Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Trên tầng trên trung tâm thể thao.
Các giám khảo đang nghiên cứu số liệu và thực lực của đội Lục Minh một cách nghiêm túc.
Đội hình giám khảo vòng sơ tuyển thường là nhóm được tạo thành bởi các giám khảo địa phương và một giám khảo từ cúp học viện kỳ trước, mục đích chính là để chọn ra đội ngũ đạt chuẩn một cách tốt hơn.
"Thẻ bài..."
Giám khảo cúp học viện chau mày.
Anh ta cực kì không thích người như vậy.
Chuyên gia chế tạo thẻ bài không thể an phận làm đúng bản chất công việc của mình hay sao?
Lần nào đến đây cũng mưu lợi.
Đúng vậy.
Theo anh ta, chuyên gia chế tạo thẻ bài đến đây là để mưu lợi!
Họ không có thực lực, chỉ đơn thuần giành thắng lợi nhờ đống thẻ bài? Đây không phải là mưu lợi thì là gì? Đây cũng chính là lý do ở đây hạn chế những nghề nghiệp khác dùng thẻ bài!
Nếu như ở bên ngoài...
Tất cả mọi người có thể sử dụng thẻ bài, chuyên gia chế tạo thẻ bài còn có ưu thế gì nữa chứ?
Không có!
Mấy năm trước, một chuyên gia chế tạo thẻ bài trữ thẻ bài hai năm trời đến tham gia đã dẫn đội của họ vào top 100, gây nên sự chấn động lớn, nhưng những điều này vẫn nằm trong quy tắc!
Dù sao...
Ai đời lại có người tích trữ thẻ trong hai năm để tham gia một cuộc thi chứ?
Bọn họ đã được chứng kiến rồi.
Phương thức chiến đấu "tích thẻ bài" vì vậy cũng trở nên hot, điều này khiến cúp học viện phải tạo ra thêm một quy tắc thi đấu đáng tin cậy: Thời gian chế tạo thẻ bài là kể từ sau khi đăng ký.
Đúng vậy.
Đây là quy định dành riêng cho chuyên gia chế tạo thẻ bài!
Anh có thể trữ thẻ, bởi vì đây là cách chiến đấu của chuyên gia chế tạo thẻ bài, nhưng chỉ những thẻ chế tạo sau khi đăng ký mới được tính, những thẻ trước đó đều không được!
Do đó.
Phương thức thi đấu "tích thẻ bài" kỳ lạ mới coi như hoàn toàn dừng lại.
Nhưng...
Hiện tại anh ta lại nhìn thấy rồi.
Cúp học viện là gì?
Là một cuộc thi cần được tôn trọng!
Đây là bữa tiệc cho nghề nghiệp chiến đấu của các học viện. Anh là một nghề nghiệp hỗ trợ thì đến đây góp vui gì chứ? Cách tích thẻ này của anh có thể đánh được mấy trận?
Đặc biệt là…
Đội của Lục Minh!
"Mọi người nhìn đội của cậu ta đi."
Anh ta thở dài.
Ừm...
Một mình Lục Minh mang theo bốn người lười nhác, lại còn có một đứa trẻ.
Đúng vậy.
Đây chính là đội của Lục Minh.
Rõ ràng họ đến đây để chơi mà?
Đến người dự bị anh cũng không tìm đủ ư?
Cũng có thể nói, từ khi bắt đầu, Lục Minh đã định tiến hành một chọi năm cho đến khi kết thúc! Đội này có thể đi đến đâu đều được phụ thuộc vào việc Lục Minh có bao nhiêu tấm thẻ...
Quá không ổn định!
Một khi thẻ bài của Lục Minh dùng hết, họ sẽ thua ngay!
"Tôi nghe nói thẻ kiếm tu rất khó chế tạo."
Một giám khảo nhỏ giọng nói.
"Ừ."
Một vị giám khảo kiếm tu gật đầu: "Tôi đã từng mời một người bạn là chuyên gia chế tạo thẻ bài đến phong ấn năng lực. Với năng lực kiếm tu ba sao rất bình thường của tôi mà anh ấy đã chế tạo mất một ngày. Mặc dù năng lực kiếm tu của Lục Minh chỉ có cấp bậc thấp, nhưng uy lực lại không hề tầm thường, rất có thể là năng lực tăng cấp hoặc siêu cấp! Độ khó cao hơn!"
"Có nghĩa là..."
"Lục Minh không thể vừa chế tạo vừa thi đấu được!"
"Cậu ta phải thi đấu dựa hoàn toàn vào thẻ tích trữ!"
Các giám khảo lũ lượt thở dài.
Cách chiến đấu này thường không cầm cự được quá hai vòng.
Vì vậy Lục Minh chỉ có thể dựa hết vào số thẻ bài chế tạo được trong mấy ngày kể từ khi đăng ký?
Như vậy...
Dù qua được vòng sơ tuyển thì đã sao?
Thời gian thi đấu sau này sẽ ngày càng ngắn, anh lấy gì để thi đây?
Cùng lắm là đến được vòng thứ hai sẽ không kịp chế tạo thẻ bài nữa, mà bắt đầu từ vòng hai, kẻ địch cũng sẽ ngày càng mạnh hơn, có thể năm tấm thẻ bài sẽ không đủ dùng!
Vấn đề rất lớn!
Mọi người liếc nhìn nhau.
Do đó, Lục Minh vốn không thể vượt qua vòng hai!
Làm sao bây giờ?
Hiện giờ có cho anh qua cũng không có ý nghĩa gì.
"Cho chờ đi!"
Giám khảo cúp học viện dừng lại một chút: "Lát kêu họ đánh thêm trận nữa, chắc cậu ta không có bao nhiêu thẻ bài đâu, xem thử thực lực thật sự của cậu ta ra sao, nếu có thể thì cho qua."
"Cũng được."
Mọi người đã hiểu.
Họ cũng muốn xem thử thực lực thật sự của Lục Minh!
...
Mà giờ khắc này, khi Lục Minh vừa thắng lợi xuống sân, chuẩn bị đi về thì bỗng nhận được thông báo tiến hành trận đấu tiếp theo.
Hử?
Mọi người đều không hiểu gì.
Đây...
Vòng sơ tuyển thông thường chẳng phải đều đấu một vòng thôi sao?
"Tình huống gì đây?"
Lục Minh cũng cảm thấy mơ hồ.
Mọi người đều lần đầu đến tham gia, không ai hiểu về lịch sử và quá khứ của cúp học viện. Mặc dù An Mộ Phong đến tham gia rất nhiều lần rồi...
Đến vòng sơ tuyển cũng không qua được thì ai mà thèm quan tâm chuyện này!
Sóng gió "tích thẻ bài" gì đó, những người ở đây đều không biết!
"Chắc là không đủ mạnh?"
An Mộ Phong suy đoán.
"Có thể vậy."
Lục Minh suy nghĩ một lát: "Danh sách vòng sơ tuyển của thành phố Thanh Minh có hạn, bên trên muốn chọn ra những người giỏi nhất thay mặt thành phố Thanh Minh đi tham gia thi đấu cũng là chuyện thường."
"Ồ."
Mọi người bừng tỉnh.
Cũng đúng.
Cạnh tranh cúp học viện không chỉ giới hạn ở trường học, còn có cả thành phố nữa! Bọn họ mới ra tay một lần, thành phố Thanh Minh thấy lo lắng cũng là chuyện thường tình.
Đánh lại vậy!
Cho nên, đối thủ của bọn họ trong trận thi đấu thứ hai lại là một học viện trọng điểm khác.
"Cậu chính là Lục Minh ư?"
"Ha ha."
"Tôi nghe nói cậu..."
Người kia nói.
Rầm!
Một kiếm hạ xuống, người kia văng ra ngoài.
"Lục Minh!"
"Cậu dám huênh hoang đến vậy ư!"
Người thứ hai tức giận nói, sau đó lại bị đánh bay ra ngoài.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Năm kiếm quen thuộc!
Kiểu thắng trong tích tắc cũng quen thuộc!
Năm người tu luyện có thực lực không hề kém của học viện này không ai đỡ được một kiếm của anh. Một đội học viện đang yên đang lành bị Lục Minh đánh cho sụp đổ.
Soạt!
Toàn hội trường yên lặng.
...
???
Ban giám khảo cũng ngẩn người, sao cậu ta lại còn những năm tấm thẻ??
"Đây là thẻ cậu ta tự làm ra ư?"
Giám khảo cúp học viện nghi hoặc.
"Hơi thở ăn khớp."
Một giám khảo thở dài.
Trên thực tế, nếu Lục Minh sử dụng thẻ bài do người khác chế tạo thì bọn họ có thể nhìn ra ngay.
"Chẳng phải anh bảo thẻ kiếm tu khó chế tạo lắm sao?"
Giám khảo cúp học viện liếc nhìn người anh em ban nãy.
"Ế."
Giám khảo kia cũng rất ấm ức: "Nếu gắng sức thì chắc cũng kịp làm ra mười tấm thẻ bài đó. Lục Minh là chuyên gia chế tạo thẻ bài có tiếng ở thành phố Thanh Minh chúng ta mà."
"Thật không?"
Giám khảo cúp học viện nghĩ một lát: "Vậy đánh lại lần nữa đi!"
Vì vậy, học viện Tam Xá Khẩu lại được sắp xếp cho đánh với một học viện có thực lực khá tốt khác.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
...
5:0!
Toàn thắng!
Sao có thể chứ?!
Ban giám khảo kinh ngạc, tại sao Lục Minh vẫn còn thẻ chứ?!
Đã mười lăm tấm thẻ rồi phải không?!
Mười lăm tấm!
Anh đăng ký được mấy ngày rồi?
Ồ.
Bảy ngày!
Bảy ngày, mười lăm tấm thẻ bài!
Chẳng phải nói một ngày chỉ có thể gắng gượng chế tạo được một tấm thẻ bài thôi sao?!
Soạt!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía giám khảo kiếm tu kia.
"Bình thường mà."
Giám khảo kiếm tu suy nghĩ một lát: "Đã lâu trường Tam Xá Khẩu không có người qua được vòng sơ tuyển, để chuẩn bị cho vòng sơ tuyển này, họ không ngủ không nghỉ chuẩn bị mấy ngày cũng là chuyện bình thường."
"..."
Mọi người im lặng.
Không ngủ không nghỉ...
Ồ.
Đúng vậy.
Nếu cộng thêm cả buổi tối thì đúng là có thể làm ra mười năm tấm thẻ bài!
Nhưng thật sự như vậy sao?
"Tôi tin anh một lần nữa."
Giám khảo cúp học viện hít sâu một hơi, lại sắp xếp thêm đối thủ cho bọn Lục Minh.
Rầm!
Rầm!
Ba mươi giây, kết thúc trận đấu.
5:0!
Học viện Kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu thắng!
...
???
Ban giám khảo hoàn toàn ngây người!
Hai mươi tấm!
Đây đã là tấm thẻ bài thứ hai mươi rồi đúng không?
"Xin lỗi."
Giám khảo kiếm tu thở dài thật sâu: "Có lẽ, có lẽ, tôi bị chém quen rồi?"
Mợ nó.
Về nhà anh ta sẽ tìm tên chuyên gia chế tạo thẻ bài kia tính sổ!
Rõ ràng là vì tăng giá nên cố ý lừa anh ta mà!
Những giám khảo còn lại: "..."
Chém quen cái quần què gì!
Đây là chuyện bị giết quen hay không chắc?
Mà giờ khắc này, ánh mắt ban giám khảo cúp học viện nặng nề, anh ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Chuyên gia chế tạo thẻ bài...
Chuyên gia chế tạo thẻ bài thật sự có thể chuẩn bị nhiều thẻ đến vậy sao?
Không thể nào!
Bảy ngày!
Đây là thẻ bài tăng cấp đó!
Có lẽ...
Có vấn đề gì đó rồi.
"Thử lại lần nữa."
"Xem xem anh ta có ăn gian không?"
"Sắp xếp học viện Tiểu Mễ lên đi."
Giọng nói của giám khảo cúp học viện đầy chắc nịch.
Nhưng thi đấu còn chưa bắt đầu.
Lãnh đạo của Học viện Kỹ thuật Nghề Tiểu Mễ đã tìm đến khóc lóc nói: "Giám khảo, nếu anh có ý kiến gì với chúng tôi thì cứ nói thẳng! Sao lại kêu chúng tôi lên chịu đòn vậy?!"
???
Ban giám khảo chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Thi đấu chẳng phải chính là đánh nhau sao?
Tuy Lục Minh mạnh hơn, nhưng học viện các người cũng nhát quá rồi đấy?
"Đi ra ngoài cho tôi!"
Giám khảo học viện không vui nói.
Thật là...
Sao lại không có thút tiền đồ nào như vậy chứ?
Có điều, tên này đến làm loạn cũng khiến anh ta tỉnh táo lại. Mặc dù anh ta nghi ngờ Lục Minh có vấn đề, nhưng cũng đâu điều tra ra điều gì ở đây.
Nếu đã như vậy thì khỏi cần tiếp tục.
Nhưng anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã nhận được thông báo - Học viện Hỹ thuật nghề Tiểu Mễ tuyên bố rút khỏi cuộc thi cúp học viện.
???
Các giám khảo đều hoang mang.
Rút khỏi cuộc thi rồi ư?
Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?
Tuy nhiên đây mới chỉ là khởi đầu, cùng với thông báo rút khỏi cuộc thi của Học viện Kỹ thuật nghề Tiểu Mễ, hàng loạt thông báo đua nhau hiện lên...
Học viện kỹ thuật nghề Chính Quân rút lui khỏi cuộc thi cúp học viện lần này.
Học viện Nữ sinh Song Nguyệt rút lui khỏi cuộc thi cúp học viện lần này.
Đại học Công nghệ Thanh Minh rút lui khỏi cuộc thi cúp học viện lần này.
Đại học Công nghiệp Thanh Minh rút lui khỏi cuộc thi cúp học viện lần này.
...
???
Các giám khảo đều ngơ ngác.
Tất cả đều rút lui rồi?!
Bọn họ nhìn tên, những trường có thực lực đều đã rút lui khỏi cuộc thi rồi.
Đây...
Đây là chuyện gì vậy?!
Mà giờ khắc này, trong hội trường trung tâm thể thao.
Trong danh sách sẵn sàng trên màn hình khổng lồ giờ chỉ còn Học viện Kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu, những học viện khác đều đã rút lui khỏi cuộc thi rồi!
Ai cũng không dám đánh!
Nói nhảm!
Còn ai dám đánh?
Trong danh sách sẵn sàng, ngoài Học viện Kỹ thuật nghề Tam Xá Khẩu ra, ai lên người đấy đen đủi!
Mấy học viện xuất hiện ở trên đều đã đánh với học viện Tam Xá Khẩu, năm người trọng thương, năm người trọng thương... Từng tốp từng tốp được khiêng xuống bên dưới!
Xe cứu thương đã tới!
Tuy không ai chết, nhưng ai nấy đều đã bị dọa cho chết khiếp rồi có biết không?!
Còn ai dám lên nữa?
Đây không phải trận chung kết, đây là vòng sơ tuyển đó có biết không?
Vòng sơ tuyển...
Chẳng phải vòng này đáng ra nên đánh rất nhàn hạ sao?
Mọi người vốn cũng muốn vào vòng chung kết, lần này chỉ đến để góp vui, kiếm thêm độ nổi tiếng cho học viện, tăng độ hot các kiểu...
Đâu ai muốn đến đây liều mạng đâu?
Vì vậy lúc lãnh đạo học viện Tiểu Mễ đi, mọi người đều nhìn theo, sau đó...
Bị dội trở về.
Thậm chí ngay cả kháng nghị cũng không được?
Vậy còn tham gia cái quái gì chứ!
Còn không đi thì sẽ phải đánh với Lục Minh đó!
Vì vậy mọi người nhao nhao rút lui có tổ chức, rút sạch sẽ không còn một mống.
...
Mà giờ phút này, Lục Minh vừa mới ra sân cũng rất vô tội.
Học viện Tiểu Mễ không ra sân, chỉ có anh và trọng tài bốn mắt nhìn nhau đầy gượng gạo.
"Vậy..."
"Tôi cần đánh nữa không?"
Lục Minh nhức đầu.
"..."
Trọng tài liếc nhìn Lục Minh.
Đánh cái con khỉ gì nữa!
Anh ta đã làm trọng tài cho không biết bao nhiêu trận đấu, thậm chí cũng đã có cơ hội tham gia vòng bán kết một lần, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy...
Toàn bộ cuộc thi đều đã bị đóng băng!
Anh ta có thể nói gì đây?
Ngầu quá!
"Cậu thắng rồi."
Trọng tài vỗ vai Lục Minh.
...
Các học viện thi nhau rút khỏi cuộc thi.
Bọn họ rút lui là bởi vì không cần đánh tiếp nữa.
Chí ít bọn họ nghĩ như vậy.
Nhưng trong mắt khán giả ở hội trường thể thao đó lại là một chuyện khác. Bọn họ tận mắt thấy Lục Minh đánh thắng liền một mạch, năm kiếm quét sạch cuộc thi!
Không cho tôi qua ư?
Vậy thì quét sạch sân đấu!
Tất cả các đội có tên trong danh sách sẵn sàng đều lần lượt đi lên!
Từ đầu tới cuối!
Cuối cùng, Lục Minh ra sân đánh những học viện tham gia thi đấu đến mức bị thương nặng, không lết đi nổi, những học viện còn lại thì hoảng sợ trực tiếp xin rút khỏi cuộc thi!
Ngầu đến mức nào?
Vinh quang đến mức nào?
"Không hổ là Lục Minh…"
Trong lòng mọi người hừng hực.
Phần lớn dân địa phương ở thành phố Thanh Minh đều biết đến cái tên này!
Fruit Ninja!
Côn!
Đâu phải người vô danh tiểu tốt chứ?
Lục Minh sớm đã trở thành người nổi tiếng ở thành phố này rồi.
Nhưng bọn họ cũng không ngờ, ngoài những tấm thẻ bài siêu hot kia, sức chiến đấu của bản thân Lục Minh lại mạnh đến như vậy!
Thì ra chuyên gia chế tạo thẻ bài lại mạnh đến vậy ư?!
...
"Mạnh quá!"
"Chuyên gia chế tạo thẻ bài mạnh quá đi."
"Không phải chuyên gia chế tạo thẻ bài mạnh, là kỹ năng kiếm tu mà anh ta phong ấn mạnh, kỹ năng kiếm tu có uy lực kinh người, mấy ai có thể phòng thủ được chứ?"
"Cái con khỉ khô, tôi nghe nói nghề nghiệp chiến đấu mạnh nhất năm nay được Học viện Đệ Nhất chọn ra chính là chuyên gia chế tạo thẻ bài đó!"
"Thật hay giả vậy?"
"Còn giả được chắc? Anh tự xem đi?"
Mọi người kinh ngạc.
Một số người lên thẳng diễn đàn của Học viện Đệ Nhất xem.
Quả nhiên, đề tài chuyên gia chế tạo thẻ bài có phải nghề nghiệp mạnh nhất không vẫn đang được thảo luận sôi nổi!
Mặc dù vẫn chưa tìm ra đáp án nhưng bản thân nó đã là một chuyện rất kỳ diệu rồi có biết không? Một nghề nghiệp hỗ trợ mà lại được đem ra thảo luận một cách nghiêm túc, so sánh với chuyên gia nguyên tố xem ai mạnh hơn!
Chuyên gia chế tạo thẻ bài...
Chuyên gia chế tạo thẻ bài thật sự là nghề nghiệp mạnh nhất sao?
Tư tưởng của rất nhiều người bị lay động, hay là cho con học thêm lớp chuyên gia chế tạo thẻ bài nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...