhiên tỉnh táo lại."

Thiếu niên áo đen rất nghi ngờ.

Con người mà.

Dù sao cũng phải trải qua một vài việc mới có thể lột xác, cậu ta cảm thấy tiểu thuyết sẽ không lừa mình, trong phim ảnh cũng như thế, những anh hùng kia đều phải mất đi người thân hay thứ gì đó...

Lý Hạo Nhiên bỗng nói bản thân mình đã tỉnh táo?

Có quỷ mới tin!

"Thật sự."

Lý Hạo Nhiên ngập ngừng một chút: "Lúc trước anh không biết mình phải làm gì nên mới nghe lời của cha anh, bởi vì anh thật sự không có hứng thú làm gì cả."

"Kể cả việc chế tạo thẻ bài hay bất cứ thứ gì."

"Nhưng bây giờ, anh đã tìm được con đường của chính mình..."

Lý Hạo Nhiên nghiêm túc.

"Thật sao?"

Đôi mắt của thiếu niên áo đen sáng bừng.

"Ừm!"

Lý Hạo Nhiên hung hăng nói: "Mặc dù nó rất khó, mặc dù đây là một con đường vất vả, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy hứng thú như vậy..."

"Hả?"

Thiếu niên áo đen lại gần: "Cho em xem với."

"Ừm."

Ánh mắt của Lý Hạo Nhiên tràn ngập sự thành kính.

Soạt!

Anh ta mở màn hình ánh sáng, để cho thiếu niên áo đen quan sát thứ mà anh đang học "Hướng dẫn giai đoạn thứ ba của chuyên gia thẻ kiếm - Sự ra đời của linh thẻ"!

"Ồ."

Thiếu niên áo đen thán phục.

"??!"

Lục Minh hoang mang.

Khoan đã.

Đây là cái quỷ gì?!

Hình như hướng phát triển của kịch bản này không đúng lắm...

Quái lạ!

Sao Lý Hạo Nhiên cũng trở thành chuyên gia thẻ kiếm, hơn nữa trông có vẻ anh ta đã nghiên cứu đến giai đoạn thứ ba, sự ra đời của linh thẻ... mợ nó chứ...

"Là ai?!"

Thiếu niên áo đen nhạy bén cảm nhận được có hơi thở dao động.

Dù gì cậu ta cũng là thích khách bốn sao!

Mặc dù bị thương!

Lúc nãy không để ý thì không nói làm gì, nay luồng hơi thở kia xuất hiện sự dao động, đương nhiên cậu ta phải nhận ra.

"Khụ khụ."

Lục Minh tằng hắng một tiếng, anh cũng chỉ có thể đi về phía đó.

Soạt!

"..."

Cơ thể thiếu niên áo đen trở nên cứng đờ.

"..."

Cơ thể Lý Hạo Nhiên trở nên cứng đờ.

"..."

Lục Minh không biết nên nói như thế nào.

"..."

Ba người nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào.

Bầu không khí lúc này tràn ngập sự gượng gạo, nhưng lại không mất nét lịch sự phải có...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui