Translator: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Học viện Tam Xá Khẩu.
Mặt nước đang từ từ rút xuống…
Các giáo viên đang không ngừng hỗ trợ rút nước, gương mặt ai cũng không có biểu cảm gì, đương nhiên không phải bọn họ có ý kiến gì với Lục Minh… chủ yếu là do bị lạnh cứng thôi.
"Ồ."
Lục Minh thấy cảnh này rất thần kỳ.
"Nhìn ra gì sao?"
Tâm trạng của thầy An kích động.
"Không có ạ."
Lục Minh lắc đầu: "Em chỉ nghĩ đến những đề toán của khóa học cơ bản trước đây, thầy nói thử xem... Nếu như cứ mỗi giây các thầy rút được 5 khối nước, còn em thì đổ vào 4 khối nước mỗi giây, vậy cần bao nhiêu giây mới có thể thoát hết được nước ở trong sân vận động đây?"
Soạt!
Ánh mắt các giáo viên nhìn anh như muốn nuốt chửng.
"???"
Vẻ mặt của An Mộ Phong mù mờ.
Ông ấy nhìn sắc mặt xanh mét cứng đờ của các giáo viên, thở dài thườn thượt: "Đừng như thế… sẽ bị đánh đó."
"Khụ khụ."
Lục Minh tằng hắng: "Đùa thôi, em đùa thôi mà."
Một lúc lâu sau, nước trong sân vận động cũng cạn khô.
Không còn nước nữa.
Bùn nhão trên mặt đất cũng được dọn sạch sẽ.
Có thể thấy rõ ràng phía cuối sân vận động có một vài thiết bị rèn luyện thân thể, đây đều là thiết bị cơ bản nhất để cho những sinh viên mới chưa từng tu luyện rèn luyện thân thể, không có thiết bị năng lượng.
"Khu vực kỳ lạ chính là ở đó sao?"
Lục Minh chỉ vào vị trí kia.
"Đúng vậy."
An Mộ Phong gật đầu.
"Quỷ nước..."
Lục Minh dừng một chút.
Theo lý mà nói, bọn họ rút khô hết nước đi rồi, nếu quả thật có quỷ nước…
Hoặc xuất hiện!
Hoặc đã chết!
"Đi xem thử."
Anh trầm giọng nói.
Vì vậy mấy người vô cùng cẩn thận đi qua.
Bộp!
Bọn họ giẫm chân lên mặt đất để lại một dấu chân, cũng may địa chất ở đây rất cứng chắc, bọn họ đi thẳng qua bên đó không có ảnh hưởng gì.
Các giáo viên chủ động đề phòng.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng đúng lúc này, máy đo lường năng lượng trong tay thầy An bắt đầu nhảy lên.
"Đến rồi!"
Trái tim của An Mộ Phong nhảy dựng lên.
Soạt!
Soạt!
Kim đồng hồ điên cuồng nhảy lên, chỉ số năng lượng nhảy qua lại ở cấp hai...
"Gần giống như lần đo trước."
An Mộ Phong nói.
Vậy sao?
Lục Minh hơi nheo mắt lại.
Vậy là quỷ nước thật sự đã bị ép ra rồi sao?
Xoẹt!
Anh lấy trong tay ra một vài thẻ bài, những giáo viên còn lại cũng đồng loạt ngưng tụ năng lượng, chuẩn bị chiến một trận lớn, nhưng ngay lúc này...
Vù…
Một năng lượng kinh người bắt đầu xuất hiện.
Kim đồng hồ vốn chỉ lắc qua lắc lại ở năng lượng cấp hai lại bắt đầu vọt lên không ngừng!
Cấp hai!
Cấp ba!
Cấp bốn!
Cấp năm!
???
Mọi người bỗng trợn to mắt.
Họ trơ mắt nhìn chỉ số cấp năng lượng vượt qua giới hạn...
"Làm sao có thể?!"
Sắc mặt của An Mộ Phong hoàn toàn thay đổi.
Cấp năm!
Có nghĩa là... tương đương với người tu luyện năm sao!
Quỷ nước bị bọn họ ép ra ngoài… thế mà lại có uy lực đến cấp bậc này sao?!
Điều này, điều này...
Làm sao có thể?!
Nếu thật sự là cấp năm, vì sao lại không đi ra? Có ai trong học viện có thể cản được nó? Một con quỷ nước như nó có thể càn quét toàn bộ học viện được chứ?!
Lúc trước đo lường rõ ràng là cấp hai…
Sắc mặt của An Mộ Phong khó coi.
Các giáo viên liếc nhau, sắc mặt đều tái nhợt.
Ở thành phố Thanh Minh cho đến nay thì ba sao đã là rất mạnh rồi, bốn sao đã là cấp bậc của hội trưởng, năm sao về cơ bản trăm năm cũng khó gặp được một lần, huống chi là một quỷ nước năm sao?!
Ai có thể nghĩ rằng một hoạt động nho nhỏ lại trở thành cục diện sống chết.
Cấp năm…
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, bọn họ sẽ chết hết!
"Cấp năm..."
Lục Minh nhíu mày.
Không cần đo nữa, bọn họ đã cảm nhận được luồng uy lực này.
Vù…
Vù …
Năng lượng đáng sợ chấn động.
Bên tai dường như truyền đến từng tiếng kêu rên.
Sân vận động vốn đang bình thường bây giờ đã trở nên bất thường, toàn bộ thế giới xung quanh cũng trở nên hỗn độn, méo mó, một vài hình ảnh kinh khủng xuất hiện.
Máu tanh.
Quái dị.
...
Lục Minh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng: "Có lẽ tên này vốn là cấp năm đấy!"
"Không thể nào đâu!"
An Mộ Phong quả quyết bác bỏ: "Lúc trước đã đo mấy lần, rõ ràng đều là cấp hai, không sai chút nào, nếu không toàn bộ học viện đều đã thành một biển máu rồi."
"Lúc trước thực lực của nó bị khống chế."
Lục Minh suy nghĩ một chút.
"?"
Vẻ mặt của các giáo viên lờ mờ, khống chế thực lực?
Ai có thể khống chế được thực lực của một con quỷ cấp năm?
"Nước."
"Hồ nước khống chế thực lực của nó."
Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm nghị: "Nếu như em không đoán sai, đây có khả năng là một con quỷ… đến từ phương Bắc..."
Hừm!
Tất cả các giáo viên đều im lặng.
Vì vậy con quỷ này cũng là vịt cạn sao?
Ồ.
Hèn gì...
Hèn gì cái con khỉ!
Mợ nó ai nói con quỷ này là "quỷ nước" đấy?!
"Các giáo viên có thể đổ nước đầy lại không?"
Lục Minh cực kì cảm thán: "Đúng lúc xác nhận suy đoán của giáo viên toán…"
"..."
Khuôn mặt của các giáo viên không cảm xúc, phục em rồi đấy!
"Chắc không được rồi."
An Mộ Phong cười cay đắng: "Nước hồ lúc trước là do nhiều ngày mưa cộng với sự nỗ lực của thầy trò toàn trường, chỉ mấy giáo viên như các thầy sao có thể làm được?"
"Được rồi."
Lục Minh tỏ ra vô cùng tiếc nuối.
Nhưng không sao...
Nếu thật sự đổ nước, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi… Hơn nữa cách nghĩ đó cũng chỉ là suy đoán, anh không chắc chắn nó là thật!
Trước mắt, nếu như không có đường đi, vậy thì chỉ có thể đánh một trận!
Nghĩ tới đây.
Tâm trí của anh lẻn vào biển ý thức.
Ở đó, mèo mun chậm rãi đứng dậy, đôi mắt nhỏ tràn ngập sự phấn khởi kỳ diệu.
Cảm giác này... như thấy được con mồi.
"Anh mèo, phải giao cho anh rồi."
Lục Minh trầm giọng nói.
Tuy rằng anh đánh không lại, nhưng còn có anh mèo nữa mà!
Lần này lại là đồ vật do đích thân anh mèo muốn lấy, vì vậy anh không sợ chút nào!
Trước đây không rõ về thực lực của anh mèo lắm, hiện nay cùng với việc thực lực của bản thân tiến gần tới bốn sao, cũng nhờ từng giết bốn sao, anh càng hiểu rõ sự kinh khủng của mèo mun…
Tên lười này e là có thực lực đáng gờm đấy!
Tuy rằng... nó đến từ thẻ vàng mười tám điều cấm...
Tuy rằng… nó có thể có khúc mắc thần bí và chưa rõ, thậm chí còn đầy mờ ám với người chế tạo thẻ bài…
Bốp!
Một tiếng vang thật lớn.
Lục Minh bị đánh bay thẳng vào tường, mãi mới tự gỡ ra được.
Anh nhìn sang.
Đôi mắt nhỏ phấn khởi của mèo mun lúc này đầy phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Lục Minh.
Á.
Đệt.
Lục Minh nhớ ra, trong biển ý thức, đôi lúc anh mèo có thể đọc được ý nghĩ của anh...
"Khụ khụ."
Lục Minh lập tức trở nên nghiêm túc: "Anh mèo, đừng hiểu lầm, tuy lúc trước anh nương náu ở chỗ đó, nhưng tôi tin tưởng anh chắc chắn không phải là kiểu mèo không đứng đắn đâu..."
Bịch!
Lục Minh lại bị đánh văng lên tường một lần nữa, vẫn là kiểu không gỡ ra được…
Ầm!
Ý thức tiêu tan.
Lục Minh lập tức trở về hiện thực.
...
Mà giờ phút này.
Trong hiện thực, các giáo viên đã chuẩn bị trận hình sẵn sàng đón quân địch.
"Còn cách nào không?"
An Mộ Phong nhìn về phía Lục Minh.
Advertisement / Quảng cáo
"Đi xem thử đã."
Lục Minh ngó sau lưng, hình như đường đi đã bị phá hỏng.
Nơi đó, mặt đất xuất hiện vết nứt quái dị màu đen.
Một chút ánh sáng xanh tỏa ra từ trong vết nứt, lóe lên như bức tường lấp kín đường đi, hoàn toàn chặn con đường phía sau lưng đám người Lục Minh lại.
"Xem ra chỉ có thể đi tiếp tục đi tới thôi."
Lục Minh chau mày.
"Cẩn thận chút."
Anh dặn dò.
"Thầy hiểu rồi."
Các giáo viên vô cùng cẩn thận đi theo phía sau anh.
Vào lúc này, không ai quan tâm đến việc bị mất mặt, bọn họ đã xem trận đấu, đương nhiên hiểu rõ sức chiến đấu của Lục Minh, đi theo phía sau anh là an toàn nhất.
Vù…
Vù…
Năng lượng bắn ra.
Thú vị nhất là mỗi đoạn đường mà mấy người Lục Minh đi qua thì con đường sẽ liên tục bị chặn lại!
Cho dù thế giới luôn bị bóp méo, cho dù trước mắt chỉ có ánh sáng quái dị, nhưng khoảng cách của bọn họ đến cuối sân vận động ngày càng gần lại, khoảng cách với thứ đó cũng ngày càng gần.
Cảm giác này...
"Nó không muốn để ai chạy thoát."
Trong lòng Lục Minh đã hiểu ra.
Hoặc là...
Nó không muốn sự hiện diện của mình bị phát hiện!
Vì vậy, nó muốn tiêu diệt hết Lục Minh và toàn bộ những giáo viên đã xuất hiện ở đây!
Một tên rất ngang ngược…
Lục Minh cảm thán.
Vèo!
Bóng sáng trước mặt chuyển động.
Một loạt tiếng nổ vang lên, ánh sáng màu xanh ngưng tụ thành một bóng người cổ xưa xuất hiện trên mặt đất, nó mặc áo giáp cũ và rách nát trên người, trong tay cầm trường thương, đôi mắt vô hồn, dưới người là một con ngựa chiến…
"Đó là quỷ sao?"
Các giáo viên hoảng sợ.
"Không phải đâu."
Sắc mặt của Lục Minh trở nên nghiêm trọng: "Đây là thứ nó triệu hồi ra đấy!"
Ầm!
Ngựa chiến tấn công.
Bóng dáng kia vung trường thương tiến lên.
Ầm!
Ầm!
Các giáo viên tấn công dồn dập nhưng lại không gây được bất kỳ thương tích gì cho nó, không ngờ bóng người kia lại có tiêu chuẩn bốn sao, thực lực vượt xa các giáo viên!
Bốn sao...
Đôi mắt của Lục Minh hơi híp lại, ánh mắt nhìn xuống ngựa chiến phía dưới.
À...
Chắc nó không phải là bốn sao nhỉ?
Vừa hay.
Lục Minh ngẫm nghĩ một chút.
Vèo!
Thẻ bài trong tay anh nở rộ.
Một chiến sĩ được năng lượng ngưng tụ mà thành điên cuồng lao về phía kẻ địch, sức mạnh kinh người! Có điều, bên dưới nó không phải là ngựa chiến, mà là…
Ủa?
Đây là quỷ gì?!
Vẻ mặt của các giáo viên ngơ ngác.
Bọn họ biết rõ sự đáng sợ của kỵ sĩ, cũng biết năng lực này rất mạnh mẽ!
Vì vậy, cho dù cưỡi một con heo xông lên thì bọn họ cũng có thể hiểu được, nhưng thứ chiến sĩ đang cưỡi bên dưới, à, không đúng, vốn dĩ không cưỡi!
Nó vốn là một thể đấy!
Đây lại là một giống loài hoàn toàn mới, nhân ngưu… trong truyền thuyết?!
...
Ầm!
Ầm!
Hai kỵ sĩ giao chiến, một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Sự tấn công của kỷ sĩ quỷ bỗng dừng lại, cơ thể mạnh mẽ của nhân ngưu ngăn cản kẻ địch, các giáo viên thấy thế bèn phóng năng lực của mình dồn dập!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trận đấu kết thúc.
Kỵ sĩ quỷ và nhân ngưu biến mất tại chỗ...
"Thắng rồi sao?"
Các giáo viên lau mồ hôi lạnh.
Đây chính là lần đầu tiên bọn họ quyết đấu với bốn sao!
Quá kích thích.
"Chắc vậy."
Lục Minh hơi híp mắt lại, nhìn về phía xa.
Tuy rằng đánh thắng trận nhưng anh vẫn cẩn thận nhìn lại sau lưng, con đường bọn họ vừa tiến lên đã bị chặn lại, khoảng cách đến cuối sân vận động ngày càng gần hơn...
Chợt...
Một luồng gió lạnh quái dị thổi qua, lại một ảo ảnh nữa xuất hiện.
"Cẩn thận!"
An Mộ Phong nhắc nhở.
Vào lúc này, mọi người đều đã hiểu rõ được tên kia đáng sợ thế nào, dường như sẽ không ngừng triệu hồi một vài kẻ địch rất mạnh ra đây, như muốn tiêu diệt bọn họ...
Có điều người đi ra lần này lại là một thiếu nữ.
Ánh mắt của cô ta xa xăm.
"Tôi tên là Mẫn Nhi..."
Thiếu nữ bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói dịu dàng: "Năm đó tôi mười sáu tuổi, tôi rời khỏi quê hương tới đây..."
Ồ?
Các giáo viên liếc nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên.
Tên này còn biết nói chuyện sao?
Thứ kia đưa cô ta đến chỗ bọn họ sao? Có manh mối gì không?
Mười sáu tuổi...
Quê hương...
Các giáo viên muốn nghe ra thứ gì đó.
"Trước kia, tôi rất yêu nơi này…"
"Tôi thích tất cả mọi thứ ở đây, yêu thích phong cảnh nơi đây, thích con người nơi đây, thậm chí đã từng yêu một người, anh ấy rực rỡ như vậy..."
"Tôi cho rằng, tôi sẽ sống cuộc sống tốt đẹp như vậy cả đời."
"Cho đến khi..."
"Khi năm học mới bắt đầu, một giáo viên như ánh mặt trời xuất hiện, anh ta uyên bác như vậy… Tôi xem anh ta như anh trai, nhưng thật không ngờ…"
Giáo viên??
Trong lòng các giáo viên run lên.
Chẳng lẽ là…
Bọn họ đã có linh cảm rất không tốt, vội vàng muốn nghe tiếp.
"Một năm sau…"
Giọng điệu của thiếu nữa trở nên xót xa: "Anh ta đưa tôi đến văn phòng… Vậy mà… Vậy mà..."
"Vậy mà lại tổ chức sinh nhật mười bảy tuổi cho cô?"
Lục Minh tò mò nói chen vào.
Ặc!
Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
???
Vẻ mặt của thiếu nữ ngỡ ngàng nhìn Lục Minh bỗng nhiên cắt ngang, bầu không khí đang rất tốt cũng không còn sau câu nói kia...
???
Vẻ mặt của các giáo viên ngơ ngác quay đầu lại nhìn Lục Minh, anh trai à, lúc đau buồn có thể đừng đùa giỡn như vậy được không hả? Thật sự không tốt lắm đâu.
Vì vậy, bọn họ quay trở lại, đang muốn biết phần tiếp theo của câu chuyện...
Sau đó phát hiện, cô gái trước mặt không biết từ khi nào đã áp sát bên cạnh bọn họ, trên bàn tay mềm mại nhỏ bé đó có móng vuốt sắc bén dài thật dài…
Chỉ cách cổ của bọn họ mấy centimet.
"Á..."
Sắc mặt của các giáo viên hoàn toàn thay đổi.
Advertisement / Quảng cáo
Ầm!
Ầm!
Bọn họ hoảng sợ đánh ra các năng lực.
Bóng hình thiếu nữ bị các giáo viên chà đạp tan thành mây khói.
...
Mê hoặc!
Hóa ra là mê hoặc!
Trong lòng các giáo viên đều run lên, nếu không có Lục Minh nhắc nhở, chỉ sợ bọn họ đã…
Có điều, trong lòng bọn họ chấn động.
Người thiếu nữ kể chuyện ban nãy… Cô gái Tiểu Mẫn kia…
Hình bóng của thiếu nữ chợt biến mất.
Lục Minh đi tới nơi cô ta vừa đứng lúc nãy, đào dưới đất ra một quyển sách bị ngâm nước đã hoàn toàn biến dạng "Tạp chí văn học số 3825".
"..."
Các giáo viên đều thấy xấu hổ.
Được rồi.
Những điều cô gái kia nói đều là nội dung trong tạp chí văn học sao?!
"Thật xin lỗi!"
An Mộ Phong cũng rất xấu hổ.
Bọn họ có nhiều giáo viên như vậy lại không có ai nhìn thấu được, nhưng Lục Minh lại...
"Cảm ơn nhé!"
Bọn họ tỏ vẻ cảm kích với Lục Minh, đồng thời cũng thấy có phần bội phục.
Phải biết rằng, phần lớn những giáo viên này đều đã ba mươi bốn mươi tuổi rồi!
Bọn họ tự nhận đã từng trải qua rất nhiều chuyện phong phú, trải nghiệm rất nhiều điều nhưng đều tin câu chuyện do thiếu nữ đó kể, Lục Minh lại có thể nhìn rõ, điều này nghĩa là sao?
Nghĩa là người ta không chỉ có thực lực mạnh mẽ, vẻ mặt đẹp trai, kiến thức còn vô cùng uyên bác!
Mắt sáng như đuốc!
Về điểm này, bọn họ thúc ngựa cũng không đuổi kịp!
Đối với điều này, Lục Minh nhếch miệng mỉm cười.
Ha ha.
Ánh mắt cũng không đến nỗi nào.
Chủ yếu là khi anh nghe thiếu nữ kia kể chuyện lại có một cảm giác chuyện này vô cùng quen thuộc, thật sự đây là kiểu quen thuộc khắc ghi trong linh hồn...
Sau đó anh lập tức nhớ lại một chuyện lừa gạt.
Mọi người đều biết.
Lục Minh bé nhỏ đã từng rất thiếu tiền, cũng đã từng làm rất nhiều chuyện lừa gạt người khác, ví dụ như vay nặng lãi gì đó...
Nhưng mà, vay nặng lãi là việc đầu tiên sao?
Đương nhiên không phải rồi.
Vay nặng lãi chính là giới hạn cuối cùng Lục Minh bé nhỏ!
Vì vậy, trước khi đến đây, bạn học Lục Minh bé nhỏ của chúng ta cũng đã thử rất nhiều cách kiếm tiền kỳ lạ...
Bao gồm và không giới hạn... việc nộp bản thảo cho tạp chí văn học, âm nhạc.
Mà rất không khéo, câu chuyện này chính là tác phẩm của Lục Minh bé nhỏ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...